[Dịch] Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 389 : Bốn phương ước chiến




Tam trưởng lão vốn trong lòng còn có một tia hy vọng, nhưng giờ phút này nhìn thấy đại thủ hung hãn chộp tới, lập tức sắc mặt xám ngoét: “Xong rồi, đây là tới tìm thù!”

Tông phái giới, báo thù chính là bình thường, tông phái nào mà không có kẻ địch. Bản thân uy hiếp muốn hủy diệt tàng bảo đồ, đối phương lại không thèm quan tâm, rõ ràng không phải hướng về cái này mà đến.

“Liều mạng!”

Tam trưởng lão Vạn Vật tông kêu lên một tiếng, mãnh liệt xông ra ngoài. Thân cư cao vị, nếu đã không thể xử lý thỏa đáng, thì đều có một cỗ khí độ cá chết lưới rách, lần này tất cả mọi người đem chân khí rót vào trong thượng phẩm pháp khí này đánh tới.

“Ầm ầm!”

Phương Vân sau khi biến hóa Giác Thụy thực lực khủng bố tới cỡ nào. Lúc trước Minh vương Thái tử dùng nhị thập thiên long chi lực, thi triển Độc tý Minh vương nhất khấu thủ, đã đánh bại một đám trưởng lão Thánh Vu giáo, đánh bị thương khí linh pháp khí của bọn họ!

Hôm nay, Phương Vân thi triển Địa Biến chi pháp, sau khi hóa thành Giác Thụy, khoảng chừng nhị thập lục thiên long chi lực, so với Minh vương Thái tử còn cao hơn lục thiên long chi lực. Đâu phải thứ mà những trưởng lão Vạn Vật tông này có thể ngăn được.

Chỉ nghe ầm một tiếng vang thật lớn, khí linh trong thượng phẩm pháp khí Thần châu hét lên một tiếng, trong nháy mắt hào quang ảm đạm, giống như một món sắt vụn rơi xuống mặt đất. Mà động quật đằng sau, đám đệ tử Vạn Vận tông bị cỗ lực lượng này đánh cho bay ra ngoài. Nguyên một đám đụng vào trên vách động ngã xuống, lập tức không còn nhúc nhích, là trực tiếp bị đánh chết.

Ầm ầm, động quật thừa nhận không được cỗ đại lực này, lập tức sụp xuống, mang lớn đất đá rơi xuống, đem động quật này trực tiếp chôn vùi.

“Ầm!”

Một bàn tay như ngọn núi đột nhiên từ bên ngoài đưa vào, nắm lên rất nhiều bùn đất, vứt ra ngoài

Liên tiếp mấy lần đào móc, vách núi đã trực tiếp bị đào ra một cái lỗ hổng, lộ ra thi thể bên trong.

Hơn mười bóng người lơ lửng ở ngoài lỗ hổng, chăm chú nhìn vào bên trong.

“Tiểu hầu gia, ngươi thật đúng là dám làm. Ngươi không sợ bọn họ làm hỏng tàng bảo đồ sao”.

Y Vi Lương đứng ở trong hự không nhìn sang thảm trạng trước mắt nói.

“Chỉ cần bọn họ còn phản kháng, chính là trong lòng còn có tâm lý hy vọng. Chỉ cần bọn họ cảm thấy mình còn có thể sống sót, sẽ bảo tồn tàng bảo đồ cho tốt. Bởi vì đó là thứ bảo vệ tính mạng của họ”.

Phương Vân nhìn vào thi thể đệ tử Vạn Vật tông trong lổ hổng bị đất đá chôn vùi hỗn loạn mà nói. Thanh âm vừa dứt, người lập tức nhẹ nhàng đi đến, từ trong ngực Tam trưởng lão Vạn Vật tông, lấy ra một túi không gian, nhìn cũng không nhìn, đã trực tiếp vứt qua cho Thập Tam hoàng tử.

“Thứ đó ở trong này”.

Thập Tam hoàng tử nhìn qua, đưa hai ngón tay kẹp lấy, trong tay liền nhiều hơn một mảnh tàng bảo đồ cũ kỹ, trên mặt hiển lộ ra rất nhiều phù tuyến màu vàng, những phù tuyến này nhảy lên, có loại cảm giác hư ảo.

“Túi không gian này, là ngươi lấy được. Vậy cho ngươi!”

Thập Tam hoàng tử tay quăng ra, đem túi không gian này ném cho Phương Vân. Đối với thù đoạn lôi đình cương quyết làm việc của Phương Vân vừa rồi triển lộ ra, Thập Tam hoàng tử rất là thưởng thức, rất hợp khẩu vị. Làm chủ thượng, Lưu Triệt tuyệt đối sẽ không tranh lợi với thủ hạ của mình!

“Đa tạ điện hạ!”

Phương Vân cũng không từ chối, trực tiếp chụp lấy, sau khi tế luyện thì thu vào đan điền.

Thập Tam hoàng tử cũng không biết, trên người Phương Vân, ngoài cái này còn có bốn túi không gian nữa. Nếu như biết mà nói, chưa chắc sẽ hào phóng như vậy!

Túi không gian tài liệu hạch tâm, là mảnh vỡ không gian. Loại vật này, có thể nói là rất hiếm có. Vạn Vật tông nhiều người như vậy, mà chỉ có một trưởng lão trên người có loại vật này.

‘Tờ tàng bảo đồ thứ nhất đã tới tay, hiện tại tìm người của Thiên Ma tông là có thể tìm được tấm thứ hai!”

Thập Tam hoàng tử nói, ánh mắt nhìn về phía tây, chuẩn bị thu tấm bản đồ thứ hai

Mọi người thân hình khẽ động, lập tức khởi hành đi về phía tây. Phương Vân trong lòng do dự một chút Bởi vì Thiên Ma công chúa, hắn tạm thời còn không muốn cùng người của Thiên Ma tông chống lại. Nhưng mà, tình thế bắt buộc, hiện tại xem ra là không thể tránh né được.

Gầm...

Đột nhiên trong lúc đó, mặt đồng dãy núi, một đạo khí tức gầm lên, cuồn cuộn như nước thủy triều, thẳng lên trời xanh, chấn động sơn cốc, bức ra bốn phương.

“Hử?” Thập Tam hoàng tử dừng bước, nhìn về phía truyền ra tiếng thét dài. Người phát ra tiếng gầm này khí tức như nước thủy triều, lại là cùng có tu vi nhị thập thiên long chi lực như hắn!

‘Tất cả mọi người nghe, nếu như muốn rời khỏi không gian này mà nói. Thì mang đến tàng bảo đồ, khuya hôm nay giờ tý, ở này trong không gian sơn cốc tụ hội. Nếu muốn cướp lấy tàng bảo đồ, tất cả bằng bản lãnh.!”

Cỗ thanh âm này, mang theo một cỗ ý mời phiêu dật, phiêu tán bốn phương.

“QuânNiệm Sinh?!”

Nghe thanh âm này, Phương Vân có chút ngoài ý muốn. Hắn và vị đệ tử Thái Tố phái này, cũng có mấy lần tiếp xúc. ở trong ấn tượng của hắn, vị này trời sinh không có tính phấn đấu, cũng không thích xem vào chuyện của người khác.

Nhưng mà hiện tại, hắn lại có thể chủ động ra mặt, muốn tác hợp khắp nơi, quyết định năm phần tàng bảo đồ.

“Người này trời sinh khí vận hơn người, gần đây xuôi gió xuôi nước, vô cùng thoải mái. Nói một cách khác, chính là cả đời quá thuận, không ôm chí lớn, không được việc gì. Chẳng lẽ, lần này bị điểm ngăn trở, đã bị kích thích, lại có thể tính cách đại biến?”

Phương Vân trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Quân Niệm Sinh này, không ôm chí lớn, thoải mái như vậy có thể tu đến cấp Thiên Tượng, đã là kỳ tích. Hắn kỳ vận tuy mạnh, nhưng chỉ bằng phần tâm tính này của hắn, cũng không đủ gây cho sợ hãi. Nhưng mà, hắn nếu như tỉnh ngộ, thay đổi bản tính, vậy thật là một đại địch!

Quân Niệm Sinh thanh âm vừa dứt, vạn sơn đều tĩnh lặng, một lát sau, một thanh âm lạnh như băng, từ xa truyền đến, vang vọng tứ phương: “Tốt! Buổi tối giờ tý, ta sẽ đem hai phần tàng bảo đồ đúng hẹn mà tới!”

Cái thanh âm này, là của Minh vương Thái tử.

‘Tàng bảo đồ Thiên Ma tông, đã ở trên tay của ta. Các ngươi muốn lấy, chỉ bằng bản lãnh tới lấy!” Minh vương Thái tử thanh âm vừa dứt, lập tức truyền đến đạo thanh âm thứ hai, thanh âm bình thản, không cao không thấp, lại toát ra một cỗ ý chí bất khuất!

“Phong Thái Thương!! Hắn lại có thể được tàng bảo đồ của Thiên Ma tông!”

Phương Vân cũng lắp bắp kinh hãi. Trong Đạo, ma, nho, triều đình bốn phương thanh niên đệ nhất cao thủ, Phong Thái Thương thực lực, tương đối mà nói, là thấp nhất. Thậm chí hiện tại còn không bằng hắn. Nhưng hiện tại, lại có can đảm cùng với những người khác tranh đoạt tàng bảo đồ!

Cái này không thể không làm cho Phương Vân chấn kinh. Phải biết rằng, Phong Thái Thương gần đây số mệnh quá kém, một món pháp khí cũng không có, cực kỳ thảm thiết Phương Vân hiện tại được được tinh huyết Giác Thụy, nếu thật muốn đấu, một chưởng có thể đánh chết.

Phương Vân không rõ, hắn rốt cuộc là dựa vào cái gì, hay là có chỗ dựa nào khác Hắn cũng không biết, Phong Thái Thương sau khi hắn rời khỏi, may mắn leo lên ngọn núi có Tà Thần chi noãn, lại nhặt được đại tiện nghi, được tinh huyết Kế Mông.

Tinh huyết Kế Mông so với Giác Thụy còn muốn mạnh hơn nhiều. Thật nếu tranh đấu, Phương Vân thi triển Địa Biến cho pháp, cũng không nhất định trấn áp được Phong Thái Thương biến hóa thần thú Kế Mông!

“Ha ha! Tốt! Phần tàng bảo đồ thứ năm, là ở chỗ của ta. Tối nay giờ tý, mọi người chỉ bằng bản lãnh tới lấy!”

Thập Tam hoàng tử cười to nói. Người giữ năm phần tàng bảo đồ, đều là đương kim thanh niên tài tuấn. Hướng về phía những người này khiêu chiến, Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt trong lòng cũng kích khởi một cỗ hào khí!

“Bổn cung thâm cư hoàng cung đã từng nghe nói qua, Đạo môn, Ma Môn, Nho gia cùng triều đình tứ đại thanh niên đệ nhất cao thù. Hôm nay, ta lại muốn nhìn một cái, rốt cuộc ai mới là đệ nhất chân chính”.

Thập Tam hoàng tử cười ha hả nói, một thân áo bào vàng óng ánh chợt rung lên. Một lát sau, có chút ít tiếc hận nói: “Đáng tiếc, Lý ức Huyền không ở tại đây. Nếu không mà nói, Bổn cung cũng muốn cùng hắn so chiêu!”

Mặc kệ Lưu Triệt, Quân Niệm Sinh, Phong Thái Thương, Dương Hoằng hay Minh vương Thái tử, đều là chỉ là người trẻ tuồi hơn hai mươi, đúng là lúc huyết khí phương cương. Chỉ là một bài danh trên Thiên Tượng bảng, nào đâu có thể làm cho bọn họ tin phục. Không nói đâu khác, Quân Niệm Sinh bài danh ở dưới Minh vương Thái tử, lại có thể bằng vào một tay pháp khí tự bạo vô địch, áp chế Minh vương Thái tử cùng Dương Hoằng liên thủ vây công!

Điểm này, cũng không p hải là Thiên Cơ bảng có thể suy tính chuẩn xát

Phương Vân nghe Thập Tam hoàng tử nhắc tới Lý ức Huyền, trong đầu vô ý thức xẹt qua bộ dáng của Lý ức Huyền.

Vị truyền nhân nho gia này, vô cùng hạ thấp, giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Hắn từ sau khi danh nghĩa bái nhập Thái Bảo, tổng số lẩn ra tay, thua xa Quân Niệm Sinh, Phong Thái Thương những người này. Trong trí nhớ Phương Vân, hắn tổng cộng có năm lần ra tay.

Lần đầu tiên là phụng mệnh lệnh, triều đình, hộ tống một trong nguyên sĩ triều đình, đi tới quáng sơn, hơn nữa trên người cũng mang theo mệnh lệnh triều đình, cho nên ra tay. Bốn lần sau đó, đều bởi vì mệnh lệnh của Tắc hạ học cung.

Trên cơ bản không có lần nào là tự hắn tự nguyện.

Tiếp xúc cùng Lý ức Huyền, cũng không tính là ít. Nhưng mà, Phương Vân cảm giác được vị Đại Chu trạng nguyên lang này, trên mặt luôn che một tầng mạng che, thế nào cũng đều thấy không rõ.

‘Ta thiếu hắn bốn phần nhân tình, sau này sớm muộn cũng phải trả lại cho hắn!” Phương Vân trong lòng yên lặng nói. Lắc lắc đầu, Phương Vân đem tâm tình trở lại chuyện này.

“Minh vương Thái tử, Quân Niệm Sinh. Phong Thái Thương, Thập Tam hoàng tử, ai cũng không phải là loại người hào phóng, có thể đem tàng bảo đồ của mình đưa ra. Xem ra, cũng tránh không được một hồi ác chiến!”

Bốn phương nhân mã, cùng được năm phần tàng bảo đồ, nếu như mọi người cùng nhau lấy ra, gom góp đầy đủ, đó là chuyện không gì tốt hơn. Nhưng mà, Phương Vân tin tưởng. Đây là căn bản không có khả năng. Một con sư tử, tuyệt đối sẽ không cùng một con thỏ hòa bình ở chung, trừ phi rõ ràng đối phương không phải là một con thỏ, mà là lão hổ, hùng ưng có thể cùng mình ngồi ngang hàng, hai bên mới có thể ngồi xuống nói chuyện”.

Trên một tòa núi khác, Dương Hoằng đang khoanh chân ngồi.

“Bị bốn người này bài trừ ra bên ngoài, có ý kiến gì không?”

Linh hồn trong nhẫn trêu tức nói.

“Loại vật này, không phải bọn họ nói bài trừ là có thể bài trừ. Có thể ngồi ở trong vòng tròn đó hay không, không phải xem có tàng bảo đồ hay không, mà là xem nắm tay có đủ lớn hay không lớn” Dương Hoằng lạnh nhạt nói, tâm tính ngược lại rất bình tĩnh.

Linh hồn trong nhẫn trầm mặc một hồi rồi nói: “Quân Niệm Sinh lại có thể chủ động khơi mào trận tranh đấu này. Như thế đã vượt quá dự đoán của ta Nhưng mà, hắn nuốt một viên thần đan, hiện tại khoảng chừng nhị thập thiên long chi lực, là cấp Thiên Tượng đỉnh phong. Ngược lại có thực lực nói ra loại lời này”.

Quân Niệm Sinh này, không ai có thể nhìn thấu. Ai cũng không biết, trên người hắn có phải là còn dấu tinh huyết thần thú, hung thú đỉnh cấp gì không. Hơn nữa cho dù không có những vật này, nương theo cách ra tay của hắn, phương thức chiến đấu dùng pháp khí tự bạo cũng đủ làm cho người ta đau đầu không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.