[Dịch] Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 402 : Cực phẩm phụ mẫu




“Nàng ở đâu? Bình thường khi nào thì đến?” Phương Vân nói.

Mọi người trong phòng nhìn thoáng qua nhau, lộ ra nụ cười khổ: “Đại nhân, nàng hiện tại đang ở thành Hoài An. Hơn nữa còn đang ở tại phủ của Từ lão tiên sinh”.

“Cái gì?!!”

Phương Vân nguyên bản vẫn bình tĩnh thong dong, nghe tin tức này, cảm giác giống như bị thiên lôi bổ trúng vậy, không thể tin nổi, nói:

“Nàng đi tới phủ của Từ lão tiên sinh?”

“Vâng, hơn nữa, không biết dùng biện pháp gì, lại có thể làm cho Từ lão tiên sinh yêu thích. Ước chừng nủa tháng trước, Từ lão tiên sinh còn đích thân đến Bình Yêu tướng quân phủ, cố ý dặn dò một phen. Để cho chúng ta không được chậm trễ với Thiên Ma công chúa, lại càng không được động tới nàng!”

Chu Hân lắc đầu, cười khổ nói.

Từ Chính Long là đương kim đại nho! Đại nho trong ánh mắt trộn lẫn một hạt cát. Đối với tà đạo, căm thù đến tận xương tuỷ, lại có thể ra mặt giúp một tiểu yêu nữ tà đạo nói chuyện. Hồi tưởng lại cái này, Chu Hân còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Phương Vân ngẫm nghĩ, rất nhanh bình tĩnh trở lại. Từ Chính Long lão tiên sinh tu dưỡng nho gia, đã đến cảnh giới nhất định, ánh mắt trực chỉ nhân tâm, mà không câu nệ tại tà đạo, chính đạo khác nhau.

Thiên Ma công chúa tuy xuất thân ma đạo, nhưng bản tính thiện lương, cũng không phải xấu. Từ Chính Long đối với nàng có hảo cảm, che chở nàng, cũng là bình thường. Ngược lại Thiên Ma công chúa ngày đó, Phương Vân lại nhớ rõ ràng. Từ Chính Long vừa xuất hiện, lập tức đem nàng dọa chết khiếp.

Hiện tại lại có thể dám chủ động tìm tới Từ Chính Long, chính thực là không thể tưởng tượng nổi.

Phương Vân tựa ở trên ghế, mắt lộ ra trầm tư, vẫn không nhúc nhích. Một lát sau, mở miệng nói:

“Chuyện này, ta sẽ xử lý. Các ngươi không cần để ý, ngoại trừ chuyện này ra, trong khoảng thời gian này ta không ở đây, còn có chuyện gì khác hay không?”

“Vậy cũng không có, chỉ là Binh bộ từng đến bối thăm theo thông lệ một phen, nhưng mà bị chúng ta ngăn cản trở về” Quản Công Minh nói.

“ừm”, Phương Vân gật gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người. Ngoại trừ Quản Công Minh nửa chân đạp vào cấp Địa Biến ra, những người khác là tu vi Tinh Phách cảnh.

Phương Vân hiện tại cho bọn họ phương pháp ngưng luyện bảy phách cấp cao nhất trong Hoàng kim họa quyển. Lại cung cấp lượng lớn thượng phẩm đan dược, công pháp, không thứ nào thiếu, lại có vũ si Quản Công Minh này chỉ điểm. Tu luyện như vậy, so với Phương Vân lúc trước còn muốn nhanh hơn chút ít.

Nhưng mà, cảnh giới cấp Địa Biến là một rào cản, chỉ có thể dựa vào chính bọn họ.

“Bước chân của ta hiện tại, là càng lúc càng nhanh. Đám người Chu Hân, Sở Cuồng, không vượt qua cấp Địa Biến, thì cũng không thể thành được gì. Ta phải nghĩ biện pháp tôi luyện bọn họ mới được”.

Phương Vân trong lòng thầm nghĩ. Loại ý chí này, là tự mình tôi luyện, người khác không thể giúp được. Nhưng mà, tuy nói là như thế, cũng không phải hoàn toàn nhúng tay không được.

Mỗi người sinh rạ, đều giống nhau, cũng không có thể có ý chí kiên định ngay được. Những cái này, đều là hậu thiên tôi luyện mà có. Phương Vân chính mình, là vì trong lòng có cỗ tín niệm, phải bảo vệ người nhà mình, Lục Vũ là vì trong nhà gặp đại biến, lại một thân một mình dẫn theo muội muội ra ngoài phiêu bạt, trải qua nhân gian nóng lạnh, đau khổ vạn trượng Phong Thái Thương cũng là bởi vì vận rủi quấn thân, nếm qua quá nhiều khổ, đau khổ vượt qua nghịch cảnh, ngược lại nghênh khó mà đi lên; Dương Hoằng là ở sa trường huyết lệ chiến đấu, sinh tử giãy dụa, bách chiến luyện ra ý chí...

Những cái này, cũng không phải tiên thiên đã có, mà là về sau ma luyện ra Chu Hân, Sở Cuồng thiên tư cũng coi như không tệ, nhưng sau khi đi theo mình, vẫn quá thuận chèo mát mái. Ý chí cũng không tính là quá kiên định, tiến vào lòng đất mà nói, chỉ sợ nguy hiểm trùng trùng. Dù sao không phải mỗi người đều có số mệnh nghịch thiên như Quân Niệm Sinh, tiến vào bảy mươi hai tầng thế giới trong lòng đất, một Âm Ma cũng có thể không gặp được!

“Chuyện này, xác thực phải bắt tay vào làm”.

Phương Vân trong lòng thầm nghĩ, nếu như đám người Chu Hân không thể vượt qua cấp Địa Biến, vậy bọn họ thành tựu sẽ cực kỳ có hạn. Sau này, cao nhất chỉ có thể làm được cấp bậc Đại tướng quân.

“Triệu Bá Ngôn, ngươi lưu lại. Những người khác đi ra ngoài trước” Phương Vân nói.

“Vâng, đại nhân”.

Mọi người gật nhẹ đầu, đang muốn rời đi. Đột nhiên một hồi tiếng bước chân, nhanh chóng tiếp cận.

“Đại nhân, cô gái kia đã quay lại.”

Thị vệ thông báo, bọn họ không biết chi tiết của Thiên Ma công chúa, chỉ biết là nàng cùng Đại tướng quân tựa như quan hệ không ít.

“Phương Vân, Phương Vân? Ta biết hắn đến đây, đang ở chỗ nào?”

Xa xa, thanh âm một cô gái từ xa tới, thanh thúy dễ nghe, giống như chim hoàng oanh. Ngay sau đó, chính là một hồi tiếng bước chân mất trật tự, tựa như có bốn, năm người đang đi theo phía sau.

“Công chúa, chậm một chút…”

Thanh âm mấy tỳ nữ lo lắng, ân cần từ phía sau truyền đến.

Trong thư phòng, đám người Triệu Bá Ngôn vẻ mặt ngơ ngẩn, tiếp đó lộ ra vẻ cổ quái, đều nhìn về phía Phương Vân.

“Đại nhân, người thấy ta…”

Triệu Bá Ngôn như có điều muốn nói.

Phương Vân hơi ngẩn ra, tiếp đó phất phất tay:

“Đều đi ra ngoài đi. Bá Ngôn, ngươi một lát nữa hãy tiến đến”.

“Vâng, đại nhân”.

Mọi người nối đuôi nhau vừa đi ra, thì một làn gió thơm đã bay vào, Thiên Ma công chúa đã chui vào thư phòng, bàn tay trắng muốt đặt ở trên bàn sách của Phương Vân, mở to đôi mắt tràn ngập linh khí nhìn sang Phương Vân, lúm đồng tiền như hoa:

“Này, ngươi quả nhiên đã trở lại”.

Làn gió thơm đập vào mặt, Phương Vân bị động tác thân mật như thế của Thiên Ma công chúa, khiến cho có chút không quá quen.

“Tạ công tử từ khi chia tay đến giờ vẫn không có vấn đề gì chứ, nghĩ như thế nào lại đến phủ của ta”.

Phương Vân khách sáo nói, tiếp đó cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, để che dấu khó xử.

Thiên Ma công chúa giật mình, tiếp đó vẻ mặt bất mãn nói:

“Lại còn Tạ công tử, ngươi chẳng phải đã sớm hiểu rõ ta là thân nữ nhi sao? Mẹ ta nói, thuật dịch dung của ta, là tệ nhất thiên hạ, trừ bản thân ra ai cũng lừa gạt không được!”

“Phì!”

Phương Vân đang uống trà, nghe được câu này, miệng đầy nước trà lập tức phun ra. Thiếu chút nữa đã phun lên trên người Thiên Ma công chúa, may mà kịp thời kịp phản ứng phun sang một bên.

Phương Vân làm sao cũng không có nghĩ đến, lần thứ hai nhìn thấy Thiên Ma công chúa, lại nói những lời như vậy.

“Mẹ của cô?” Phương Vân kịp phản ứng hỏi.

“Phì, còn giả bộ nữa” Thiên Ma công chúa đưa ngớn tay trắng nõn, đưa qua eo, nhẹ nhàng lôi kéo, lập tức kéo ra dây cột tóc, mái tóc mây, lập tức rơi xuống, rủ lên trên vai.

Nếu như nói Thiên Ma công chúa mới đầu còn có một điểm điểm khí tức công tử mà nói, mái tóc dài thả ra, nàng đã hoàn toàn là cô gái, hơn nữa là một cô gái tuyệt mỹ.

Thiên Ma công chúa thần thái thản nhiên, nhưng không biết, nàng ở trước mặt Phương Vân, cởi bỏ dây cột tóc, nghiêng đầu thả mái tóc mây xuống, là dụ hoặc cỡ nào.

Phương Vân kinh ngạc nhìn Thiên Ma công chúa, tim đập thình thịch. Đổi là một cô gái khác, ở trước mặt hắn làm ra động tác này, Phương Vân sẽ cho rằng đã chuẩn bị tư thế sửa soạn dung nhan để dụ hoặc mình. Nhưng động tác của Thiên Ma công chúa, phát ra từ nội tâm, chân thật, ngay thẳng, không làm bộ, tự nhiên mà vậy.

Đúng là bởi vì như thế, trái tim bình tĩnh của Phương Vân mới có thể nổi lên gợn sóng. Nhìn sang Thiên Ma công chúa trước bàn sách, Phương Vân trầm mặc xuống.

“Nhớ kỹ, ta gọi là Tạ Phiên Nhiên, đừng có quên đó!!” Tạ Phiên Nhiên bĩu môi nói.

Phương Vân nhìn sang thiếu nữ mái tóc rủ xuống ờ trước bàn sách, hiểu rằng một màn này, thanh âm này, đã khắc sâu vào trí nhớ, chỉ sợ sau này thật khó quên.

“Công chúa, công chúa, người tại sao lại cởi dây buộc tóc ra!”

Mấy thị nữ vội vội vàng vàng đi tới, lấy dây buộc tóc màu lam buộc lại, sau đó vẻ mặt cảnh giác nhìn sang Phương Vân, mị lực của công chúa, các nàng đều hiểu rõ. Người này sẽ không có sắc tâm gì đó chứ!

Bị những thị nữ này xen vào, Phương Vân cũng hồi lại thần trí, kìm hãm tình cảm khác thường trong lòng, giọng mang ý đùa giỡn nói:

“Ta nhớ lần trước, cô chẳng phải kẹp lấy cái đuôi, vội vàng đào tẩu sao? Tại sao lần này lại to gan như vậy, lại có thể dám chạy đến phủ của ta? Hiện tại cũng không sợ đại nho triều đình sao?”

“Chuyện này, ngươi còn dám nói”, Thiên Ma công chúa giống như bị giẫm phải đuôi vậy:

“Nếu không phải ta sau khi trở về, mẫu thân nói với ta, ta còn không biết. Thì ra ngươi đã sớm nhìn ra ta là thân nữ nhi, còn cố ý giả bộ làm ra vẻ không biết. Nói, có rắp tâm gì?”

“Mẹ cô nói là cô tin tường, ta nói cô lại không tin. Hắc hắc, ta thật sự là không lời nào để nói”.

Phương Vân ngồi ở trên ghế, lạnh nhạt nói.

“Cha mẹ ta có “Thiên lí quan ảnh thính âm thuật”. Người nào muốn đối với ta bất lợi, tất cả đều chạy không khỏi con mắt của bọn họ. Chuyện ngày đó, bọn họ toàn bộ đều thấy được. Ngươi gạt được chúng ta, lừa gạt không qua được cha mẹ của ta”.

Tạ Phiên Nhiên một bộ dáng “ngươi là lừa đảo, ta đã sớm xem thấu ngươi”.

Phương Vân trong lòng hơi run sợ, cái tên “Thiên lí quan ảnh thinh âm thuật"vừa nghe đã biết lai lịch không nhỏ. Phỏng chừng mình ở trong phủ làm gì, đều chạy không khỏi con mắt của bọn họ.

“Phụ mẫu của cô, còn nói với cô cái gì không?” Phương Vân nói.

“Công chúa, đừng nói. Hắn đang lừa người nói đó”.

Sau lưng Tạ Phiên Nhiên, một thị nữ vội nói.

“Lan nha đầu, sợ cái gì. Cha ta nói, tiểu tử này chưa đủ lông đủ cánh, không dám làm gì ta, ta còn sơ hắn ăn ta sao!?”

Tạ Phiên Nhiên hoàn toàn thất vọng.

Phương Vân vẻ mặt đờ đẫn, có loại bị sét đánh trong cảm giác. “Cái gì gọi là chưa đủ lông đủ cánh, đây là phu thân gì vậy?”

ở một nơi khác tại Thiên Ma tộng, Vợ chồng Thiên Ma tông chủ xuyên thấu qua một tòa đồng đỉnh, thấy một màn như vậy, vẻ mặt cũng khó xử.

“Phu quân, người thật nói loại chuyện này cho Phiên Nhiên?”

Thiên Ma tông chủ phu nhân árih mắt phục tạp nói.

Trên khuôn mặt thái sơn sập ở trước mặt cũng không biến sắc của Thiên Ma tông chủ, cũng lộ ra một tia cực độ khó xử:

“Đứa nhỏ này, ta nói lời đó, là nói với nó, để cho nó an tâm. Nó sao lại nói cho tiểu tử này nghe!”

Lời nói còn chưa xong, chợt nghe thấy trong đồng đỉnh, Tạ Phiên Nhiên tiếp tục nói:

“Cha ta còn nói, tiểu tử ngươi, tâm cơ xảo trá, dụng tâm không thuần. Muốn thông qua ta, cùng Thiên Ma tông tạo quan hệ. Cha ta nói, bảo ta cứ yên tâm mà tới. Ngươi tuyệt đối không dám động ta tâm tư sai lệch gì!”

“Ài!”

Thiên Ma tông vợ chồng nghe xong lời trên, nhất tề thở dài một hơi, vẻ mặt ủ rũ, bộ dáng cực độ bất đắc dĩ.

Trong thư phòng, Phương Vân thông qua miệng Tạ Phiên Nhiên, nghe được Thiên Ma tông chủ đánh giá mình như vậy, vẻ mặt cũng cực kỳ phức tạp.

Tông chủ các phái, đều là nhân vật trở tay là mây, lật tay là mưa. Người thường, nếu muốn lọt vào pháp nhãn của bọn họ, để cho bọn họ đánh giá một phen, đều là chuyện rất khó. Ba quỳ chín lạy cũng không nhất định hữu dụng. Còn mình, lại dễ dàng từ trong miệng Thiên Ma Tông chủ, nghe được đánh giá về mình.

Loại chuyện này, cũng không biết là nên vui, hay là nên buồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.