[Dịch]Hoàng Tử Ốm Yếu Xem Ta Thu Phục Ngươi

Chương 11 : Lão Già Kỳ Quái.




“Diệu Tùng Quân tức run người con bé này thật biết cách đả kích người khác đường đường là thần y đại danh đỉnh đỉnh các quốc gia lớn nhỏ có ai không muốn lão về đầu quân cho chính mình thế mà hôm nay có người coi thường hắn lại còn là một đứa nhóc chưa có ngực”.

Mấy hôm rồi chủ tử mỗi ngày lại đem đùm thuốc xấu xí đó ra xem cả chục lần, mỗi lần lại cười thật “bỉ ổi”( Ta thách 2 anh nói thế trước mặt tiểu Hàn Hàn?), Trầm Kim và Trầm Mộc ngao ngán thở dài chỉ hi vọng thời gian này mau kết thúc, tâm hồn mong manh dễ vỡ của họ thực không chấp nhận nổi. Chủ tử trước đây tuy lạnh lùng nhưng cũng chưa từng kinh khủng như vậy.

Y Kỳ Thái Hàn sống hai mươi mấy năm qua lần đầu tiên có cảm giác mong chờ, nàng nói sẽ đến tìm hắn vậy thì hắn sẽ đợi, mặc dù hắn biết chỉ cần mình muốn dù nàng có ở chân trời góc bể hắn cũng tìm ra. Nghỉ ngơi cũng đã tốt lên nhiều hắn cần quay lại kinh thành giải quyết cho xong vài việc, sau này mới có thời gian chiếu cố nàng thật tốt

Tuệ Lâm lại “may mắn” đào được 2 củ nhân sâm nghìn năm đem bán cho ông chủ Phương thu về được 2500 lượng bạc, chi phí này đủ cho nàng đến kinh thành rồi đi. Hai ngày nữa nàng sẽ xuất phát trước khi đi nàng đưa cho Kim Doãn Oanh 500 lượng bạc nhờ bà lúc nàng không ở đây thỉnh thoảng sang lau dọn căn nhà kia của mình, nàng biết thuê người chiếu cố không tốn đến chừng ấy bạc nhưng Kim thẩm trước giờ giúp đỡ nàng rất nhiều nàng không biết làm gì hơn chỉ có thể trả ơn bằng cách này. Dĩ nhiên Kim thẩm hoảng hốt không nhận, bảo nàng có tiền thì giữ lấy mà dùng kinh thành đất chật người đông là địa phương phức tạp không có tiền thì khó mà sống tốt, Tuệ Lâm cứng rắn không được cuối cùng vẫn phải lôi chuyện kết hôn của Đại Ngưu ra hù dọa, Đại Ngưu vài ngày nữa là kết hôn, ở nông thôn người ta tối kỵ trước đám cưới mà trả lại tiền, họ nghĩ rằng như vậy tình cảm, của cải của cặp vợ chồng mới cưới cũng theo đó mà đi.

Kim Doãn Oanh cũng không ngoại lệ mấy năm qua con trai bà đã chịu rất nhiều vất vả để trụ vững cái nhà này, nay hạnh phúc tới tay nếu chỉ vì bà mà lỡ mất thì cuộc đời này bà chết không nhắm mắt.

Bà tuy biết Tuệ Lâm cố ý hù dọa nhưng không thể vì thế mà lấy cuộc sống sau này của con trai ra đánh đổi. Sau cùng vẫn là cảm động nhận lấy. Bà không thắc mắc số tiền này lấy từ đâu vì bà tin tưởng Tuệ Lâm, nàng tuyệt đối không làm chuyện gì thương thiên hại lý.

Lăng Bảo Điền biết tin nàng sắp đi tuy là trước đó ông ta chẳng hề ưa thích đứa cháu này, lại còn đang giận dữ chuyện nàng từ mình nhưng sâu trong tim vẫn có một tia không nỡ, ông ta dù hơi tham lam và ích kỷ nhưng xuất thân từ nhà nông vẫn là có chút chân chất, thật thà.

Một đêm trước khi nàng đi Lăng Bảo Điền dấu vợ đến nhà Tuệ Lâm không nói gì đưa cho nàng 500 văn tiền. Thực ra từ lâu Tuệ Lâm đã không còn giận người thúc thúc này bởi vì nàng đã coi ông ta là người xa lạ mà xa lạ thì còn hờn giận làm chi cho tốn sức, mệt người. Phần tiền này nàng nhận xem như an ủi cho linh hồn Lăng Tuệ Lâm đi

Hôm sau Tuệ Lâm, Tuệ Thư và Heo Con dậy từ rất sớm ăn sáng rồi bỏ trong tay nải vài nắm cơm trắng rắc thêm một ít đậu phộng lên trấn thuê xe, nàng đã sớm liên hệ với chủ xe, xe ngựa tốt từ đây đến kinh thành phải mất chi phí 15 lượng bạc.

Xe ngựa đã đi được 1 ngày đường, tối nay sẽ nghỉ ngơi tại thành Lộc Châu, sáng nay nàng đi qua thành Phúc Châu, đó là một nơi sầm uất dân cư đông đúc khoảng chiều mai qua thành Thọ Châu là đến kinh thành, Lộc Châu là thành trì nhỏ nhất trong ba thành nàng phải đi qua, nơi đây dân cư có vẻ thưa thớt hơn và lẽ dĩ nhiên trật tự trị an cũng không tốt lắm, nàng được phu xe cảnh báo.

Tìm đến một nhà trọ bình dân, Tuệ Lâm thuê một phòng hạng trung ở tầng 2 nhờ tiểu nhị chuẩn bị nước tắm rồi kéo theo Tuệ Thư đi vào.

-“Tiểu thư tắm trước đi em ở ngoài canh cửa”.

Tuệ Thư ra dấu

-Ừ được, lát nữa ta lại thay cho muội.

Bữa tối được đưa đến tận phòng chỉ có hai món mặn và một đĩa rau xào, Heo Con chi chi rất không hài lòng, đi đến nơi đất khách quê người Tuệ Lâm không dám vung tiền quá mức sẽ làm cho mấy người có lòng bất chính chú ý thừa cơ lợi dụng, Heo Con vẫn là phải chịu khổ chút ít. Nàng không quên nhờ tiểu nhị đưa một phần cơm rượu cho phu xe ngoài kia.

Nửa đêm trời tối như mực, xa xa còn vọng lại tiếng hô hoán và bước chân. Trên giường Tuệ Lâm ôm Tuệ Thư ngủ ngon lành, Tiểu hồ ly nằm cạnh mép ngoài bỗng nhiên mở mắt “Có người tới”. Cảm giác được động tĩnh Tuệ Lâm cũng thức dậy, cả người căng thẳng.

-Ui da! Nhà nào ngu ngốc lại để bàn ghế cạnh cửa sổ. Cái mông yêu quý của ta!!!!.

Vang lên giữa đêm tối là giọng ai oán của một lão già, hình như lúc nhảy vào bị trượt chân mà ngã ngồi trên đất.

Tuệ Lâm cố giữ cho mình thật bình tĩnh, thủ sẵn kim châm trên tay, người này không nguy hiểm nhưng nếu bất chợt có ý đồ nàng không ngại cho hắn nếm mùi đau đớn.

-Ngươi là ai nửa đêm chui vào phòng ta làm gì?

-Ách hì hì, cô nương ta đi ăn trộm bị người ta phát hiện nên mới trốn tạm vào đây, cô yên tâm lão già này sẽ không hại cô, chờ bọn người kia đuổi qua ta nhất định rời đi. Đừng có thắp đèn a.

Tuệ Lâm ôm trán lão có hay không thành thật quá mức, thôi kệ đi nàng không cho hắn ở lại biết đâu hắn đổi ý quay qua hại mình mặc dù nàng nắm chắc huyệt tử(huyệt đâm vào gây chết người) nhưng nếu đây là người có võ công cao cường nàng chống trả không lại. Heo Con không hiểu sao từ lúc lão ta đến cứ đứng ngồi không yên giật giật tay áo nàng liên tục chi chi chi

-Hỏa vân hồ? Ngươi có nó?

Trong màn đêm đen mắt lão già kia phá lệ sáng rực với người bình thường thì khó nhưng đổi lại người luyện võ như lão sao lại nhìn không rõ trong bóng đêm chứ

-Tiểu cô nương đổi nó cho ta, ta cho ngươi 1 vạn lượng bạc cùng đóa thiên sơn tuyết liên này.

Thiên sơn tuyết liên vua của các loài thảo mộc, nghìn năm mới nở hoa một lần,hoa cánh trắng vàng, nhụy đỏ tím mọc trên tuyết trắngcó khả năng giải độc, chủ trị các bệnh liên quan tới phổi, bế kinh, thân thể đau nhức và tăng cương công lực, ngàn vàng khó cầu, cái giá quả nhiên là đủ cao. Tuệ Lâm xách thân thể béo mập của Heo Con lên nheo nheo mắt vẻ do dự.

-Chi chi chi :” Đừng đưa ta cho lão quái gở kia có muốn thì cũng phải là nam nhân trẻ trung siêu cấp anh tuấn!”

Tiểu hồ ly nhà mình đùa rất tốt, nàng lạnh lùng

-Không đổi!

-A, ngươi chê ít à? Ta có thể đưa thêm bạc.

-Dù ngươi có đưa thêm bao nhiêu đi nữa ta cũng không đổi, ngươi thấy ai bán đi người nhà của mình chưa?

-Chi chi chi

Hồ ly cảm động nước mắt lưng tròng, tự hứa từ nay về sau sẽ ăn ít đi nửa miếng thịt tiết kiệm cho chủ nhân.

- Vậy thì ngươi làm đồ đệ của ta đi!

Lão vội vàng nói.

- Ngươi là ai? Ta vì sao phải làm đồ đệ của ngươi?

- Ta là thần y Diệu Tùng Quân thế nào?

Mặc dù không nhìn thấy nhưng Tuệ Lâm đoán mũi lão đã hếch lên trời rồi.

- Chưa từng nghe qua

Tuệ Lâm nói là sự thật nàng sinh sống trong cái thôn nhỏ kia 15 năm làm sao có thể nghe ngóng được tin tức gì.

Diệu Tùng Quân tức run người con bé này thật biết cách đả kích người khác đường đường là thần y đại danh đỉnh đỉnh các quốc gia lớn nhỏ có ai không muốn lão về đầu quân cho chính mình thế mà hôm nay có người coi thường hắn lại còn là một đứa nhóc chưa có ngực(A!!!!). Lão đã nhận định đứa học trò này rồi dù thế nào cũng phải chộp lấy.

- Lão đi đi ta buồn ngủ.

Tuệ Lâm “nhẹ nhàng” tiễn khách. Diệu Tùng Quân mang khuôn mặt rầu rĩ không tự nguyện rời đi, mai đến tiếp vậy.

Tuệ Thư đêm nào cũng ngủ rất say, gọi thế nào cũng không tỉnh lại được vì thế lúc nãy có mấy sự việc xảy ra cô không hề hay biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.