Khi Hoàng đế và Hồ đại nhân đang thương thảo quốc gia đại sự trong Ngự thư phòng, tất cả các kỳ sĩ đều đã quay về dịch quán, Tống Dương không nhàn rỗi, đi tìm Nam Vinh nhờ nàng giúp mình hóa trang.
Không biết có phải do khí hậu ở Phượng Hoàng thành có chút không thích hợp hay do mẫn cảm với thuốc hóa trang của Nam Vinh, Tống Dương hắt hơi không dứt.
- Có người nhắc ngươi đó! – Hình như tâm tình Nam Vinh không tốt, chẳng mấy khi cười.
Bản lĩnh hóa trang của Nam Vinh Hữu Thuyên thực sự rất cao, lần này Tống Dương muốn hóa trang thành thầy thuốc, dưới bàn tay kỳ diệu của nàng, thật giống hệt một danh y, chừng hơn năm chục tuổi, không biết nói làm sao nhưng mặc cho ai nhìn qua cũng sẽ cảm thấy ngay: ồ,thầy lang.
Không chỉ thay đổi tướng mạo ban đầu, ngay cả thân hình cũng thay đổi, sau khi hóa trang Tống Dương vội vàng đi thẳng đến Hồng Ba Phủ, Nhâm Sơ Dong đã sớm chờ ở đó, nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn hơi chần chừ, đóng giả tốt quá, ngay cả Thừa Cáp quận chúa cũng hoàn toàn không dám chắc, người đến có phải là Tống Dương theo Thừa Lân vào trong Hồng Ba Phủ không, đi vào đằng sau tòa nhà, vào g phòng Nhâm Tiểu Bộ, vừa gõ cửa đã nghe thấy mùi thuốc đông y nồng đậm, Tiểu Bộ đang ngủ, trên người chỉ có chút quần áo mỏng manh, thực sự đã gầy đi, mỹ nữ đáng yêu lần trước gặp lúc này trốn trong chăn hoàn toàn nhợt nhạt. Tống Dương thả nhẹ bước chân, lặng lẽ tiến đến, nhẹ nhàng đặt tay bắt mạch chẩn bệnh, cũng không mất nhiều công phu lắm, nghĩ nhiều thành bệnh là chứng bệnh đơn giản nhất cũng là khó trị nhất, căn nguyên gây bệnh cuối cùng là ở trên mình Tống Dương.
Hiện giờ Tống Dương đã quay về, vấn đề nan giải kia được giải quyết một cách dễ dàng, chỉ cần giúp nàng tăng thêm chút huyết khí, sức khỏe tăng thêm một chút, sẽ nói tin tốt cho nàng, sau đó tĩnh dưỡng thêm, Tiểu Bộ có thể khôi phục rất nhanh.
Chung quy cũng không có việc gì, nguy cơ chưa thể giảm bớt nhưng nỗi lòng thoải mái hơn rất nhiều, Tống Dương gật gật đầu với Nhâm Sơ Dong, ra hiệu hai người đi ra ngoài nói chuyện, tránh quấy rầy người bệnh, có thể lúc này Tiểu Bộ đã tỉnh. Không có dấu hiệu gì, giống như cảm giác được cái gì đó nàng mở to mắt, lật tay giữ chặt lấy tay Tống Dương đang đặt trên cổ tay mình.
Nhâm Sơ Dong tiến lên một bước mỉm cười với nàng:
- Vị này là thầy thuốc mới mời đến xem bệnh cho muội. Ngoan, không sao đâu, ngủ tiếp đi.
Lại giơ tay vuốt vuốt tóc muội muội.
Tiểu Bộ có vẻ hơi thất vọng, buông lỏng tay, cười với Tống Dương:
- Vừa mới nằm mơ đã làm cho tiên sinh bất ngờ, đã thất lễ rồi xin tha thứ. – Nàng nhìn theo ánh mắt Tống Dương, cả người ngây ra, đột nhiên không nói gì nữa.
Chỉ một nháy mắt, sắc mặt Tiểu Bộ thay đổi, hoảng hốt, giật mình, không dám tin, còn có sự ủy khuất nồng đậm, thân thể nho nhỏ cũng run rẩy, tay kia cẩn thận giơ lên, với tới trước mặt Tống Dương, như muốn sờ vào mặt hắn.
Ngay sau đó Tiểu Bộ bỗng nhiên mỉm cười:
- Là chàng.
Tống Dương cải trang, không ai có thể nhận ra. Nhưng nàng nhận ra được, không vì lý do gì cả, chỉ là nàng nhận được, chỉ là nàng biết, thâm chí nàng có thể cảm nhận được mình đã chạm được vào ánh mắt của chàng. Hạnh phúc trước mắt, đêm đen nháy mắt vỡ tan như tảng băng, tất cả đều sáng ngời, ánh sáng đã chiếu rọi cả thế gian.
Nụ cười của Tiểu Bộ không kịp tan hẳn, còn đọng lại dưới đáy lòng, sự lo lắng trầm trọng đang đè nặng lòng nàng hoàn toàn nổ tung mang theo ánh sáng chói lòa, Tiểu Bộ run run gượng dậy, hai tay níu chặt lấy cổ Tống Dương, không chịu thả lỏng, muốn ghét sát vào tai hắn thầm thì gì đó, chỉ có điều nỗi nhớ òa ra, tất cả biến thành tiếng khóc.
Liều mạng áp vào hắn mà khóc lớn sẽ khiến hắn đau đầu, nhưng không thể kiềm chế được.
Tiểu Bộ gào lên khóc, không chút lo sợ mình bộc phát cảm xúc mãnh liệt thế thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.
Tay hơi dùng sức, ngăn Tiểu Bộ khỏi ngã vào lòng, nhưng hai tay nàng vẫn ôm chặt lấy Tống Dương không chút lơi lỏng.
Ôm một hồi, Tống Dương đỡ Tiểu Bộ nằm xuống giường, tiện tay lau nước mắt của mình, quay lại nhìn Sơ Dong:
- Ta ghi thuốc nàng đi lấy thuốc, lập tức sẽ trị bệnh.
Nói xong, tạm dừng một lát, nhẹ nhàng khuyên:
– Nàng cũng đừng khóc, không sao đâu.
Thừa Cáp quận chúa luôn luôn điềm đạm lúc này cũng thành một con búp bê rơi lệ.
Khi Tống Dương và Tiểu Bộ gặp lại nhau ở Hồng Ba phủ, người đứng đầu hai lộ phản tặc Yến quốc Cố Chiêu Quân và Bạch Bàn tử đã đến bắc giới Nam Lý, thủ hạ của cả hai đều đã đuổi tới, tiếp ứng thủ lĩnh.
Hai người có chuyện vội vàng, tới Đại Yến sẽ chia làm hai đường, khi từ biệt, Bạch tiên sinh cười khách khí:
- Cố lão gia, ngài vào Nam ra Bắc, kiến thức uyên bác, mắt nhìn người nhất định không tồi.
Đối với Cố Chiêu Quân, cho tới bây giờ và thủ hạ tập hợp, tới lúc này mới thực sự chấm dứt hơn một năm lưu vong, tâm tình thực sự không tồi, cười đáp:
- Nói về nhìn người, Bạch tiên sinh còn muốn cao hơn ta, không cần khách khí, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
- Đám chó săn này của ta xem chừng cái mũi cũng còn, không đến nỗi kém, nhưng ánh mắt còn kém xa.
Bạch tiên sinh vẫn muốn khách khí:
– Cố lão gia đã biết Tống Dương một thời gian dài, cũng biết nhiều về hắn, ta muốn hỏi một chút, ngài thấy cô gia của ta thế nào?
Cố Chiêu Quân đút hai tay vào ống tay áo, thoáng suy nghĩ:
- Cốt dũng.
Tiên hiền xưa kia chia dũng sĩ thiên hạ làm bốn cấp, thấp nhất là Huyết Dũng, khi trong lòng phẫn uất, giận dữ sẽ rút đao lấy mạng kẻ thù, nhưng khi lửa giận xung lên óc sẽ hoàn toàn mất trí, hữu dũng vô mưu, khắp phố phường đầy những kẻ như vậy, cái dũng của thất phu cũng chỉ có thể địch lại một người, không được coi trọng.
Khí Dũng: cao hơn một bậc, có thể trong khi tức giận vẫn duy trì được tỉnh táo, đưa ra phán đoán hữu hiệu, tuy nhiên “Khí” mất đi “Dũng” cũng sẽ tiêu tan, được ủng hộ cũng tốt, nhưng chung quy dũng khí có hạn khó có thể lãnh đạo, cái dũng của Giáo úy là có thể nắm một trận chiến, xem như trung phẩm.
Cốt Dũng lại cao hơn một bậc, trong thường nhân cực kỳ đáng quý, nghĩa như tên, dũng khí này là từ trong xương cốt từ trong thịt mà toát ra, không vì khí huyết cảm xúc mà biến, không vì tình thế mà biến, bất kể chuyện gì, chỉ cần không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, thực sự thượng phẩm, nhưng cũng chỉ có thể trọng dụng làm tướng soái.
Thần dũng ,cảnh giới cao nhất, không phải chỉ đại biểu cho thần khí, mà là cảnh giới "gặp việc bất ngờ không kinh sợ, gặp việc vô cớ không giận dữ, thậm chí có thể đạt tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần.
Tống Dương chỉ là một phàm phu tục tử, đương nhiên bất ngờ gặp việc phi thường hắn phải kinh, vô cớ gặp điều ngang trái hắn phải giận, Cố Chiêu Quân nói hắn là Cốt Dũng, đã là sự thừa nhận cực cao.
Ngày thường Cố Chiêu Quân ít trích dẫn kinh điển, như thế không có nghĩa là trong bụng lão không có chữ, câu chuyện đã khơi mào, lão cũng hưng phấn:
- Tống Dương có hai kẻ thù, Quốc sư nước Yến và Hoàng đế nước Yến, cả hai đều là người có vị trí cao nhất trên Trung thổ, so với bọn họ Tống Dương là cái gì? Chỉ là một con kiến!
- Thua kém nhiều như thế căn bản không có cách nào để báo thù, nhưng ngươi xem Tống Dương hắn có nản lòng không? Chỉ cần có cơ hội hắn liền gâyxích mích, chỉ cần có khả năng hắn sẽtruy đuổi mãnh liệt không tha, chắp nối đầu mối, sắp đặt âm mưu… Tất cả những ai có thể sử dụng đều bị hắn sai khiến, tất cả thủ đoạn có thể đùa giỡn cũng sẽ không bỏ sót, kết quả là Quốc sư nước Yến bị hắn phục kích ở Yến Tử Bình, ở Tình thành ra sức đánh Cảnh Thái. Không nói đến Yến Tử Bình, Bạch tiên sinh cẩn thận ngẫm lại xem, đại loạn ở Tình thành ngươi ta đều xuất lực không ít, nhưng dựa vào ba người ngươi, ta, Lý đại gia, chuyện này căn bản là ngay cả cái bóng cũng không chạm tới.
- Yến Tử Bình, một trận máu tanh, kết quả toàn bộ thất bại trong gang tấc, Quốc sư một hơi chạy thoát; Cảnh Thái không theo đội quân ra khỏi cung vẫn tránh thoát được một kiếp, hai cơ hội lớn trời cho, đều vuột mất trong tay. Ta muốn dậm chân chỉ trời mà mắng, nhưng ngươi xem Tống Dương hắn có một tia oán giận, thất vọng nào không? Đây mới là điểm mấy chốt nhất, cũng là thú vị nhất, vì sao không ôm oán, không thất vọng?
- Bởi vì hắn sẽ không quan tâm đến thân phận của hai kẻ kia! Kẻ thù là kẻ thù, không hơn! Hắn không cần biết Hoàng đế có cái gì không thể giết, giết mà không được. Bởi vì vẫn còn nhiều thời gian, lần này không được còn có lần sau, lần sau không được còn có lần sau nữa, còn sống là còn chiến đấu, còn sống là còn dũng cảm, cái này không tính là Cốt Dũng thì cái gì mới được gọi là Cốt Dũng đây?
- Có một Cốt Dũng làm kẻ thù của ngươi, tư vị thực sự không tốt lắm, tuy nhiên có một chiến hữu như vậy…
Hai mắt Cố Chiêu Quân rất sáng, như cười như không:
– Coi như là phúc khí.
Bạch tiên sinh mỉm cười, đây không phải là cười đáp lễ, mà là ánh mắt cong lại, từ mắt đến tim đều mang ý cười chân thật.
- Chỉ cần Cảnh Thái không chết, cô gia sẽ không dừng? Điều này thực sự khiến ta có chút lo lắng, sợ hắn thiếu niên khí thịnh, cho dù là kiên cường thì đã tính là gì. Hơn nữa, ta còn có một suy nghĩ nữa muốn nhờ ông chỉ bảo thêm cho.
- Đám chó săn của nhà họ Tạ đều là những con chó mất đầu, mấy con cún con đó không cần quan tâm, tuy nhiên, trên đó còn có vị Ngũ tiểu thư. An nguy của nàng Bạch Bàn Tử không dám có chút sơ sẩy. Nhưng cho dù cẩn thận thế nào đi nữa, chỉ cần nàng còn ở lại Đại Yến vĩnh viễn không thoát khỏi nguy hiểm, không phải trước đó không lâu đã xảy ra chuyện sao? May mắn cô gia xuất hịên đúng lúc. Bởi vậy, ta nghĩ, nếu đưa tiểu thư tới bên cạnh cô gia, thứ nhất là ở Nam Lý an toàn hơn ở Đại Yến rất nhiều, thứ hai, dựa vào bản lĩnh, thủ đọan của cô gia, và thế lực của hắn ở Nam Lý, chăm sóc cho tiểu thư hoàn toàn không cần lo lắng.
Thực ra hiện giờ ở Nam Lý, Tống Dương còn chẳng nói đến được hai tiếng thế lực, nhưng Bạch Bàn Tử không biết, lão chỉ biết là mùa hè năm ngoái, Tống Dưong ở Yến Tử Bình đánh Quốc sư cùng với một nhóm kỵ binh Nam Lý, đương nhiên cảm thấy cô gia nhà mình ở Nam Lý là một cánh chim to lớn, sức nghiêng đất trời.
Lời nói của Bạch tiên sinh ôn tồn nhỏ nhẹ, đều đều, chẳng có chút ý tứ chủ quan nào:
- Thứ ba, trước tiên không nói đến hôn ước mười tám năm trước bây giờ có làm theo không, theo như đôi mắt ta nhìn thấy, cảm thấy hai đứa trẻ này rất xứng đôi, để cho hai đứa đứng cạnh nhau mà xem, nếu có thể thành đôi, có thể thấy tâm nguyện của Tạ đại nhân, Phó đại nhân khi còn sống không tệ.
Dài dòng một hồi, lão đã khôi phục lại bình thường, cúi đầu cười với Cố Chiêu Quân:
- Chủ ý của ta, ông xem có gì không ổn chứ?
Bạch tiên sinh muốn đưa Tạ Tư Trạc đến Nam Lý tìm nơi yên ổn để sống, đây là chuyện của chủ tớ họ Tạ, việc gì phải hỏi ý Cố Chiêu Quân? Tâm tư của lão Cố xoay chuyển cực mau, cân nhắc một chút liền hiểu ý tứ của đối phương, Bạch Bàn Tử không phải cầu ý kiến từ mình, mà là đưa ra một tín hiệu, trải qua chuyện ngày tám tháng chín, lại thêm một năm cùng trốn chết, Bạch Bàn Tử đã tiếp nhận Tống Dương, Tạ môn cố ý liên kết với Phó đảng.
Cố Chiêu Quân không tính là Phó đảng, nhưng lão có quan hệ thực sự thân thiết với Phó đảng, nghe vậy nhướn đuôi lông mày, gật đầu cười:
- Không có gì không ổn, quả thực đây là một chuyện tốt ông trời tác hợp cho!
Bốn tiếng cuối cùng lão nhấn thật mạnh.
Hai người nhìn nhau cười to.
Tống Dương gần như không nhớ trên đời còn người tên Tạ Tư Trạc, tất cả tâm tư của hắn đều dồn cả vào bệnh tình của Tiểu Bộ. Đột nhiên thức tỉnh, nhận ra người trong lòng khiến Tiểu Bộ tràn đầy xúc động, Tống Dương đúng lúc ra tay để cho nàng ngất đi, vẫn chưa để lại hậu quả xấu gì.
Suốt khoảng thời gian sau đó, Tống Dương bỏ hết mọi chuyện đằng sau, không rời Hồng Ba Phủ một bước, chuyên tâm chữa bệnh cho Tiểu Bộ. May mà bệnh nàng dù nặng, nhưng cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, thêm nữa trong một năm nay Tống Dương được Hổ Phách chỉ bảo, bản lĩnh dùng độc và dùng dược lại mạnh hơn trước kia, sau ba ngày, ánh mắt của Tiểu Bộ đã khôi phục thần thái, nằm trên giường tủm tỉm nhìn Tống Dương:
- Bỏ đi, bỏ đi, nhìn không được tự nhiên.
Nàng đang nói đến lớp hóa trang của Tống Dương.
Gần đây trong triều trong phủ đều không có chuyện gì, Nhâm Sơ Dong cũng luôn luôn ở bên muội muội, nghe vậy lập tức lắc đầu:
- Không thể bỏ đi, nếu không còn thể thống gì.
Một lão lang trung vì người bệnh một tấc không đi một ly không rời, ở Nam Lý còn có thể bao biện được, nếu là một thanh niên tài năng tuấn kiệt cả ngày ở lỳ trong phòng Công chúa, đừng nói đến bên ngoài sẽ nói gì, ngay cả Vương phi, các trưởng bối trong Hồng Ba phủ thế nào cũng không chấp nhận.
- Ta sẽ chỉ nhìn ánh mắt của chàng, không nhìn khuôn mặt của chàng.
Tâm nguyên chưa toại nhưng Tiểu Bộ vẫn vui vẻ.
Bảy ngày sau không cần châm cứu dùng thuốc nữa, Tiểu Bộ đã khỏi bệnh hoàn toàn, chỉ có thân thể hơi yếu, mừng hơn nữa, Huyền Cơ Công chúa đã cảm thấy đói bụng, nằm trên giường kêu đói ầm ỹ:
- Bụng đói như thiêu như đốt.
Cảm giác đói mười phần khó chịu nhưng có Tống Dương ở bên cạnh sao nàng lại vui thế, đến kêu đói cũng vui.
Nhâm Sơ Dong cười:
- Ta đi nấu cháo cho muội.
- Muốn ăn thịt.
Tiểu Bộ tội nghiệp, khi nói chuyện ủy khuất đáng thương vô cùng, bệnh nặng mới khỏi phải ăn nhẹ, mấy ngày này ngày nào nàng cũng uống cháo. Nói xong, còn không đủ ngại, vẫn không chịu thôi:
– Muốn ăn thịt mà…
Nhâm Sơ Dong nhìn Tống Dương hỏi ý, hắn gật đầu:
- Vậy thì ăn thịt gà nhé.
Còn không đợi Quận chúa gật đầu, Tiểu Bộ vội vàng ngắt lời:
- Muốn ăn thịt thỏ, đặc biệt thèm thịt thỏ.
Tống Dương mỉm cười:
- Vậy thì thịt thỏ.
Tiểu Bộ mừng lắm, con thỏ to hơn con gà không ít, không cần hỏi, thịt thỏ cũng nhiều hơn thịt gà không ít.
Không đợi Nhâm Sơ Dong xoay người ra ngoài phân phó, bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào, rất nhanh đã có tôi tớ truyền báo Trấn Tây Vương đã trở về. Nhâm Sơ Dong có chút không ngờ, trước đó nàng đã nhận được thư, biết chuyện của Vương Đốc quân từ Tây Quan về Kinh, tuy nhiên tính toán thời gian, có vẻ như nhanh hơn ba ngày so với tốc độ bình thường.
Ngày thường Tiểu Bộ vô tâm căn bản không phát hịên ra có gì không ổn, hoan hô một tiếng, bất chấp thân thể còn yếu, càng bất chấp con thỏ, nhờ Tam tỷ giúp đỡ cùng đi đón phụ vương.
Ngoài dự kiến của Tống Dương, Trấn Tây vương chỉ huy binh mã phía Tây, hàng năm thân ở tiền tuyến quân công trác tuyệt.
Ở Nam Lý là một người vũ dũng có một không hai, nhưng không hề có to lớn. Thân hình bé nhỏ, ngũ quan hòa hợp nhưng ánh mắt đục ngầu, hoàn toàn không có uy phong, vả lại do chân bị thương nặng trên chiến trường, đi lại khập khiễng, có chút buồn cười. Nếu không gặp ở Vương phủ, mặc cho ai cũng không thể tưởng được đây chính là đường đường Tây tuyến Đại nguyên soái Tây tuyến, Nam Lý Trấn Tây Vương.
Thấy bệnh tình của con gái yêu chuyển biến tốt lên, Trấn Tây Vương mừng ra mặt, chờ tới khi ông ta mở miệng, Tống Dương lại giật mình kinh hãi, bất kể thế nào cũng không thể tưởng nổi, lão nhân thân thể gầy gò này không ngờ giọng nói lại lớn như vậy, nói chuyện bình thường nghe như pháo nổ, rõ ràng rất có lực, vang vọng vô cùng.
Chờ Nhâm Sơ Dong giới thiệu lão đại phu, Trấn Tây Vương khen ngợi vài câu, lệnh cho thủ hạ ban thưởng rất nhiều, lập tức đuổi mọi người đi, chỉ giữ lại Sơ Dong.
Mới đi xa về gió bụi mệt mỏi, nhưng Trấn Tây Vương không có ý thay đồ rửa mặt, hỏi luôn Quận chúa:
- Gần đây trong Kinh, trong triều có chuyện gì không?
Lập tức nàng lắc đầu:
- Không có gì đáng chú ý, chỉ có chút việc đáng nhắc tới là chuyện Hồ đại nhân dẫn đội quân trở về.
Tin này Trấn Tây Vương cũng đã sớm biết, nghe vậy nhíu mày:
- Trên đường ta hồi kinh, bỗng nhiên nhận được tước thư từ trong cung, Hoàng đế lệnh cho ta hỏa tốc về kinh, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Nhâm Sơ Dong nheo hai mắt, cẩn thận suy nghĩ một hồi, nhưng thật sự nghĩ không ra gần đây đã xảy ra chuyện quan trọng gì, đáng để phụ vương "hỏa tốc hồi kinh".
Trấn Tây Vương không nghe được gì, cũng không hỏi nữa, lập tức rời phủ vào Hoàng cung, mà chân trước của ông ta vừa bước qua cửa liền có một tin tức quan trọng rơi vào tay Nhâm Sơ Dung: sứ đoàn hòa thân Viễn phó dân tộc Hồi Hột, gửi thư báo đã sắp đến Phượng Hoàng thành, khoảng đêm nay sẽ tới ra mắt Hoàng đế.
Tiểu Bộ có thể bị tuyển đi hòa thân hay không, đêm nay sẽ có kết quả.
Nhâm Sơ Dong tìm đến Tống Dương, chuyển tin cho hắn. Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghe chuyện đó Tống Dương vẫn cảm thấy không thoải mái, đảo tròng mắt, trong lòng cân nhắc chờ đợi cơ hội, muốn cho Phong Long dám đưa vợ mình đi hòa thân.Tính toán tốt rồi.
Nhâm Sơ Dong biết tính tình Tống Dương lắc đầu cười khổ:
- Đừng có làm càn, nếu chẳng may gặp phải tai họa, ta không thể giúp ngươi thu dọn được đâu, tin tức có liên quan đến chuyện hòa thân ta đã sai người mua ở chỗ Lý công công, chỉ cần có một chút định luận nhất định sẽ lập tức báo cho ta. Nếu tộc Hồi đồng ý cuộc hôn nhân này, không cần nói, chỉ có thể dùng đến Tân lương.
Trong mấy ngày nay Tống Dương đã sớm giao Tân lương cho Quận chúa:
– Nhưng nếu tộc Hồi không đáp ứng là tốt nhất, ngươi đã lập công lớn cho triều đình, chờ phong thưởng rồi, thân phận sẽ lên như diều gặp gió, muốn cưới hỏi đàng hoàng Tiểu Bộ nhà ta cũng không phải không thể, chuyện này ta sẽ nghĩ cách.
Chỉ có điều, nếu chẳng may tộc Hồi đáp ứng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay Tiểu Bộ sẽ bất ngờ qua đời, vừa vặn nó mới bị một trận bệnh nặng không dậy nổi, giờ có qua đời cũng không bất ngờ, cũng sẽ không chọc cho người ta nghi ngờ.
Nhưng Tống Dương không thể tiếp tục ở lại Hồng Ba Phủ, nếu không có hắn chữa bệnh cho Công chúa mười ngày qua đột nhiên nàng lại chết, thế nào Trấn Tây Vương cũng sẽ chém hắn làm trăm ngàn mảnh.
Tống Dương tĩnh tâm lại, cùng với Nhâm Sơ Dong cẩn thận xem xét lại Tiểu Bộ sau khi chết sẽ rời đi như thế nào, xác định không có sơ hở rồi bèn cáo từ, quay về dịch quán chờ tin tức.
Khi Nhâm Sơ Dong đưa hắn ra tới cửa, bỗng nhiên mỉm cười, lẳng lặng nhìn Tống Dương, ôn tồn nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp:
- Tân lương cũng được, đón dâu cũng được, ngươi đều phải nhớ rõ, nếu không thể cứ như bây giờ, khiến nó phải lo lắng sợ hãi, ngươi không hiểu, rất ủy khuất.