Bởi vì Vô Tấn mang theo ngũ thúc Hoàng Phủ Quý, nên khi họ đi dự tiệc thì chia nhau hai chiếc xe ngựa. Vô Tấn và Hoàng Phủ Quý ngồi ở chiếc thứ nhất, Tô Hàm và Kinh Nương, cùng với A Xảo thì ngồi ở chiếc phía sau.
Hoàng Phủ Quý hiểu rất nhiều về nhân tình thế sự, đương nhiên gã biết bởi vì mình mới khiến Vô Tấn và gia nhân ngồi xe khác nhau. Trên đường đi gã thấy vô cùng áy náy.
- Vô Tấn, thật ra để ta cưỡi ngựa cũng được. Ta biết cưỡi ngựa, không cần chia hai chiếc xe ngựa, cứ thế này ta thấy ngại lắm.
Vô Tấn vỗ mu bàn tay mập mạp của Hoàng Phủ Quý, cười nói:
- Ngũ thúc, ngươi đừng cảm thấy áy náy cái gì. Là ta nài ép kéo thúc đi, không để thúc nghỉ ngơi. Kỳ thật chiếc xe đó có tấm ngăn mặt trước và sau, để ngũ thúc ngồi cũng không sao. Chủ yếu là ta có một số lời muốn nói với ngươi.
- Có chuyện gì ngươi cứ nói đi.
Vô Tấn hơi khó xử, suy nghĩ một lúc mới nói:
- Ngũ thúc, là về tiệm cầm đồ Tấn Phúc ký. Ta muốn thêm vốn hai vạn lượng bạc, đem nó thành một tiệm cầm đồ lớn. Sau đó đem tất cả phần của ta cho ngũ thúc, để ngũ thúc hoàn toàn có được cửa tiệm này. Ngũ thúc thấy sao?
Hoàng Phủ Quý lập tức trầm sắc mặt:
- Vô Tấn, ngươi làm vậy là có ý gì? Dựa vào cái gì đưa phần của ngươi cho ta? Hoàng Phủ Quý ta đường đường chính chính, tuyệt sẽ không vô cớ lấy đồ của ngươi khác. Ngươi phải nói rõ ràng!
Vô Tấn thở dài, nói:
- Ta không giấu gì ngũ thúc, ta định hợp tác với Tề gia, từ bỏ chiêu bài Tấn Phúc ký. Nếu như ngũ thúc muốn thì ta đưa nó thúc ngươi, chỉ là ta muốn đem tiền trang đặt tên là Tề Đại Phúc.
Hoàng Phủ Quý ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao đang yên lành, vì cái gì phải đổi tên?
- Ngũ thúc, có một số việc ngươi không rõ. Hiện giờ ta đã không phải là thương nhân. Ta sắp là Lương vương, ta phải xây dựng thế lực của mình. Ta muốn đem Tề Thụy Phúc đặt vào phạm vi thế lực của ta, nhìn từ mặt ngoài thì là ta đem tiền trang kết hợp với Tề Thụy Phúc giống như chịu thiệt, nhưng kỳ thật ta được đến thứ khác. Đây không phải là vấn đề mấy vạn lượng bạc, hy vọng ngũ thúc có thể hiểu cho ta.
Hoàng Phủ Quý gật đầu:
- Ta hiểu ý ngươi rồi. Hiện giờ thân phận của ngươi khác hẳn, phải lo lắng vấn đề không giống như ta. Kỳ thật ta càng muốn làm tiệm cầm đồ, đây dù sao là nghề cũ của ta. Hơn nữa nếu có vốn ba vạn lượng bạc, ta có tin chắc trong vòng ba năm, đem tiệm cầm đồ Tấn Phúc ký trở thành danh hiệu thứ nhất huyện Duy Dương. Vô Tấn, ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không làm tảng đá ngáng chân ngươi, hãy làm theo ý ngươi đi. Ta không cần phần tiền trang, tiệm cầm đồ thuộc về ta là được.
Nói đến đây, Hoàng Phủ Quý lộ ra nụ cười gian trá:
- Tính ra thì vẫn là ta chiếm lợi lớn. Trong thời gian nửa năm đã kiếm được ba vạn lượng bạc vốn liếng làm chủ tiệm, còn là đất hoàng kim.
Hoàng Phủ Quý biểu hiện nhẹ nhàng nhưng Vô Tấn ngầm biết, dù chỉ có nửa phần trăm nhưng ngũ thúc gửi gắm hy vọng rất lớn vào tiền trang, sao ngũ thúc nỡ buông tay tiền trang cho được. Gã đồng ý từ bỏ là vì bất đắc dĩ, là bởi gã lương thiện. Nghĩ tới những việc quá khứ cùng ngũ thúc và gây dựng sự nghiệp, trong lòng Vô Tấn tràn ngập cảm động.
Hắn nhẹ vỗ bàn tay Hoàng Phủ Quý, chân thành nói:
- Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ không bạc đãi ngũ thúc. Ta hứa với ngũ thúc, tương lai ta nhất định để Trọng Dũng trở thành huyện úy huyện Duy Dương.
Mắt Hoàng Phủ Quý chợt sáng ngời. Gã thật không dám tin mình vừa nghe thấy gì, run giọng hỏi:
- Vô Tấn, ngươi nói…thật sự?
Vô Tấn gật đầu nói:
- Con không cần Trọng Dũng có nhiều khả năng, thậm chí bình thường cũng được. Chỉ cần hắn đừng bị dân huyện Duy Dương mắng sau lưng thì có thể làm quan, để ngũ thúc tròn giấc mộng.
Hoàng Phủ Quý nằm mơ đều muốn con trai có thể làm quan. Vì điều này, gã không tiếc bỏ ra một nửa tài sản tích góp, cho con trai làm một tiểu lại thuế tào huyện. Mơ ước lớn nhất chỉ là để con trai có thể trở thành cấp lại viên, tổ quan chỉ nằm trong giấc mơ của gã mà thôi. Hoàng Phủ Quý không bao giờ ngờ nổi bây giờ Vô Tấn lại đồng ý để con trai gã làm huyện úy. Dù chuyện này đối với gã là việc khó tin, nhưng gã có loại tin tưởng mù quáng với Vô Tấn. Chỉ cần Vô Tấn đồng ý thì chắc chắn hắn đều thực hiện được. Huống chi bây giờ Vô Tấn là hoàng tộc, còn là vương gia. Vương gia cho con gã làm một huyện úy không phải là việc quá dễ dàng sao?
Thoáng chốc niềm vui từ trên trời rơi xuống. Giờ phút này, tiệm cầm đồ không quan trọng, tiền trang không còn quan trọng, con trai gã làm quan mới là việc lớn nhất.
Gã liên tục nói:
- Vô Tấn, ngươi cũng biết, Trọng Dũng luôn thành thật, làm thuế lại nhiều năm như vậy cũng chỉ vớt vát được chưa tới ba trăm lượng bạc. Mấy người đến sau nó đều kiếm được tới mấy ngàn.
- Ngũ thúc, thúc có tiệm cầm đồ, chắc Trọng Dũng không lo về tiền bạc. Nếu hắn muồn ngồi ổn ghế quan một chút, tay nhất định phải sạch. Vừa muốn kiếm tiền vừa muốn làm quan, thiên hạ không có chuyện tốt như vậy. Hắn đừng hủy chính mình.
- Ta biết. Ta mở tiệm cầm đồ, nó vốn không cần kiếm tiền, đợi có dịp ta đưa cho nó là được. Ta hy vọng nó cũng có thể thanh liêm giống như Tô đại nhân, một chút thôi cũng được, lại ngồi vị trí quận tư mã, vậy ta nằm mơ đều sẽ người ra tiếng.
Vô Tấn thấy Hoàng Phủ Quý được voi đòi tiên, lại nghĩ tới vị trí quận tư mã, hắn không biết làm sao, cười khổ một tiếng. Ngũ thúc này thật là! Lần đầu tiên gặp gã, đã thấy gã cầm mười hai văn muốn vét xe ba mươi văn, một trong các bản sắc tiểu thương nhân không thay đổi chút nào.
Tề gia đã bắt đầu bận rộn từ sáng sớm. Tuy Tề gia và Vô Tấn vô cùng quen thuộc, nhưng dù sao là Lương vương chính thức đến nhà dự tiệc, lễ tiết không thể chậm trễ. Tề lão gia sắp sẵn một duỗi dài danh sách bồi khách, chuẩn bị từ bên trong lựa ra mấy tên thích hợp.
Không ngờ sáng sớm, thê tử Vô Tấn là Tô Hàm sai gia nhân tới đưa tin không cần đặc biệt dùng bồi khách, đơn giản chút là được. Nếu như mời Trương trường xử quá khó khăn thì cũng không cần.
Tuy lời nói là phu nhân truyền đến nhưng rõ ràng là ý của Vô Tấn. Nếu Vô Tấn đã tỏ thái đồ, Tề gia đành bỏ ý định mời bồi khách, làm bữa tiệc nhỏ đãi Vô Tấn và gia nhân.