[Dịch] Hoạt Sắc Sinh Kiêu (Yêu Tinh Cao Chiếu

Quyển 4-Chương 63 : Làm nó thành yên ngựa




Tống Dương giật mình tỉnh dậy, nghe thấy tiếng huyên náo, mơ hồ đoán được chắc đã xảy ra chuyện, gắng sức ngồi dậy, nhưng do cả người mấy chục vết thương nên kết quả dù gắng sức hắn vẫn không dậy nổi mà lại đau đớn ngã vật xuống giường.

Tạ Tư Trạc đang ở bên chăm sóc hắn, giật mình vội vàng an ủi:

- Không có chuyện gì, đừng hoảng sợ, rất bình an mà.

Động tác vừa rồi quá mạnh khiến Tống Dương đau đến ứa nước mắt, nhưng sự đau đớn ở thân thể cũng khiến trí não hắn thêm tỉnh táo hơn. Bởi vậy hắn nhận ra rằng mặc dù bên ngoài vô cùng ồn ào, nhưng tiếng la hét của Sa dân là tiếng reo của sự sung sướng, từ già tới trẻ đều rất hoan hỉ.

Tống Dương ngạc nhiên nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Tạ Tư Trạc đáp:

- Đúng là có sói, đội quân trinh thám của Sa dân đã tìm được bầy sói đúng như sự dự đoán của Sa vương, trên sa mạc có nhiều bầy sói tụ hợp với nhau, quy mô lớn chưa từng thấy. Vả lại số lượng sói vẫn còn tiếp tục tăng thêm … Buổi sáng ngày hôm kia đội quân đi thăm dò về báo, Sa vương liền dẫn đại quân đi tiêu diệt bầy sói vừa mới quay về. Nghe nói là đánh thắng trận oanh liệt, một bầy sói lớn đã bị bọn họ đánh tan.

Tống Dương có chút ngờ vực, không phải là nghi ngờ việc đánh tan bầy sói, mà là thời gian:

- Lính trinh sát báo lại, hôm kia mới xuất binh, giờ đã trở lại rồi? Ta đã ngủ bao lâu rồi?

Tạ Tư Trạc đưa lên bốn ngón tay:

- Đã bốn ngày rồi, chàng đúng là không chịu thua kém, bây giờ đừng nói đến Sa dân, Sa vương, ngay cả đến ta cũng tin là chàng có bệnh ham ngủ.

Tống Dương cũng vô cùng ngạc nhiên:

- Đã ngủ bốn ngày?

Nói xong lại lắc đầu cười:

- May mà bị đánh thức dậy, nếu ngủ tiếp có khi bị khát mà chết.

Nói xong lại cảm thấy lời nói không hợp lý, sau khi tỉnh lại hắn chỉ thấy bụng đói không chịu nổi chứ không thấy khát nước.

Tạ Tư Trạc cười:

- Không thể chết khát, mỗi ngày chàng đều ngồi dậy hai lần, không hề mở mắt, đòi ta cho uống nước, uống chán rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Xem ra chàng ngủ say đến mức quên cả việc đã uống nước.

Tống Dương gật đầu, nhưng cố nhớ lại giấc mơ của mình hắn lại lắc đầu:

- Lúc đầu ta đã ngủ rất ngon, không nhớ được cái gì, nhưng về sau đầu óc kêu ong ong, như nằm mơ thấy ác mộng, nhưng giờ không thể nhớ đã mơ thấy gì.

Nói rồi, hắn cẩn thận cố gắng ngồi dậy, Tạ Tư Trạc định đến đỡ, nhưng Tống Dương nhìn thấy thân hình mảnh mai của nàng sợ rằng mình không vững sẽ đè lên nàng, không dám nhờ nàng giúp liền nói:

- Nằm mơ lung tung có khi không phải là chuyện xấu mà hẳn là dấu hiệu của trí nhớ đang hồi phục.

Đến lúc này, Sa vương vừa về đến doanh trại, Bạch Âm huy động đại quân quy mô chưa từng có, đã đánh tan được bầy sói lớn chưa tập trung xong. Nhưng nói đến “giết” số lượng sói bị Sa dân đánh chết cũng không nhiều lắm, tất cả chỉ hơn một nghìn con.

Nhưng những con sói chết dưới tay Sa dân theo lời Sa vương thì không phải hạng tầm thường, nếu không là sói chúa, thì là con có uy lực trong đàn, hoặc là những con hung dữ nhất. Sa dân đã xóa sạch bầy sói thủ lĩnh, những con còn lại chạy toán loạn như rắn mất đầu, chúng không còn có thể gây nên sóng gió gì nữa.

Có thể phát hiện được bầy sói, không thể không kể đến công của Tống Dương, Sa vương tới là để đưa vật phẩm tạ ơn. Sa vương đưa đám người Tống Dương đến một bãi đất trống, vừa đến gần đã xộc vào mùi máu tươi tanh nồng. Lần này ra quân thắng lợi, tất cả da sói mới lột xong đều chất đống ở đây, Sa dân đang dựa theo chất lượng màu lông sói để phân chia thành ba đống. Đống thứ nhất, màu lông pha tạp vừa nhìn đã biết không có thứ gì tốt. Đống thứ hai tốt hơn một chút, nhưng chỉ coi là bình thường không có gì đặc sắc. Đống thứ ba thì quả là khác biệt, màu lông sói trong đó rất đồng nhất, hoặc là trắng như tuyết, hoặc là đen tuyền, hoặc đỏ rực như lửa, trong mỗi tấm da không thể tìm thấy một sợi lông khác màu lẫn tạp vào. Mang đến Trung thổ đều là hàng thượng phẩm bậc nhất.

Sa vương chỉ vào đống da sói, cười hỏi Tống Dương:

- Tặng ngươi ba mươi tấm đủ không, ngươi thích miếng nào tự ngươi chọn.

Đống da sói thượng phẩm cuối cùng, tất cả cũng chỉ có khoảng năm sáu mươi tấm. Sa vương lập tức cho Tống Dương ba mươi tấm, cũng đủ thấy sự hào phóng. Tống Dương không khách khí, cười hà hà gật đầu tạ ơn, giơ tay chỉ vào một tấm da:

- Những cái khác thì tùy, ta chọn tấm này.

Sa vương nhìn theo hướng tay hắn chỉ, cười nói:

- Quả là tinh mắt.

Tống Dương cũng cười đáp lại:

- Nó như vậy, không nhìn ra mới khó.

Trong đống da sói thượng phẩm chủ yếu là ba màu sắc đen, trắng, đỏ. Chỉ có miếng Tống Dương chọn là đặc biệt nhất, nó màu vàng óng ánh.

Khi nói xong Tống Dương đi lên phía trước lôi tấm da sói đó ra, trải trên mặt đất, lập tức líu lưỡi nói:

- To như vậy, phải bằng da của một con bò đực nhỏ.

Sa vương gật đầu nói:

- Là con sói già, đã thành tinh rồi.

Lão lang trước kia hẳn là thuộc dòng hoàng thất trong loài sói, không biết đã sống trên thảo nguyên mấy chục năm, những con sói đầu đàn cũng vì có nó mới quy tụ lại được với nhau. Theo phỏng đoán của Sa vương nếu không có nó lũ sói từ lớn đến bé chưa chắc tụ lại với nhau nhiều như thế. Khi Sa dân đánh tới, phát hiện, răng nanh của nó đã rụng hết rồi, móng vuốt cũng mòn vẹt không còn đầy đủ. Nhưng bộ lông trên người nó thì bóng mượt vô cùng, màu sắc vàng óng đến chói mắt.

Chọn xong da sói, cũng không thể mang đi ngay, da sói vẫn chưa được xử lý, không thể bảo quản lâu được. Giờ chỉ là để Tống Dương chọn trước, những việc còn lại không cần hắn bận tâm, Sa dân sau khi làm xong sẽ đưa lại cho hắn.

Những tấm da khác thì dễ làm, duy chỉ có tấm da sói màu vàng đó, Sa vương hỏi lại Tống Dương:

- Tấm da này làm thành thảm hay áo lông?

Tống Dương nhìn về phía Ban đại nhân và Tạ Tư Trạc:

- Các ngươi muốn làm thành cái gì?

Ban đại nhân cả đời làm quan lớn, đồ gì tốt đều đã biết đến, nên không thèm để ý:

- Đừng hỏi ta, ta không cần, hỏi con nha đầu này đi.

Tạ Tư Trạc nhìn tấm da sói lại nhìn Tống Dương:

- Có thật là cho ta quyết định? Có thể làm thành yên ngựa không?

Tống Dương khó chịu, Sa vương ngạc nhiên, Ban đại nhân thoáng chút cười mỉm… Tạ Tư Trạc vẫn chưa nói hết:

- Chế nó thành yên ngựa, những thứ khác không cần nhưng đầu sói thì nhất định phải giữ lại để gắn vào phía sau hoặc đặt phía trước.

Sa dân không giỏi cưỡi chiến mã, nhưng bọn họ cưỡi ngựa thay đi bộ, Sa vương nhíu mày nói:

- Làm thì được, không thành vấn đề, nhưng mang thêm cái đầu sói, khi cưỡi rất vướng víu. Cái yên ngựa như thế chỉ là vật trang trí.

Tạ Tư Trạc lắc đầu nói:

- Không sao hết, vật trang trí thì trang trí, đầu sói nhất định phải có.

Tống Dương càng bực mình:

- Làm thành yên ngựa, có ý nghĩa gì?

Tạ Tư Trạc cười với Tống Dương:

- Đây là món quà, không lâu sau sẽ đem ra để làm quà tặng.

Tống Dương đã bình an vô sự trở về, những việc trước phải làm sau vẫn tiếp tục phải thực hiện, không thể làm mất đồng minh là dân tộc Hồi hột. Chờ bọn họ rời khỏi thảo nguyên hoang vu này, nơi đầu tiên đi đến sẽ là Hồi Hột. Đây là quà tặng mà Tạ Tư Trạc chuẩn bị để Tống Dương tặng cho nghĩa huynh.

Khuyển Nhung coi sói là vật tổ, Đại Thiền Vu tự phong mình là sói chủ, thuộc hạ dưới trướng là tự xưng là lang tốt. Nếu mỗi buổi sáng khi mặt trời mọc ở đằng Đông, đem một đầu sói chúa cưỡi dưới khố, chà cái mông đít lên, ý tứ trong đó không nói cũng biết. Món quà này là tấm lòng chân thành dành để dâng lên Đại Khả Hãn.

Tống Dương đến việc mình còn có một nghĩa huynh cũng quên, chứ nói gì đến tặng quà, nhưng Ban đại nhân có thể hiểu được ý của Tạ Tư Trạc nên trên mặt lộ ra vẻ cười đó.

Đúng lúc đó, hoàng hôn buông xuống, Sa vương đã đánh tan bầy sói khải hoàn trở về, mang theo xác của hơn một ngàn con sói đói, vì thế bữa cơm chiều trong doanh trại tràn ngập không khí hân hoan chúc mừng.

Thịt sói được treo trên đống lửa, trong doanh trại ca hát vui mừng, thật là một không khí náo nhiệt, duy chỉ có một hương vị không được hoàn mĩ, thịt sói nướng trên ngọn lửa có mùi khét cổ quái, mang theo chút chua xót, khiến cho người ta không thoải mái, so với nướng thịt linh dương còn kém xa.

Mà Sa dân cư xử với Tống Dương cũng đúng như lời Sa vương đã cam đoan, coi hắn là khách quý, rất cung kính và thân thiện.

Không thể lấy công chuộc tội, nhưng thù hận cũng sớm tiêu tan, Việc Tống Dương giết mấy chục tên người Bạch Âm, Sa dân cũng không hề lộ ra chút oán hận, việc này có lẽ liên quan đến tín ngưỡng tâm linh của Sa dân. Về phần chịu tội và trừng phạt, đều giao phó cho thần linh định đoạt, trước khi có mưa xuống, Tống Dương vẫn là khách quý, là ân nhân của họ.

Cho nên ba người Hán bọn Tống Dương, đều nhận được miếng phần sói rất lớn. Nghe đâu, thịt của con sói già màu vàng dai, khó nhai, vị chua, nhưng Tống Dương đã ngủ mấy ngày liền không ăn gì, không để ý nhiều, hắn ăn no xong, mới chùi miệng bóng mỡ nói với đồng bọn:

- Thật ra không có gì ngon.

Ban đại nhân bị hắn chọc cười:

- Không ngon, sao ngươi còn kêu Sa dân gắp thêm ba lần thịt.

Tống Dương cũng cười:

- Chỉ vì bụng quá đói thôi.

Ăn uống no say, ba người bọn họ ngồi bên trại lửa, xem Sa dân múa hát. Không lâu sau, Tạ Tư Trạc thì thào vào tai Tống Dương:

- Chàng có thể giúp ta một việc được không?

Tống Dương tự nhiên gật đầu, Tạ Tư Trạc không nói ngay muốn hắn giúp việc gì mà nàng bảo hắn chờ, nàng vui mừng đến nhảy dựng lên, tìm vài người phụ nữ Sa dân đã quen biết, vội vàng lục tục không biêt kéo nhau đi đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.