Hiện tại Thổ Phiên thật không hiếu chiến, bởi sau lưng cao nguyên còn có Yến quốc, dân tộc Hồi Hột và Yến không giáp giới nhưng cao nguyên và láng giềng đông thổ, không khó tưởng tượng, khiến Phiên tử không thể ngăn nổi, bị hùng binh dân tộc Hồi Hột dồn đánh vào đất liền cao nguyên Thổ Phiên nhất định sẽ ra đông cương, cho binh mã Đại Yến nhập cảnh, đến lúc đó quân nam chinh của dân tộc Hồi Hột sẽ bị tấn công từ hai hướng: trực diện và từ hướng đông, khó có cơ hội thắng lợi. Nhưng tương lai không lâu, Đại Yến sẽ lâm vào trong ác chiến của Khuyển Nhung, đối với hỗ trợ cho cao nguyên đương nhiên sẽ bị suy giảm đi nhiều…
Xét đến cùng, điểm mấu chốt mà ngay cả Cảnh Thái và Yến Đỉnh cũng không biết chính là quân sĩ của dân tộc Hồi Hột đã biết Thổ Phiên trở thành lãnh thổ quốc gia của Đại Yến. Không biết việc này dân tộc Hột Hột mười phần sẽ vui sướng phấn chấn cùng Đại Yến mưu đồ chia cắt Khuyển Nhung. Nhưng đã biết chân tướng rồi Đại Khả Hãn sẽ nói dối Yến quốc gia nhập thảo nguyên, cùng rơi vào đại chiến, nhưng thực tế trong lúc đó lực lượng binh sĩ đã quay đầu đối phó với Thổ Phiên.
Bởi vì Đại Lạt Ma chết bất đắc kỳ tử, Thổ Phiên “Âm dương không tốt, khí huyết nóng nảy”. Nó bệnh rồi chăng… Việc Sài Thố Tháp Đáp phát động chiến tranh với Nam Lý chính là phương thức trị bệnh lấy ngoại chiến bình nội loạn. Đây là một phương thuốc hống hách thuận lợi thì bách bệnh tiêu tán, chiến sự bất lợi thì muôn lời dồn lại bùng nổ. Đại Yến bị kéo vào chiến trường thảo nguyên nhất thời khó có thể ngoảnh mặt với bọn họ, dân tộc Hồi Hột từ bắc dũng mãnh tấn công, Nam Lý toàn lực từ nam nghênh chiến, hai thế giáp công khiến cho Thổ Phiên lấy thuốc chữa bệnh lúc này thoáng chốc biến thành độc dược.
Tất cả nhưng việc này, đều được Tạ Tư Trạc lường trước hết.
Đối với câu hỏi này của Đại Khả Hãn, Tạ Tư Trạc chỉ cười cười, lắc đầu không trả lời, người khác khen ngợi là vinh dự, với nàng đều không là gì.
Lúc này Ban đại nhân lại mở lời, thanh âm trầm lặng:
- Các người thực không nghĩ ra kết quả đó sao? Định liên kết với Khuyển Nhung.
Khi một phương hùng cứ mạnh mẽ, cứng rắn quật khỏi, mấy phương khác tạm thời liên minh …. Tranh bá thời xưa ở trung thổ, hai – ba nước yếu đầu với một nước mạnh cũng là việc nhìn quen mắt. Đợi Khuyển Nhung kết minh đem chân tướng báo lại cho mọi người Đại Thiền Vu nhất trí hành động, đây là biện pháp ứng với thế cục lợi hại trước mắt. Đại Khả Hãn, Bạch Âm Vương, Tạ Tư Trạc cũng không phải người không hiểu biết, từ lý thuyết sớm đã nghĩ được việc quan trọng, nhưng nói hơn phân nửa, căn bản không ai đề cập tới vấn đề này.
Mấy vị thủ lĩnh liếc mắt nhìn nhau, Bạch Âm Vương đầu tiên lắc đầu thanh âm trịnh trọng:
- Sa dân thà chết không cùng Khuyển Nhung liên minh.
Sa tộc chỉ có một câu nói này, cũng không có thêm lời giải thích nào thêm nữa.
Chó săn Tạ môn vừa nói chuyện chính là Bạch tiên sinh, cười ha hả nói:
- Từ khi Tạ đại nhân mất đi, mấy con chó lớn chó nhỏ chúng ta… Ồ, không phải chúng ta, là chúng tôi, mấy con chó lớn nhỏ chúng tôi đều cùng nhau làm phản, bình sinh chỉ muốn giết hôn quân báo thù cho đại nhân, đây là tâm nguyện lớn nhất của chúng tôi… Tuy nhiên, chúng tôi tuy rằng là phản tặc của Đại Yến, song vẫn là người Hán, người Hán trong mấy trăm năm chịu đau khổ chồng chất do lang tốt gây ra, không biết bao nhiêu phụ lão người Hán chết trong tay bọn chúng, hiện giờ muốn báo thù cho đại nhân phải quên đi bản thân, bỏ chạy và liên kết với Khuyển Nhung, Tạ đại nhân chẳng phải bị tha làm cho tức không sống nổi sao.
Cười thoải mái giọng điều hiền hòa, Bạch tiên sinh khoan thai đem đạo lý nói ra rõ ràng, kỳ thật cho dù lão không nói người bên ngoài vẫn có thể hiểu được, lão chỉ là hay nói nhiều, nói dài mà thôi.
Nhật Xuất Đông Phương cũng nói thêm:
- Khuyển Nhung chúng ta, …. Ồ, không phải chúng ta, là Khuyển Nhung chúng tôi…
Nói xong, Đại Khả Hãn mỉm cười, thủ thỉ với Bạch tiên sinh:
- Thái độ của dân tộc Hồi Hột đối với Khuyển Nhung, cũng như người Hán đối với lang tốt, lời của ta đều bị hắn nói rồi.
Hơn nữa, ta thực muốn chạy tới kết minh với lang tử, Sa dân và đám chó săn Tạ môn các người thế nào cũng lập tức trở mặt cùng ta, vì bằng hữu giả mà đánh mất tình huynh đệ hay sao? Có đáng để làm hay không.
Ban đại nhân không mở miệng, dáng vẻ không cho là đúng, quay đầu nhìn Tạ Tư Trạc, tuy rằng Bạch tiên sinh biểu lộ thái độ của chó săn Tạ môn, nhưng lão vẫn muốn nghe xem ý kiến của nàng như thế nào.
Đáng tiếc, Tạ Tư Trạc không đón ánh mắt của lão, nàng đang cúi đầu thần trí đột nhiên xuất thần, không hiểu nàng có nhớ nhung tới Tống Dương chăng.
Tống Dương truyền xuống hai đạo mệnh lệnh. Đạo mệnh lệnh thứ nhất khá kỳ lạ, chọn mua và điều động vải trắng, giấy trắng, càng nhiều càng tốt không có hạn mức cao nhất; đạo mệnh lệnh thứ hai càng kinh người hơn… hắn muốn rút quân!
Khi biết quân chủ lực kẻ thù đã xuống dốc, thời điểm Thanh Dương đối mặt với thử thách chiến tranh thực sự, Tống Dương không ngờ muốn rút quân: Lưu gia quân, Thiền Dạ Xoa còn có đám người Công chúa, Quận chúa rút khỏi Thanh Dương
Tuy rằng đích thân Tống Dương cùng Sơn Khê Man, Thạch Đầu Lão, vệ sĩ Hồi Hột đều lưu lại, nhưng đội quân tinh nhuệ và hung mãnh nhất của phong ấp rời khỏi thành Thanh Dương, không tham gia chiến đấu cũng khiến Lưu Hậu đại nhân thấy lo lắng.
Vừa là an ủi mình, vừa là trưng cầu ý kiến của bạn đồng liêu, Lưu Hậu nói với Cát Tư Mã:
- Thường Xuân Hầu trong lòng chắc chắn đã có kế đẩy lui địch, hiện tại đưa quân tinh nhuệ rời khỏi Thanh Dương… phải chăng Hầu gia muốn chặn đường lui của Phiên tử?
- Ngươi sẽ dùng vài ngàn người đi chặn đường lui của mấy chục vạn người sao?
Cát Tư Mã trừng mắt nhìn Lưu Hậu, đang muốn tiếp tục quở trách bỗng nhiên nhớ ra mình mới là cấp dưới, khẩn trương ho khan hai tiếng che lấp chỗ khó xử:
- Hạ quan nghĩ rằng, Thường Xuân Hầu đem quân tinh nhuệ rời khỏi Thanh Dương, là muốn bảo toàn lực lượng.
Nói xong, Cát Tư Mã thở dài:
- Kỳ thực việc này cũng khó trách… Thanh Dương đối với đại nhân, đối với hạ quan mà nói là nơi cuối cùng, nhưng đối với triều đình, trong con mắt của Hầu gia chỉ là một tòa thành, cho dù Thanh Dương mất vào tay giặc cũng không phải ngày tận thế. Phiên tử muốn dựa vào đó để đánh tiếp xuống, Hầu gia di chuyển quân chủ lực tạm thời giữ lại quân tinh nhuệ phía sau, ắt có tình lý bên trong đó.
Khóe mắt Lưu đại nhân khẽ nhảy, miệng giật giật nhưng cuối cùng vẫn không nói điều gì, chỉ là vẫn thâm trầm như vậy.
Sau đó vài ngày Thanh Dương vẫn như trước bận rộn chuẩn bị chiến tranh; cửa bốn tòa thành đồng loạt được mở ra, lần sơ tán cuối cùng là cưỡng ép sơ tán: người già, phụ nữ trẻ em đều phải rời đi, con cả trong gia đình hoặc con trai độc nhất trong nhà cũng rời khỏi đội ngũ lao công, thoe người nhà sơ tán về phía mấy tòa thành nhỏ phía sau. Đáng nói tới chính là, cuối cùng cũng còn một lượng nhỏ dân chúng lưu lại…
Thám mã tiền phương không ngừng truyền tin báo quân tình của Phiên binh về, sang ngày khác kẻ thù đã xuất phát rời khỏi Đường lâu, quân dung (tác phong quân đội) hùng dũng kéo dài vô tận, ngoại trừ nhân số hơn xa đám quân tiên phong trước đó, Phiên tử chủ lực còn có những điểm khác biệt: quân chủ lực có trọng khí, mang theo rất nhiều khí giới công thành như thang, chùy, những tảng đá lớn và những xe nỏ bắn từ xa. Thậm chí còn kéo theo binh tháp của hơn mười tòa thành xung quanh, trong đoàn quân có rất nhiều nô lệ, theo quan sát của thám mã cho thấy quy mô cực lớn. Chỉ riêng lượng nô lệ cũng phải năm mươi nghìn người trở lên, không cần hỏi cũng biết, một khi kẻ thù bắt đầu côn thnahf, tất cả con dân Nam Lý đều trở thành quân tiền trạm của kẻ thù. Điều Lưu đại nhân lo lắng trước tiên là quân địch đuổi tới nơi rồi; mặt khác, chủ lực Phiên binh lấy bộ binh làm chính, bất kể thế nào, nhân lực chính so với ngựa còn mạnh hơn rất nhiều. Cho dù Lưu gia quân còn ở đây, đối địch với người tác dụng cũng giảm đi đáng kể.
Nghe nói về việc này, Lưu đại nhân ngoại trừ thở dài cũng không biết làm gì hơn. Tống Dương thì vẫn một bộ dạng cũ, đi lại trên thành hỗ trợ thợ thủ công, khi nghỉ ngơi cùng bạn bè nói chuyện cười đùa, thỉnh thoảng chạy đến nhà Chu lão gia ăn cơm… Nếu không có quá nhiều việc khẩn trương, so với khi đối phó với một trăm nghìn quân tiền trạm xem ra hắn càng thoải mái hơn rồi. Không phải vì hắn nắm chắc thắng lợi, chỉ bởi hắn không vướng bận gì. Công chúa và Quận chúa đều đã rời đi cả rồi.
Quân chủ lực của Phiên tử tiến từng bước vững chắc, tốc độ hành quân cũng không tính là nhanh, trung bình đi mất khoảng năm ngày đường. Nhưng bọn chúng đi chậm cũng không trì hoãn được lâu hơn, từ khi bọn họ rời khỏi Đường lầu tính đến ngày thứ tám, giữa trưa Phiên quân đã bắt đầu rơi vào tầm mắt của quân giữ thành.
Mới xuât hiện không lâu, trong trận hình của kẻ thù liền vang lên từng tràng kèn liên tục. Tướng sĩ Phiên tử sớm đã có sự chuẩn bị, nghe hiệu lệnh chỉ dẫn các đội quân liền theo đội trưởng tản ra tuần tra xung quanh, tỏa ra bốn phía, bắt đầu tiến hành bao vây Thanh Dương. Tống Dương và đám người Kim Mã đi lên đầu thành, lẳng lặng nhìn kẻ thù hành động.
Tuy kẻ thù không đội trời chung, nhưng trong lòng Tống Dương cũng không kìm nổi sự tán thưởng đối với bọn chúng. Quân dung Phiên tử cường thịnh, binh lính hành động chỉnh tề, nghiêm khắc tuân theo hiệu lệnh. Kim Mã ở trên cáng tre hừ lạnh một tiếng nói:
- Không đúng.
A Lý Hán cũng gật đầu, phụ họa bằng tiếng Hán không được rõ ràng lắm:
- Không đúng.
Không phải kẻ thù không đúng, mà kế hoạch Thanh Dương nhân cơ hộixuất binh tập kích không thể thực hiện được… Phiên tử sẽ vây thành là việc đám người Tống Dương đã dự kiến, vốn còn tính toàn thừa dịp kẻ thù đội hình tản ra sẽ phái binh sĩ cường lực tấn công, chiếm lấy chút tiện nghi, nhưng Phiên tử trước tiên bố trí cẩn thân, các đội quân có kinh nghiệm tiến vào phối hợp cùng nhau tác chiến, dựa vào nhau mà hỗ trợ, chưa tạo ra cho thành Thanh Dương một chút tia hy vọng nào.
Tống Dương cười cười:
- Coi như ta nén chịu đi.
Nói xong ngẫm nghĩ một chút, lại nói thêm:
- Giết vài con trâu con dê, buổi tối nay cho mọi người ăn thật thỏa thê.
Đêm, trong thành Thanh Dương mùi thịt thơm lừng, Phiên tử đêm đó vây kín quanh thành Thanh Dương, bất luận từ đoạn tường thành nào nhìn lại đều thấy lửa trại cháy không ngớt, tòa thành trọng trấn cuối cùng của tây cương đã bị hơn mười vạn Phiên binh bao vây chật như nêm cối.
Tống Dương La Quan thị lực hơn người, còn có thể nhìn rõ tin tước của địch doanh qua lại không ngớt trên không trung, quân lệnh tới lui ko ngừng.
Đêm đã khuya, Phiên quân sau khi bày ra thế trận liền không thấy động tĩnh gì nữa, xem ra cũng không tính toán tấn công thành suốt đêm. Bên trong thành Thanh Dương ngoại trừ đám thủ thành, những người khác đều sớm nghỉ ngơi dưỡng sức đợi vào cuộc ác chiến. Chiến sĩ cũng vậy, bách tính lưu lại cũng vậy, cho dù nằm trên giường, nhắm mắt lại họ cũng không ngủ được, không rõ bởi khẩn trương hay sợ hãi, trái tim trong lồng ngực dường như bị bàn tay to lớn bóp ngẹt, khó nói được hết những khó chịu trong đó.
Có thể áp lực đó nghe có vẻ huyền ảo, trong hoảng hốt mọi người mơ hồ nghe được làn điệu ngâm nga, phiêu diêu bay lại, khiến cho người ta vừa nghe đã tỉnh không khỏi nghĩ đến trăng hoa phong nguyệt: mùa xuân.
Rất nhiều người phản ứng lại, đây rõ rằng không phải ảo giác, đó là Thường Xuân Hầu đang ngân nga, không biết bằng gì nhưng tiếng vang vọng khắp đưa thẳng vào màng nhĩ của mọi người. Tống Dương ngồi trên nóc nhà giữa phủ Thái thú thành Thanh Dương, đối diện với ánh trăng cười lả lướt, Tề Thượng Ba Hạ đứng gác bên nhau, chán tới độ ngáp ngắn ngáp dài, Tống Dương bị bọn họ lây sang cũng ngáp vài cái.
Một đêm thật dài, không biết có phải đêm cuối cùng… Rốt cuộc một chuỗi kèn lệnh lanh lảnh vang lên phá tan màn đêm u ám, ánh bình minh của ngày mới ló rạng, Phiên binh xếp thành hàng, Tống Dương một thân bào trắng lưng đeo long tước, suất lĩnh đại man trèo lên đầu thành, hướng mặt về phía tường thành phía tây.
Đại quân Thổ Phiên từ phía Tây đến, tường thành phía tây thành Thanh Dương chính là nơi đối địch chính diện với kẻ thù, nơi mũi nhọn tấn công của kẻ thù cũng là đây.
Tiếng kèn lệnh các hướng khác dần rơi xuống, chỉ còn tiếng kèn lệnh phía tây vẫn vang dội như trước, không có đàm phán trước cuộc chiến, càng miễn đi việc biểu diễn dương oai của Phiên tử, trong tiếng hiệu lệnh âm vang bụi đất dần cuốn tung bay, vô số nô lệ bị làn mưa tên của đám Phiên binh truy đuổi xuống, kéo theo những bao cát, cầm gậy gỗ, thang dài, kêu loạn chạy về phía Thanh Dương.
Sắc mặt mỗi người đều kinh hoàng, có người khóc lóc, có người la loạn, mấy vạn người mấy vạn tiếng kêu than ồn ào tạo thành tiếng gầm lớn, nhằm phía tây thành vọt tới.
Đoàn quân chi viện cùng đám hung điểu, đại man cùng với đám tinh binh mặt quỷ của Thường Xuân Hầu đều có liên quan đến việc cảnh vệ cho Thanh Dương, chủ soái Phiên quân đã được quân tiên phong hồi báo, bọn chúng hiểu được rất rõ điều đó. Bởi vậy lần này chúng có sự chuẩn bị kỹ càng mà tới.
Chủ soái Phiên quân đương nhiên không ngốc đến độ muốn dựa vào côn mộc của đám nô lệ để đánh hạ Thanh Dương. Tuy nhiên vận dụng thủ đoạn khác công thành phía trước vẫn cần có quân tiên phong tiến lên; theo kinh nghiệm của chủ soái, để đám nô lệ đó bắt đầu còn có thể ôm niềm hy vọng, trông ngóng đám quân giữ thành thủ hạ lưu tình. Sau mấy lượt mưa tên tất thảy đều biến thành tuyệt vọng, từ đó hy vọng biến thành oán hận điên cuồng, bọn họ sẽ liều mạng lao lên tấn công người nhà đang giữ thành. Tuy rằng sức chiến đấu không nhiều, nhưng cũng không có quá nhiều sức chiến đấu, cho dù có tiêu hao chút thể lực quân sĩ và vài mũi tên cũng là việc đáng làm.
Mà đuổi địch quan trọng nhất nằm ở hai chữ: sĩ khí.
Nhìn người Nam Lý đánh người của mình, hơn nữa càng đánh càng điên cuồng, binh sĩ Thổ Phiên sẽ cười lớn ủng hộ, sĩ khí nhờ đó càng được đề cao.
Trái lại, quân Nam Lý tự mình bắn chết đồng bào mình, mấy vạn người giết xuống tâm tình sẽ ra sao? Nỗi thống khổ, sự mỏi mệt, nóng nảy…. sau đó công thành càng đánh dễ hơn rồi.
Chiến pháp đánh địch có từ xưa, không phải không thể phá.
Phiên binh giờ đang áp dụng để lùa quân Nam Lý.
Tiếng kèn phiêu phiêu tung bay, đang lúc mấy vạn nô lệ nhằm hướng thành Thanh Dương chạy đến, bên trong thành đột nhiên vài tiếng pháo hiệu bắn thẳng lên trời.