[Dịch]Hoàng Tử Ốm Yếu Xem Ta Thu Phục Ngươi

Chương 8 : Nam Thần Đến Thôn.




“Ngôi nhà phía Đông chân núi nhanh chóng được dựng lên xây theo kiểu nhà sàn 2 tầng bài bố phía trong là những vật dụng xa hoa nhưng không kém phần thanh nhã với gam màu xanh dương là chủ yếu, tùy tiện cầm một thứ đồ trong này đi bán có lẽ còn có thể mua nguyên cả trấn Phúc Khang, đủ thấy chủ nhân giàu có đến chừng nào.”

Ba ngày rất nhanh trôi qua Tuệ Lâm lên trấn lấy đồ, mua một ít giấy trắng, lại tới cửa hàng vải chọn ra 5 tấm màu sắc tươi mới đem về.

Trên đường đến nhà nàng không ít lần nghe được mấy lời bàn tán

- Ngươi có biết khu đất trống cuối thôn cạnh chân núi có người mua lại rồi không, nghe đâu người ta trả cho lão Vượng 500 lượng bạc đấy, biết thế lúc xưa ta có chết cũng phải mua mảnh đất đó, lão ta đã giàu càng thêm giàu.

- Chuyện đó thì ta biết rồi ta còn gặp được chủ nhân mới của nó nữa kìa, là một nam nhân anh tuấn a, còn có một đám người hầu hạ, Tiểu Hồng nhà ta mà được gả cho nam nhân như thế thì còn gì bằng.

- Ngươi mơ đi chỉ có con gái chúng ta mới xứng.

- Của ta….

- Của ta….

- Của ta…..!!!!

Thật ồn ào mảnh đất trống cuối thôn? Chẳng phải gần chỗ nàng? Chỉ có điều nhà nàng ở phía Bắc còn nó ở phía Đông muốn đến đó thuận tiện nhất là qua nhà của nàng. Có tiền không mua đất trên trấn mà ở, chạy về nơi khỉ ho cò gáy này làm gì, hại nàng không được sống yên ổn, thôn dân đến tiếp cận hắn ta kiểu gì mà không mon men đến tìm nàng lấy cớ. Biết là vô lý nhưng Tuệ Lâm thực sự cảm thấy ghét người mua đất kia.

----------------------------Phân cách tuyến----------------------------

Y Kỳ Thái Hàn ngồi trong xe ngựa bỗng nhiên hắt xì liên tục, bệnh của hắn chẳng phải sư phụ bảo cầm cự được vài ngày nữa sao? Có khi nào vì mải mê xem mấy cuốn khụ khụ….“Bốn mùa đồ”(MB: xin thề đây chỉ là sở thích của lão biến thái không phải của tác giả) mà chạy đến đưa sai thuốc không?.

- Chủ tử ngài không khỏe sao có cần thuộc hạ dừng xe lại nghỉ ngơi?

- Đi tiếp đi ta không sao

-Vâng!

-----------------------------Phân cách tuyến----------------------------

Ngồi trong phòng khách Tuệ Lâm cầm lấy cây bút than tự chế viết lại những kiến thức y học kiếp trước, nàng sợ để lâu không ôn luyện sẽ mai một dần đi, gần đây nàng cũng đang tìm cách chữa bệnh câm cho Tuệ Thư, ngày đầu khi cô bé tới đây nàng đã bắt mạch xem thử, bệnh câm này trên cơ bản không phải bẩm sinh mà gây ra bởi một tác nhân nào đó làm mất đi tính liên tục của phần não quy định tiếng nói và ngôn ngữ. Trên bàn Heo Con nhàm chán lăn qua lộn lại, miệng xì xèo bất mãn“Người này lại không để ý đến nó, làm việc thì kỳ kỳ quái quái thỉnh thoảng lại nhăn mặt nhíu mày cực kỳ khó coi”. Tuệ Thư từ dưới bếp chui lên nhìn thấy nàng đang viết chữ ánh mắt lấp lánh khát khao.

Từ mấy ngày trước Tuệ Thư đã không cho nàng bước chân vào bếp dù chỉ nửa bước bây giờ Tuệ Lâm rất rảnh rỗi. Nàng lên tiếng:

- Muội muốn học chữ?.

Cô bé xoắn xoắn tay áo đấu tranh tư tưởng một thời gian:

-“Dạ”!.

Kể ra cũng lạ theo như Tuệ Lâm đoán Tuệ Thư hẳn là con của một gia đình quý tộc vậy mà đến tuổi này còn không biết chữ lúc nàng hỏi còn phải vật lộn suy nghĩ mới dám gật đầu, cũng may thời đại này chữ viết với thời đại nàng là cùng một thể nên không lo vấn đề mù chữ vẫn có thể dạy cho người khác.

- Vậy thì mỗi ngày ta dạy muội một canh giờ vào buổi sáng, buổi tối học không tốt cho mắt.

- “Em cảm ơn tiểu thư!”.

-------------------------------------------------------------------nn

Tây Viễn hoàng triều được cai trị bởi dòng họ Y Kỳ là quốc gia nằm phía tây con sông Kinh Bắc, theo vị trí mà gốc là dòng sông này còn có 3 quốc gia khác lần lượt là Đông Viễn, Bắc Viễn và Nam Viễn, bốn quốc gia bề ngoài sóng yên bể lặng nhưng thực chất lại kìm kẹp, tỵ hiềm lẫn nhau. Tây Viễn dưới sự trị vì của Y Kỳ Long trở thành quốc gia lớn mạnh hàng đầu tuy nhiên cũng đứng trong tình trạng nguy hiểm nhất khi chịu mũi nhọn từ cả ba phía. Bao bọc phía ngoài lục địa này là đại dương mênh mông, thần bí chưa một ai có thể đi đến tận cùng để kiếm chứng phía bên kia như thế nào........

Cầm quyển đại lục sử chí mượn được của Nhị Ngưu, Tuệ Lâm âm thầm lắc đầu. Đây là cái thế giới gì a quốc gia chưa từng xuất hiện trong lịch sử đã đành ngay cả cấu trúc địa lý cũng hoàn toàn khác. Nàng từ xưa đến nay luôn tự hào về kiến thức của mình nay mới biết bản thân ếch ngồi đáy giếng.

Tuệ Lâm không có ý định ở thôn này lâu nữa nàng phải đi du lịch thăm thú mọi nơi, đưa theo cả Tuệ Thư và Heo Con cho bọn họ cùng nhìn thế giới, cùng hưởng của ngon vật lạ trên đời. Nhưng muốn thế nàng phải có tiền, nàng dự định bán hết số dược liệu quý báu kia rồi đến kinh thành mua một mảnh đất, mở vài hiệu thuốc. Với kế hoạch kinh doanh của mình nàng không tin không kiếm được bội tiền, chỉ có điều nàng vẫn luyến tiếc địa phương thanh bình này. "Thôi thì mấy chục năm sau về đây an hưởng tuổi già"'. Tuệ Lâm sâu xa nghĩ.

Ngôi nhà phía Đông chân núi nhanh chóng được dựng lên xây theo kiểu nhà sàn 2 tầng bài bố phía trong là những vật dụng xa hoa nhưng không kém phần thanh nhã với gam màu xanh dương là chủ yếu, tùy tiện cầm một thứ đồ trong này đi bán có lẽ còn có thể mua nguyên cả trấn Phúc Khang, đủ thấy chủ nhân giàu có đến chừng nào.

Y Kỳ Thái Hàn là tam hoàng tử con ruột của đương kim hoàng thượng năm nay hai mười ba tuổi, mẹ hắn - Lý Hoàng quý phi chỉ đứng sau hoàng hậu, bệnh tật quấn thân ngay từ khi còn nhỏ nên được mệnh danh là “Hoàng tử ốm yếu”, mặc dù được phụ hoàng yêu quý hết mực nhưng trong triều ít ai cho rằng hắn sẽ là người kế vị tiếp theo. Chỉ có chính hắn mới hiểu bản thân không phải bệnh tật gì mà bị trúng độc, loại độc này ăn mòn cơ thể dần dần ngay cả lão biến thái- Sư phụ hắn cũng không thể giải chỉ có thể làm chậm diễn tiến bệnh mà thôi, mỗi năm một lần hắn sẽ phát bệnh 7 ngày trong 2 canh giờ, lần nào cũng bắt đầu vào giờ Ngọ(11h đến 13h), 7 ngày này còn đau khổ tối tăm hơn cả vào địa ngục, nhờ có ý chí kiên cường nếu không hắn đã đi chầu Diêm Vương từ lâu rồi. Mỗi lần phát bệnh hắn cùng thuộc hạ đều phải đổi địa điểm vì mụ đàn bà kia sẽ không từ thủ đoạn nào để đẩy hắn vào chỗ chết. Đợt bệnh này có vẻ như sẽ đến sớm hơn dự kiến bởi cơ thể hắn bắt đầu cảm thấy yếu ớt, mục rữa rồi. Trấn Phúc Khang là địa phương hắn tình cờ đi ngang mà thôi vốn thuộc hạ đã chuẩn bị cho khoảng thời gian kinh hoàng này ở một địa điểm khác, chỉ tiếc sức lực của hắn không cho phép di chuyển thêm một bước nào nữa.

-----------------------------------------------------------------------------nnn.

Tuệ Lâm vẫn thỉnh thoảng đưa heo con lên núi tìm kiếm dược liệu, trưa hôm nay nàng dạo đến vùng phía đông tiện thể ngắm hàng xóm mới là cái dạng gì mà được mọi người mở mắt thì nhớ nhắm mắt nằm mơ. Đang định bước lại con suối phía trước rửa tay chân nàng bỗng nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm thấp ở bụi cây gần đó. Ha ha nàng đến thật đúng dịp không phải cặp tình nhân nào đó lén trốn cha nương đến đây hẹn hò đó chứ, nàng thật muốn chân chân thực thực xem cho đã mắt.

Y Kỳ Thái Hàn không cho phép ám vệ di theo, hắn cảm thấy bức bối, một mình vào núi tiến về phía có tiếng nước chảy hít thở chút ít không khí trong lành,nhưng chưa đến nơi đã ngã khụy xuống. Hắn thầm mắng: "Chết tiệt lại phát bệnh!!!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.