Ayumi rời đi, nàng rất nhanh trở lại. Ánh mắt Akira nhìn về phía Ayumi. Bất chợt Ayumi đưa ra bàn tay. Nằm nhỏ gọn trong bàn tay trắng của Akira có một tờ giấy nho nhỏ màu trắng. Ayumi mỉm cười nhìn về phía Akira nói: “Giấy này gọi là giấy thử chakra. Nó là một loại giấy được trồng từ một loại cây đặc biệt. Loại cây này được chăm sóc bằng chakra nên giấy của nó rất nhạy cảm với chakra. Một nhẫn giả thường thường sẽ có một loại chakra.”
Thấy được bàn tay của Akira đã cầm lấy tờ giấy thì Ayumi mới mở miệng tiếp tục nói: “Chakra cơ bản phân biệt làm năm loại thuộc tính gồm thổ, hỏa, thủy, phong, lôi. Nếu chakra của Akira thuộc thổ thì mảnh giấy sẽ vỡ vụn. Thuộc hỏa thì mảnh giấy sẽ bốc cháy. Thuộc thủy thì mảnh giấy sẽ ướt nhẹp. Thuộc phong thì mảnh giấy sẽ bị cắt đôi. Thuộc lôi thì mảnh đất sẽ nhăn nhúm lại!”
Hai mắt của Akira nhắm lại. Hắn bắt đầu cảm nhận chakra sau đó đưa thứ này vào trong một tờ giấy. Hắn không biết rằng lúc này con mắt của Ayumi đã mở to đầy kinh ngạc nhìn về phía Akira. Akira mở ra đôi mắt của mình. Hắn thấy dưới sàn rơi một chút vụn, một góc của mảnh giấy đang bốc cháy, một góc khác ướt nhẹp lại có một chỗ khác thì bị cắt một vết cắt dài. Nhìn chúng cực kỳ rõ ràng có thể dễ dàng phân biệt được ra.
Thấy khuôn mặt ngơ ngác của Ayumi nhìn về phía mình thì Akira mới mở miệng nói: “Cô Akira, cô làm sao vậy!?”
Ayumi tại trong lúc này mới giật mình tỉnh lại nói: “Không có gì? Akira thật sự là một thiên tài a! Không ngờ lại là người có bốn thuộc tính Thổ, Hỏa, Thủy, Phong cơ đấy!”
Trên khuôn mặt ngây thơ của Akira xuất hiện một nụ cười nói: “Hì, hì… Akira là thiên tài mà lại!” Hắn ngừng một chút sau đó mở miệng nói: “Cô Ayumi, cô đừng nói lời này ra bên ngoài có được hay không?”
“A” Khuôn mặt của Akira xuất hiện sự ngạc nhiên. Nàng tò mò chớp nhẹ đôi mắt của mình nhìn về phía cậu bé hỏi: “Tại sao vậy Akira?”
Đầu của Akira liên tục lắc lắc, hắn mở miệng nói: “Cháu không thích tộc Uchiha. Nếu như sau này họ biết cháu như vậy thì nhất định sẽ bắt cháu trở về gia tộc. Nơi đó cháu không thích chút nào. Cháu thà không làm một nhẫn giả cũng không muốn trở về gia tộc Uchiha. Cháu hy vọng có thể cùng ở với cô Ayumi chung sống cả đời. Cô Ayumi hứa với cháu đừng nói ra được không?”
Ayumi dừng lại một chút rồi mở miệng nói: “Được rồi, được rồi!” Bàn tay của Ayumi vươn ra sờ nhẹ lên tóc của cậu bé.
Sau khi Akira trở lại phòng của mình, hắn nằm miên man suy nghĩ nói: “Cái cảm giác đó thật sự kỳ quái.” Bất chợt trong đầu óc của hắn như sáng lên, bàn tay vươn ra chộp lấy cái gương sau đó vận dụng lên một chút chakra. Hắn giật mình kinh ngạc bởi vì trong con mắt của hắn xuất hiện bốn cái dấu phẩy hay dấu hỏi màu đen, nhãn đồng đã biến thành màu đỏ.
Bàn tay Akira đưa ra sờ sờ vào đôi mắt của mình. Hắn cực kỳ ngạc nhiên không biết tại sao con ngươi của mình lại biến thành bốn cái câu ngọc. Không phải theo như gia tộc Uchiha nói cực hạn chính là ba câu ngọc về sau sẽ tiến hóa lên mangekyo sharingan hay sao? Điều này khiến cho Akira cực kỳ kinh hãi. Không biết điều này có liên quan tới việc hắn tu luyện công pháp từ địa cầu mang đến hay không nữa.
Thời gian thấm thoát trôi đi, vài tháng sau thì ngài Hokage đệ tam Surutobi Hizuren tuyên bố chiến thanh nhẫn giới lần thứ hai chính thức kết thúc. Các lãng chúa của năm cường quốc và các Kage đã có những thỏa thuận riêng biệt trong việc tạm thời ký kết các hiệp nghị. Một thời gian hòa bình ngắn hạn lại được thiết lập lại tại làng Lá.
Trời mới tờ mờ sáng, xa xa phương đông mọc lên một mảng bạch sắc nhàn nhạt, trên một tòa tiểu sơn cao chỉ hơn trăm thước bên ngoài làng Lá, đã có thêm một cái thân ảnh nhỏ gầy. Đó là một đứa bé nam chỉ sáu, bảy tuổi, hiển nhiên, mặc dù làn da trắng hồng nhưng lại cực kỳ khỏe mạnh, mái tóc màu bạch kim bay nhẹ trong gió trông rất lanh lợi, một thân quần áo mặc dù đơn giản nhưng sạch sẽ. Ngay từ tờ mờ sáng sớm hắn đã leo lên vị trí cao ngất ở làng Lá sau đó ngắm nhìn chờ đợi mặt trời mọc.
Đứa bé nam ngồi xuống hai mắt hắn gắt gao nhìn về phương Đông đang dần sáng lên một màu trắng, mũi chậm rãi hít vào, miệng từ từ thở ra, hít vào liên tục, thở ra nhẹ nhàng, đúng là hình thành vòng tuần hoàn tuyệt vời.
Ngay lúc này, mắt hắn đột nhiên mở to, xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch sắc đang sáng dần lên, phảng phất hiện lên một tia tử khí nhàn nhạt, nếu không phải có mục lực kinh người cùng không đủ chuyên chú, là tuyệt đối không cách nào phát hiện nó tồn tại. Tử khí xuất hiện, làm tinh thần cậu bé trai hoàn toàn tập trung lại, hắn thậm chí không hề thở ra, chỉ là từ từ hít vào rất nhẹ nhàng, đồng thời hai mắt gắt gao nhìn về phía màn tử sắc lúc ẩn lúc hiện.
Tròng mắt của hắn trong lúc này tại con ngươi đã biến thành màu đỏ, năm cái dấu màu đen liên tục xoay tròn. Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, khi phương Đông được ánh mặt trời từ từ dâng lên bao trùm thì tử khí đã hoàn toàn biến mất. Lúc này câu bé mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, đồng thời thở ra một hơi thật dài trọc khí trong cơ thể. Một đạo bạch sắc khí lưu giống như từ miệng hắn phun ra, sau đó từ từ tản đi. Tĩnh tọa một hồi lâu, cậu bé mới lại mở mắt, không biết có phải là tử khí triêm nhiễm không, trong đôi mắt hắn lóe lên một tầng nhàn nhạt tử ý, mặc dù tử sắc này tồn tại trong thời gian không dài rồi lặng yên thu liễm, nhưng chính lúc nó tồn tại cũng rất rõ ràng.
Hắn đưa tay lên sờ sờ đôi mắt nói: “Tốc độ đột phá của câu ngọc càng về sau càng chậm. Không biết tu luyện tới tầng cao nhất liệu sẽ đột phá được bao nhiêu cái câu ngọc đây nữa!?” Uchiha Akira đã biết được đôi mắt của hắn bị biến dị do tu luyện Tử Cực Ma Đồng. Uchiha Akira cũng không biết được đôi mắt của hắn sau này sẽ tiến triển được đến mức nào.
Đôi chân di chuyển nhẹ nhàng, hắn lại tiến ra bờ suối bắt đầu tiến vào trong suối luyện tập nội gia quyền. Thân thể này của hắn vẫn quá yếu đủ để đeo cái sức nặng gì gì đó. Hắn cần là một cơ thể khỏe mạnh. Khi cơ thể phát triển đã đầy đủ mới có thể dần dần đeo lên sức nặng nếu không rất dễ để lại ám tật với cơ thể này. Luyện trong nước chính là sự lựa chọn tốt nhất. Kẻ ngu ngốc mới đi ngược đãi cơ thể của mình.
Sau khi tu luyện đến khi cơ thể mêt mỏi đã đến cực hạn. Cả thân thể của Uchiha Akira giống như dã rời ra. Hắn tiến về phía một tảng đá lớn ở gần đó. Thân thể ngồi xuống, hắn bắt đầu ngồi đả tọa tu luyện Trường Sinh Quyết. Sau hơn hai giờ đồng hồ tu luyện thì Akira phả ra một hơi trọc khí. Hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Làm thế nào để tăng tinh thần lực đây?”
Hắn nằm mông lung bắt đầu suy nghĩ. Đến lúc này hắn mới giật mình nhớ đến thứ gì đó. Loại chân khí của Trường Sinh Quyết cực kỳ ôn hòa. Chân khí không những xua tan đi mệt mỏi mà còn khiến cho tế bào của Akira trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn phát hiện điều này sau khi dùng chân khí của Trường Sinh Quyết thẩm thấu vào tế bào. Ngay cả chân khí của Huyền Thiên Công cũng có tác dụng như thế chỉ là Trường Sinh Quyết cao hơn rất nhiều lần mà thôi.
Một ý nghĩ có chút điên cuồng thoáng xuất hiện qua đầu của Akira. Khóe miệng hắn cong lên một nụ cười cực kỳ hưng phấn. Hắn nhớ đến cái gì đó sau đó quét qua phía trong bìa rừng. Có một con thỏ đang gặm cỏ gần đó. Thân hình của Akira lóe lên, hắn lao vun vút về phía con thỏ rừng. Một sát thủ thì cần phải phục kích sau đó nhè nhẹ tiến về. Hắn trong lúc này cần chính là con thỏ này. Hắn không dùng phương thức ám sát để mà làm việc này.
Dường như cảm giác được động tĩnh, con thỏ nhỏ ngẩng lên vểnh tai của mình. Ngay sau đó thấy thân mình của Uchiha Akira phóng tới bàn tay của hắn vươn ra chộp lấy con thỏ. Con thỏ bị sách tai lên, thân mình của nó đạp loạn vài cái sau đó im hẳn.
Thân mình con thỏ run lên khi nhìn thấy bộ mặt tràn đầy nụ cười gian tà xuất hiện trên khuôn mặt của Akira. Rất nhanh, Akira kéo nó vào một vị trí cực kỳ sạch sẽ. Bàn tay của Akira vươn ra chạm nhẹ lên đầu của con thỏ. Ngay sau đó một luồng khí màu xanh tràn ngập sinh cơ tiến vào đầu con thỏ. Rất nhỏ, rất nhỏ, từ từ tốn tốn.
Bất chợt con thỏ hơi dãy dụa rất mạnh. Akira cũng không có ngừng lại. Hắn túm chặt lấy con thỏ gì nó lại mặc cho nó dãy dụa. Từ đằng sau con thỏ, một tay Akira túm lưng của nó ẩn xuống. Tay kia thì túm lấy đầu của nó. Lượng chân khí từ từ đẩy vào đầu của con thỏ tiến vào não bộ của nó. Con thỏ sùi cả bọt mép.
Không biết qua bao lâu, cả người Akira chảy ra mồ hôi nhễ nhại, bàn tay của hắn đưa lên lau mồ hôi trên trán. Ánh mắt của hắn nhìn về phía con thỏ đang nằm vật vã dưới đất. Cả người hắn giống như bị rút cạn năng lượng. Khóe miệng của hắn liên tục giật giật khi thấy con thỏ co quắp nằm trên đất. Hắn mở miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thất bại!?”
Bàn tay của Akira vươn ra nâng cái chân thỏ ra nhìn vào cái bụng trắng nõn mềm mại của con thỏ. Bàn tay lại vuốt ve nhẹ nhàng vào đầu của con thỏ. Rồi bàn tay lại vuốt ve vào cái lương mềm mại nhu nhuyễn của con thỏ. Ánh mắt chăm chú săm soi xem con thỏ đến tột cùng có chết hay không.
Sau nửa tiếng sau con thỏ chớp chớp đôi mắt tỉnh dậy. Nó tốc độ chạy nhanh như bay vọt khỏi tay của Akira. Thân mình Akira vọt lên. Hắn nhanh chóng đuổi theo con thỏ. Sau một lúc thấy tình trạng của con thỏ bắt đầu ổn định thì Akira cười nói: “Thành công rồi!” Bàn tay hắn vươn lên trời sau đó nắm lại khuôn mặt xuất hiện một nụ cười. Ngay sau đó hắn đưa bàn tay lên sờ cằm của mình sau đó tiếp tục nói: “Trước thử nghiệm vài con nữa cho chắc ăn!”
Akira lê nết cái thân đầy mệt mỏi trở lại làng Lá. Lúc này trông thấy cậu thì đám trẻ bằng tuổi Akira lúc này mở miệng nói: “Hahahaha… là đầu to kìa! Hắn chính là đầu to a!” Bởi vì khi sinh ra cái đầu của Akira rất to nên thường được gọi với cái tên cậu bé đầu to. Ánh mắt Akira tùy tiện quét về phía chúng cũng không có thèm nói chuyện với chúng.
Bởi vì so cùng tuổi thì thân mình của Akira lớn hơn so với đám trẻ cùng tuổi nhiều. Ai bảo từ một tuổi hắn bắt đầu tu luyện nội gia quyền cùng với dịch cân kinh đây. Hắn cũng không biết mình bây giờ có thực lực gì nữa. Liệu đã đạt đến genin hay chưa.
Thực lực của nơi này phân biệt được bằng: “Genin (hạ nhẫn), Chunnin (trung nhẫn), Jounin (thượng nhẫn) và Kage (Ảnh)”. Trong đó Chunnin cùng với Jounin lại phân biệt làm cấp bình thường và tinh anh. Tới cấp bậc Kage phân biệt làm chuẩn Kage, cấp Kage và siêu Kage. Đây là đánh giá cấp bậc thực lực trong đó.
Ban tay khoanh trước ngực, Akira lướt qua một cái sân khá lớn. Cái sân được rào bằng những cây gỗ chắc chắn. Đôi mắt của Akira nhíu lại, hắn nghe được âm thanh cực kỳ rõ ràng: “Ngu ngốc! Chúng mày nhắc lại xem? Dám gọi tao là ớt đỏ hả?” Âm thanh kêu la của mấy cậu bé vang lên khắp nơi.
Khi bước đi qua thì Akira thấy được một cô bé khoảng sáu bảy tuổi liên tục đấm đá mấy tiểu nam hài ngang bằng tuổi của mình. Một có bế có khuôn mặt tròn trại và con mắt khá to. Tóc được thắt bím hai bên và một mái tóc đỏ rực như trái ớt chín. Điều này nói rõ tại sao mà cô nàng này được gọi là trái ớt đỏ. Hắn không nhớ rõ được tuổi cô nàng này nhưng hắn biết được hình như cô bé này lớn tuổi hơn thân thể của Akira chừng khoảng một tuổi hay vài tháng gì đó.
Bé gái hiện ra đang liên tục đấm đá với mấy bé trai cùng tuổi. Mặc dù mấy bé trai nhiều người hơn nhưng có vẻ không có hiệu quả gì lắm với cô bé tóc đỏ giống trái ớt này. Akira cũng chẳng thèm để ý đến cô bé này đang gây sự với mấy cậu bé này. Hắn nhún nhún vai xoay người rời đi.
Về tới nhà, nhìn thấy căn nhà gỗ thân thuộc, khóe miệng của Akira xuất hiện một nụ cười ngọt ngào. Mặt trời đã lên cao xem ra cô Ayumi sắp trở lại. Bàn tay của hắn đưa lên năm ngón vươn ra sau đó nắm lại.
Vẫn như thường ngày, Akira ngồi vào trên bàn ăn kiểu Nhật. Hai bàn tay hắn chắp lại bắt đầu làm câu chúc như mọi ngày. Ngay sau đó hắn ăn ngấu nghiến và nhuồm nhoàm. Thấy được cậu bé ăn nhồm ngoàm như vậy thì trong lòng của Ayumi xuất hiện sự vui vẻ. Bất chợt nàng lên tiếng nói: “Năm nay Akira cũng được sáu tuổi rồi ha! Cũng là lúc đến trường học Ninja rồi!”
Akira dừng thức ăn lại, ngay sau đó hắn suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng hỏi: “Cô Akira, cháu có thể không đến trường học không?”
“Ế…” Nghe được lời này thì trên khuôn mặt của Ayumi xuất hiện sự ngạc nhiên. Miệng nàng mở ra tò mò hỏi Akira: “Tại sao chứ? Ở đó những có rất nhiều bạn học nha. Ở nơi đó Akira sẽ học được rất nhiều thứ!?”
Chiếc đầu của Akira liên tục lắc lắc, hắn mở miệng nói: “Cháu không muốn! Cháu muốn sau này sẽ cùng mở quán nướng cùng với cô Ayumi. Cháu quyết định không làm nhẫn giả nữa. Sau này ở cạnh cô Akira tốt hơn! Làm nhẫn giả thì có gì tốt chứ?” Hắn muốn qua một cuộc sống bình đạm cả đời. Cái ý chỉ của lửa gì đó mà Hokage đệ tam lúc nào cũng thuyết giảng trước công chúng làm cho hắn phát ngán.
“Ba”
Nghe được lời này thì Ayumi tung một cái bạt tai cực mạnh lên má của Akira. Trên má của hắn xuất hiện một dấu tay đỏ bừng. Ánh mắt của Akira tò mò nhìn về phía Ayumi, trên khuôn mặt của Ayumi tràn ngập sự tức giận. Akira nghe không hiểu được tại sao trên khuôn mặt của Ayumi lại xuất hiện sự tức giân như vậy. Một lúc sau Ayumi mới mở miệng nói: “Xin lỗi Akira-chan…”
Bàn tay nhỏ bé của Akira vươn lên sờ má của mình sau đó nói: “Không sao đâu cô Akira. Việc này là cháu không tốt. Ngày mai cháu nhất định sẽ đi cùng cô tới học viện báo danh!” Hắn cũng biết lý do tại sao Ayumi lại đánh hắn. Bởi vì do thương thế mà Ayumi không có cách nào trở lại làm một nhẫn giả nữa. Hiện giờ Ayumi đang làm một quán nướng tại trung tâm của làng Lá. Hắn chắc chắn Ayumi sẽ lại thuyết minh cái gì nhẫn giả đã hy sinh tính mạng để bảo vệ nền hòa bình và giữ vững làng Lá v.v…
Hắn thực sự không muốn nghe mấy lời nhàm chán như thế. Sau khi hắn trở nên mạnh mẽ hắn muốn đi du lịch thế giới. Hắn chẳng thèm để ý đến mấy việc như thế. Có lẽ đợi báo đáp xong ơn dưỡng dục cho Ayumi thì hắn sẽ rời đi làng Lá. Đối với làng Lá thì hắn cũng không có quá nhiều tình cảm. Chỉ cần không phải an nguy đến tính mạng của cô Ayumi thì hắn đơn giản là ai chết thì chết không chết bần đạo là được.
Tại buổi tối sau khi đem đống bát rửa được sạch sẽ, Akira tiến lên phòng của mình. Trong căn phòng của hắn khá đơn sơ cùng chả có hình của cha mẹ hắn. Ánh mắt của Akira nhìn về phía trăng sáng đang soi rõ, vào trong phòng của hắn. Khóe miệng của Akira nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Hai tay kết ấn, bàn chân khoánh lên giường, khóe miệng nhếch lên: “Được rồi, thử xem?”
Một luồng khí màu xanh lá tràn ngập sinh mệnh lực từ đan điền dọc theo kinh mạch bắt đầu tiến lên não bộ. Hắn để cho một nguồn năng lượng rất nhỏ tiến vào trong đầu của mình. Đó là một cảm giác cực kỳ đau đớn giống như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang cắn lấy não bộ của hắn. Hai hàm răng của hắn cắn lại với nhau phát ra tiếng ken két.
Từng hạt mồ hôi to như hạt đỗ từ trán của hắn chảy ra bên ngoài. Hắn vẫn cắn răng đem từng tia năng lượng tiến vào đầu của mình. Cái cảm giác này giống hệt như tự dùng bùa đập vào đầu của mình vậy. Từng dòng rất nhỏ rất nhỏ được hắn truyền vào đầu của mình. Cảm giác đau đớn dần dần trở thành hơi tê tê. Cảm giác hơi tê tê chuyển ngưa ngứa. Đó là một cảm giác vừa đau lại vừa sướng. Một cảm giác rất khó tả.
Sau hơn hai giờ đồng hồ thì Akira mở mắt ra. Ngón tay của hắn đưa lên nhẹ nhàng quệt mũi của mình. Khóe miệng hắn nhếch lên cười khổ một tiếng. Hắn không nghĩ rằng mình lại chảy máu mũi. Tuy nhiên trong ý nghĩ của hắn lại hy vọng cách này có hiệu quả đối với tinh thần lực của mình.
Đột nhiên Akira lại nhớ đến cái lão đầu gàn dở nói với mình một tràng giang đại hải. Đến cuối cùng tại sao hắn đến thế giới này quả thực vẫn là một điều bí ẩn. Điều này làm cho Akira không biết nói sao cho phải nữa. Hiện giờ hắn cũng đã hòa nhập vào cái thế giới này rồi. Đây là một thế giới so với thế giới trước kia của hắn tàn khốc hơn quá nhiều. Chiến tranh có thể xảy ra ở bất cứ nơi nào và bất cứ thời gian nào. Nếu như không có thực lực sợ rằng cuộc sống sẽ không trôi qua được tốt đẹp cho lắm.