Bạch tiên sinh không hề để ý tới sự xâm nhập của đàn ong, ác hổ độc ác vồ tới…….. Đây là sự ngoài dự liệu của Vân Đỉnh.
Vân Đỉnh ra tay, đón lấy hai cú đấm của Bạch tiên sinh, trong hai giao kích, một thứ bùng lên là một loại âm thanh cổ quái như dùng trùy đập vào gỗ mục. Sau tiếng kích đó cao thấp lập phán, Bạch tiên sinh thất thanh kêu lên thảm thiết, cơ thể to lớn quay cuồng rồi văng ra, mà Vân Đỉnh vẫn không dừng….lại dương tay đón lấy chiêu của Cố Chiêu Quân và A Lý Hán.
Nhưng miễn cưỡng võ sĩ chữ ất thiên can, làm sao có thể kháng cự lại được Vân Đỉnh trên Đại tông sư? Bạch tiên sinh lăn trên mặt đất, chỉ cảm thấy tứ chi đau nhức như bị nứt ra, lại không có chút sức lực nào mà ngóc đầu dậy, càng không thể tiếp tục chiến đấu, nhưng ít nhất lão vẫn còn sống. Vân Đỉnh ra tay vẫn có tình, hai người cách xa nhau, phật sống nếu muốn giết người, Bạch tiên sinh sớm đã trở thành một bãi thịt nát.
Vân Đỉnh chỉ là muốn bắt Tạ Tư Trạc, không muốn làm tổn hại đến tính mạng người khác. Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta chọn ong đỏ…… Trên cao nguyên côn trùng còn có một loại ong quỷ màu đen, cũng có thể “xé gió”, bay lượn, cơ thể nhỏ nhưng độc tính lớn, người bình thường bị châm phải ba đến năm nốt sẽ chết, mà ong đỏ nhìn thì dọa người, nhân đau buốt, nhưng nọc ong thực ra rất nhạt, búp bê bị chúng châm đầy người, nhiều nhất cũng chỉ là đau rồi khóc, không ảnh hưởng tới tính mạng.
Biến cố đột ngột, sự tình vượt xa sự tính toán, Bạch tiên sinh sốt ruột, Cố Chiêu Quân và A Lý Hán làm sao không kinh sợ chứ, hai người học theo, tất cả đều không để ý tới sự tập kích của đàn ong, sóng vai xung phong tiến lên.
Khi Bạch tiên sinh bay lên, Cố, A Lý liên đón lấy Vân Đỉnh; khi Bạch tiên sinh rơi xuống, hai người họ cũng đồng thời bay lên… ….vẫn là khoảng cách quá xa, vẫn là Vân Đỉnh xuống tay có tình, vẫn là sau khi ngã xuống đất khó có thể cử động…. …. Ánh mặt trời chói chang lại một lần nữa xua tan đi màn đêm! Trần Phản lại ra tay lần nữa, lần này chỉ là một mũi tên, mà Đại tông sư cũng động đậy rồi, phi thẳng tới chỗ đàn ong đột nhập, nhằm về phía Tạ Tư Trạc, tìm cách cứu viện búp bê.
Ba trăm vệ binh Hồi Hột bắt đầu hô quát thúc ngựa; rừng rậm gần hai mươi trượng không ngớt lay động, Sơn Khê Tú khó khắn lắm mới giết ra… … Trần Phản chỉ cần đoạt lại Tạ Tư Trạc ra khỏi sự bao vây của đàn ong và hội hợp với các chiến sĩ, bản lĩnh của Vân Đỉnh cao gấp mấy lần, cũng không có cơ hội đuổi theo.
Tâm tư của Trần Phản là như vậy, Vân Đỉnh sao không biết thời gian cấp bách chứ, thân hình bùng lên mãnh liệt. Mũi tên không kịp bắt người, “ Huyền cơ công chúa, tình thế lúc này bắt buộc người ta không thể dừng lại giữa không trung hay rơi xuống, chỉ là cố sức né ….. Mũi tên nhọn xuyên qua bên sườn Phật sống, ánh mặt trời lẫn trong đêm biến mất.
Trần Phản cười lạnh, lão ta biết mũi tên này của mình, cuối cùng cũng có uy lực thế nào, mũi tên nhọn xuyên thân hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng lực lượng hùng hồn bám trên mũi tên còn đáng sợ hơn, một khi sức lực nhập vào sẽ nổ tan, cho dù là đá lớn cũng phải vỡ tung. Nhưng Vân Đỉnh không ngờ chỉ rên lên mấy tiếng, thân hình chưa hề dừng lại, lao lên phía trước Trần Phản, giơ tay nắm lấy Tạ Tư Trạc.
Chỉ có Ta Tư Trạc mới có thể nhìn rõ, thất khiếu của Vân Đỉnh đều chảy ra dòng máu, một mũi tên mãn lực của đại tông sư, không phải tiêu đi dễ dàng như vậy, Phật sống Vân Đỉnh bị thương không nhẹ.
Bắt người, chung quy khiến thân pháp chậm lại, trong giây lát Trần Phản liền giết đến, khoảng cách quá gần không thể dùng tên được, đại tông sư đánh thẳng vào đầu Vân Đỉnh, quát mắng trong miệng:
- Lui xuống.
Không ngờ đầu của Phật sống càng rắn chắc hơn so với đậu hủ mà Trần Phản từng nhìn thấy, Vân Đỉnh không dám chậm chễ một tay túm lấy búp bê sứ, thân hình xoay chuyển đón lấy, một âm thanh muộn màng vang lên chiến đoàn tách ra, Trần Phản té ngã về phía sau, rơi xuống đất, hai chân đứng không nổi… Sắc mặt già nua vô cùng, lảo đảo lùi về phía sau.
Vân Đỉnh dựa vào thế vồ phía trước, trong miệng phát ra một thứ âm thanh sắc nhọn vang dội, xích ong nghe thấy âm thanh, ông một tiếng rồi khuếch tán ra, diện tích của đàn ong bao trùm rộng đến mười lần, bay loạn trên các tán cây vần vũ.
Cho dù bị đại Tông Sư bắn một phát, Vân Đỉnh vẫn chịu được một vài đao như trước. Một người dốc toàn lực,, một người lại lưu tình, sức của Trần Phản vì vậy mà đánh vào kinh mạch, khiến Vân Đỉnh bị thương rất nặng.
Từ “tháp ong” khó mà lập tức tới tận đây, trước sau vẫn chỉ một hai hơi thở, tránh tên, run rẩy ong, liền đả thương ba vị tông sư chữ ất, trúng tên, bắt người, bức lui đại tông sư, động tác biến hóa mau lẹ, mỗi một trận đều phát ra thạch hỏa ánh sáng, đến cuối cùng Vân Đỉnh vẫn là bắt được Tạ Tư Trạc, thân pháp hoàn toàn phát động mở ra.
Không phải Cố, Bach chuẩn bị không kỹ, mời Giáp đỉnh tông sư tới trấn thủ, có ba vị cao thủ tương trợ, lại xem diễn trong dân còn sắp xếp gần trăm vị cao thủ tinh nhuệ Cố môn, Tạ môn và Hồng vệ, vũ lực như vậy, cho dù không thể đánh chết Vân Đỉnh, cũng có thể bắt được anh ta, chỉ cần một lát, những người mai phục trong núi xông ra, đến khi đó bản lĩnh của Vân Đỉnh cũng đừng hòng sống sót. Về Thạch Lão Đầu trong phong ấp, sức lực tuy lớn, nhưng phản ứng hơi chậm, lão Cố chưa từng để họ tham dự một ván, mà sai họ tới bảo vệ phía bắc phong ấp của Thường Xuân Hầu, ở đó còn có rất nhiều vàng bạc châu báu, không thể mọi người cung đến bắt thích khách, khiến hầu phủ không bố trí phòng vệ.
Nhưng ai cũng không đoán được, Vân Đỉnh có tâm phúc…. Tất cả các cao thủ trong phong ấp đều bị anh ta nhìn rõ, trong lòng sớm đã có đề phòng, điều cần nhất là đàn ong đó, không ngờ không bị gió thổi tan, các cao thủ trong đám người đang mai phục kia, những tiếng ong ong vang lên trước mắt, ngay cả đông nam tây bắc cũng không phân biệt được, làm sao nghĩ tới bao vây cường địch? Không có một thân bản lĩnh, lại chỉ có thể giãy dụa giữa đàn ong. Cũng chỉ có Trần Phản, Cố Chiêu Quân và vài vị tông sư, dựa vào sức mạnh miễn cưỡng xung phong.
Đàn ong trong ngoài chiến trường điên cuồng gặp người là đốt, mọi người đại loạn, chạy trốn khắp nơi. Mà các cao thủ tông sư phía trước xảy ra rất nhiều bất ngờ, căn bản không đợi Sơn Khê Tú, Hồi Hột hộ vệ kết thành trận thế, Vân Đỉnh đã bắt Tạ Tư Trạc chạy ra khỏi vòng vây, chạy về hướng đông nam.
Sức mạnh của người đứng đầu Trung thổ, tốc độ nhảy khi dùng toàn sức vượt xa tuấn mã, chớp ánh mắt thân hình hai người liền lẫn vào màn đêm.
Vân Đỉnh một tay túm lấy bả vai Tạ tư Trạc, vừa thoát khỏi nguy hiểm, tay kia sờ vào túi, lấy ra một viên thuốc, bóp nát, nhẹ nhàng thoa lên trên trán và hai má của tạ Tư Trạc.
Chỗ mà Phật sống bôi thuốc, đều là chỗ mà Búp bê sứ bị ong đốt phải, vốn rất đau, nhưng theo sự xoa bóp thành thục của Vân Đỉnh, một làn hương thơm ngát thoảng qua, đau đớn lập tức không còn.
Tạ Tư Trạc không mắng, đương nhiên cũng không cảm ơn, trong cái nắm tay bình tĩnh nói:
- Ngươi bắt nhầm người rồi.
Ánh mắt tuyệt đối không nhìn nhầm, Vân Đỉnh sẽ không thả người, chỉ là thở một hơi:
- Xin lỗi ngươi.
Tiếp tục lại chạy như điên trốn đi, chỉ cần chạy khỏi ấp mười dặm, sẽ có người tiếp ứng, khi đó là có thể báo cáo được kết quả của công việc rồi.
Võ trang phong ấp tuy tinh nhuệ, nhưng mượn sự yểm hộ của đàn ong, bản thân đã xông ra khỏi vòng bao vây, bọn họ không đuổi được. Điều quan trọng nhất là, mấy cao thủ của đối phương đều bị đánh tan, trong thời gian ngắn, vị Đại tông sư kia đã không còn sức để chiến đấu, nơi đây không ai có thể ngăn chặn được mình….. Nghe nói, trong phong ấp còn có một chiếc xe ngựa rất lợi hại, tuy nhiên không có liên quan, điều đáng sợ của nó là ở chỗ “ ngoài dự liệu”, trước tiên phải phòng bị thì sẽ không xảy ra chuyện gì…. Vân Đỉnh hiểu rõ, bản thân đã thắng.
Sau thời gian uống một tách trà, Vân Đỉnh thoải mái hơn, thậm chí còn định giảm tốc độ, sẽ điều trị vết thương của mình trước, lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một đội nhân mã.
Trong đội ngũ có võ sĩ, bước chân thoải mái, đội hình cũng không chỉnh tề, hiển nhiên là không phải đội tinh binh muốn chặn đường, chỉ có điều trong lúc vô tình gặp mặt, Vân Đỉnh cũng không làm gì quá, đối phương có mấy chục người, cho dù là muốn ngăn cản mình, số lượng bằng bọn họ cũng không có biện pháp gi ngăn chặn. Vân Đỉnh thầm nghĩ cái vòng tròn lớn nhất đã qua rồi, tránh khỏi bọn họ là tốt rồi.
Đối phương không ngờ ứng phó rất nhanh, Vân Đỉnh vừa mới chuyển phương hướng, ba người trong đoàn xe loáng qua, tốc độ cực nhanh vọt tới.
Một hòa thượng xinh đẹp, khi nhảy lên chiếc áo trắng tung bay, thân pháp phóng khoáng, tu vi đạt chữ Bính thập can, khoảng cách đạt tới cảnh giới Tông sư cách xa nhau.
Một cô ni áo xanh, khi chạy tới không hề mất vẻ trang nghiêm của một người xuất gia, dáng đi thong dong mà chiều ngang đáng kinh ngạc, vững vàng bước vào cảnh giới chữ ất.
Một thanh niên gầy yếu, chạy rất ổn, rất vững chắc, khi tấn công toàn bộ không thể tưởng tượng được, dường như một đầu báo, không còn nhu cầu gì ngoài việc bắt con mồi nên mới tới, đơn giản nhất cũng là có lợi hại nhất chính là tư thế chạy, tu vi của hắn rất cao, đã đứng giữa hai giới giáp ất.
Ba người tương trợ lẫn nhau, trận trình thiết xoa đang tiến tới gần.
Bỗng nhiên lại có thêm ba cao thủ nữa, khiến Vân Đỉnh có chút kinh ngạc, phong ấp này thật sự quá thần kỳ, quả thật còn có một vị đại tông sư, tuy rằng chỉ là giáp đỉnh, đúng là một tông sư hàng nhị phẩm, như vậy thực lực có thể độc lập nâng đoàn đi đánh nhất phẩm lôi? Nhưng còn không đợi tâm tư của Vân Đỉnh ổn định, sự tình phát sinh lại càng khiến anh ta kinh ngạc.
Cùng với một tiếng quát mắng, lại thêm một bóng người cao lớn nhảy lên, trong màn đêm đục ngầu, lại sáng lên ánh sáng.
La Quan ra tay giống hệt như sư phụ, một mũi tên toàn lực, tiến thẳng vào mặt Vân Đỉnh.
Rõ ràng, sức của Giáp đỉnh.
Hình như có một ong đỏ chui vào cơ thể, hòa thượng Vân Đỉnh chỉ cảm thấy tiếng kêu lạ trong đầu….. ….. … không phải nói trong phong ấp, chỉ có một vị tống sư Giáp đỉnh sao?
Phật tổ từ bi, lại thêm một người.