Liên tục bốn ngày, Lục Dương lặp lại cuộc sống như thế.
Mỗi ngày sau khi kết thúc quLục Dươngân huấn, khi đông đảo sinh viên đang thả lỏng mình sau một ngày uể oải, Lục Dương lại mang theo bản thảo viết tay đến quán net Tinh Vũ, tìm một góc khuất, mở máy vi tính ra, bật bài Tịch Tĩnh Chi Thanh lên.
Trên thực tế, Lục Dương rất ít khi nghe nhạc tiếng Anh, bởi vì hắn không thích tiếng Anh, nhưng Tịch Tĩnh Chi Thanh lại là một trong vài ngoại lệ.
Bài hát này, khi nghe, mị lực có thể khiến cho người ta nhanh chóng tĩnh lặng trở lại.
Mà viết tiểu thuyết, lại rất cần nội tâm yên tĩnh, chỉ khi nội tâm yên tĩnh, đại não mới có thể tiến vào trạng thái tập trung nhất, cũng chỉ khi ở trong trạng thái như vậy, Lục Dương mới có thể hạ bút như bay, linh cảm dạt dào.
Vì thế, hắn rất yêu thích bài hát này, nghe hoài không chán.
Mang tai nghe vào, dùng âm thanh của Tịch Tĩnh Chi Thanh để át đi những tạp âm khác, Lục Dương mở file word ra, bắt đầu gõ xuống từng chữ, đem văn tự trên giấy dần dần chuyển hết vào trong đó.
Suốt bốn ngày thời gian, mỗi ngày đều miệt mài gõ tới mười hai giờ đêm, cuối cùng Lục Dương cũng đem toàn bộ văn tự trên giấy chuyển thành bản thảo điện tử.
Sau khi lưu file viết cuối cùng vào trong hộp thư, cả người Lục Dương theo bản năng thở nhẹ ra một hơi.
Nhiều ngày tĩnh tâm sáng tác cùng gõ chữ như vậy, hắn đã hơi cảm thấy uể oải, đặc biệt ban ngày còn phải tham gia quân huấn ở trường.
Theo thói quen đốt một điếu thuốc, cả người Lục Dương thả lỏng dựa lưng vào ghế, hơi híp mắt lại, vừa lắng nghe âm nhạc bên tai, vừa nhìn về phía văn bản lưu trong hộp thư.
Trong đầu hắn đã tính toán qua, tổng số lượng từ cả bốn file văn bản, không tính nội dung phần đề cương, cũng tuyệt đối vượt quá con số sáu mươi lăm ngàn chữ, thừa sức gửi đi rồi.
Nghĩ thế, trên mặt Lục Dương cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Trong lòng một mảnh ung dung.
Dưới tâm tình ung dung, Lục Dương bỗng nhiên muốn thay đổi tâm trạng một chút.
Lập tức, hắn đặt hai tay lên bàn phím gõ gõ một chặp, lục tìm một ca khúc hắn từng nghe qua hàng ngàn lần - “Ngân hà truyền thuyết” của Quan Chính Kiệt.
Đây là lão ca, rất già cả.
Nhưng đủ kinh điển, xướng lên không chỉ hay, mà ca từ còn rất đẹp khiến nhiều người phải thán phục.
Lục Dương trước khi hồi sinh, lần đầu tiên nghe thấy bài hát này, trong nháy mắt đã bị nó hấp dẫn, quả thực không thể tin được có người có thể đem tinh toạ (chòm sao) miêu tả thành ca khúc tươi đẹp như vậy.
Giờ phút này, khi nghe lại ca khúc mình yêu thích, tâm tình Lục Dương cũng trở nên sôi nổi hơn.
Thừa dịp tâm tình đang hứng khởi, Lục Dương rít sâu một hơi thuốc, ngồi thẳng lưng lại, hai tay bắt đầu thao tác qua lại trên bàn phím, sau chừng mười mấy phút, bốn file văn bản trong hòm thư đã được ghép lại làm một, phần đầu văn bản, còn kèm theo phương thức liên lạc của hắn.
Thời điểm gửi đi, phải đính thêm phương thức liên lạc của mình, để biên tập viên còn tiện liên hệ.
Chuẩn bị xong hết thảy, Lục Dương mới bắt đầu tìm tòi hòm thư của mấy nhà xuất bản có tiếng bên Đài Loan.
Trước khi hồi sinh, mặc dù hắn từng nhiều lần liên lạc với nhà xuất bản, nhưng địa chỉ email của họ, đều được hắn lưu vào trong hộp thư, cũng không ghi nhớ trong đầu.
Mà hiện giờ đang là năm 2003, nên hộp thư trước đây của hắn cũng không tồn tại. Đây là nguyên nhân vì sao hắn phải đăng ký một hộp thư Võng Dịch mới.
Năm 2003, chính là thời kỳ các nhà xuất bản Đài Loan thu gom truyện online khắp nơi, vì vậy, hòm thư liên lạc của họ cũng không khó tìm.
Lục Dương tìm kiếm một hồi, đã lần ra năm sáu hòm thư của mấy nhà xuất bản có tiếng.
Sau khi tìm thấy hòm thư, mọi thứ cũng trở nên đơn giản.
Lục Dương đem văn bản vừa gộp xong, viết thêm phương thức liên lạc của mình, phân biệt gửi cho năm nhà xuất bản hắn quen thuộc nhất trong đó.
Tuy rằng, một tác phẩm chỉ có thể xuất bản ở một nhà xuất bản. Nhưng thân là tác giả, thời điểm gửi bài, để đảm bảo an toàn và nhanh chóng, có thể đồng thời gửi cho mấy nhà xuất bản cùng một lúc, Lục Dương cũng không ngoại lệ.
Bằng không, phải tiêu tốn rất nhiều thời gian để chờ đợi từng nhà xuất bản thẩm duyệt rồi thông báo kết quả, bởi vì phần lớn thời gian thẩm duyệt tác phẩm của các nhà xuất bản đều kéo dài nửa tháng hoặc dài hơn. Thêm nữa, vạn nhất cả mấy nhà xuất bản đều từ chối xuất bản tác phẩm, thì thời gian chờ đợi trong dày vò và thất vọng sẽ kéo dài thêm mấy lần. ... Bản thảo đã gửi đi, chỉ chờ hồi âm thôi. Vì hiện tại cùng thời điểm trước khi hồi sinh không giống nhau, khi ấy, Lục Dương cũng không có nhiều tự tin, chỉ ôm tâm thái thử nghiệm một chút mà thôi. Không ngờ cuối cùng cũng vượt qua được vòng sơ thẩm và chung thẩm.
Cũng bởi vì lần đầu xuất bản thuận lợi, khiến hắn nếm được vị ngọt, cho nên suốt mười năm trời đều kiên trì viết lách không ngừng.
Nhưng lần này lại không giống. Từng có mười năm kinh nghiệm sáng tác, Lục Dương rất tin tưởng tác phẩm đầu tay của mình.
Hắn nhớ hiện tại các nhà xuất bản Đài Loan đang rất vừa ý với những bản thảo mang sắc thái huyền huyễn, ngập tràn hơi thở thanh xuân tuổi trẻ.
Cho nên khi quyết định viết “Tận Thế Đất Hoang”, hắn đã ghi tạc điều này trong đầu.
Mặc dù cốt truyện mang hơi hướng tận thế, nhưng trong đó lại đậm đặc sắc thái huyền huyễn.
Tỷ như: trong tác phẩm, những dị thú không gian thích giết chóc kia dù hung tàn thành tính, khủng bố cực kì, nhưng sau khi bị giết chết, trong cơ thể sẽ tràn ra một luồng nguyên khí, nếu sinh linh khác có thể mau chóng hấp thu luồng nguyên khí này, thì trong thời gian ngắn, sẽ nhanh chóng tăng cường sức lực.
Trong tập bản thảo Lục Dương vừa gửi, cũng vừa vặn nhắc tới điểm này.
Nhân vật chính Trần Phong lúc đầu còn tưởng ảo giác, nhưng sau khi giết chết hai ba con dị thú, đã phát hiện ra bí mật này. Tiếp đó trong mấy ngày ngắn ngủi, sức chiến đấu của hắn đã một đường tăng vọt.
Cốt truyện như vậy, nếu là mấy năm sau, cũng không tính là mới mẻ.
Nhưng thời điểm năm 2003, lại chưa từng có người nào viết qua.
Vì thế thoạt nhìn có vẻ rất mới mẻ. Cho nên, “Tận Thế Đất Hoang” không chỉ là một cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại tận thế, nói một cách chính xác, nó chính là một cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại tận thế cấp tiến.
Nhân vật chính giết chóc càng nhiều yêu thú không gian, thực lực sẽ càng ngày càng mạnh.
Thể loại tận thế thăng cấp như vậy, trong giới văn võng năm 2003, hầu như chưa từng xuất hiện, Lục Dương tin tưởng nó sẽ hấp dẫn không ít người.
Sau khi sống lại, Lục Dương không viết lại những tác phẩm từng nổi tiếng, thứ nhất vì hắn không tự tin có thể phục chế lại hoàn toàn tác phẩm của người khác, thứ hai, hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Hắn không tin với kinh nghiệm mười năm sáng tác của mình, lại không thể viết ra được cuốn tiểu thuyết mình mơ ước.
Phục chế lại tác phẩm của người khác quá khó, cho dù những tác giả kia sau khi viết xong, muốn viết lại tác phẩm mình vừa viết, nội dung cũng sẽ không thể giống nhau như đúc, huống hồ là độc giả chỉ mới đọc qua một lần nhiều năm trước.
Điều này gần như là chuyện bất khả thi.
Mà việc sáng tạo ra một tác phẩm mới thì lại khác. Lục Dương tự tin với kinh nghiệm sáng tác hơn ngàn vạn chữ của mình, chất lượng tiểu thuyết hiện giờ viết ra, so với mười năm trước, sẽ hoàn toàn khác biệt.
Chưa từng có thất bại trước đó nên trong lòng Lục Dương rất vững tin.
Mà hiện tại, tập một của “Tận Thế Đất Hoang” cũng đã gửi đi thẩm duyệt.
Tiếp theo, chỉ cần chờ đợi. Chỉ cần cuốn tiểu thuyết này thuận lợi xuất bản, Lục Dương sẽ càng vững tin đi hết toàn bộ tác phẩm.
Hắn không hi vọng xa vời tác phẩm của mình có thể sánh ngang với những tác phẩm của những vị đại thần hàng đầu kia, mà chỉ cần nỗ lực hết mức là được, giấc mộng của hắn, cũng không phải là tỏa sáng vạn trượng.
Có thể dựa vào sáng tác của mình, trải qua cuộc sống mình muốn là đủ rồi.