Nhìn thấy Doãn hầu Y Vi Lương ở tại Hoa phủ, Phương Vân không phải không thừa nhận, Thập Tam hoàng tử này quả thật có chút năng lực, lại có thể đem nữ hầu triều đình mới sắc phong, chiêu nhập dưới trướng.
“Phương Vân, ngươi đã đến rồi”.
Một đạo thanh âm tràn ngập từ tính êm tai, từ trước đám người phương truyền đến, Phương Vân theo tiếng nhìn lại, lập tức nhìn thấy ở đại đường, một người trẻ tuổi dáng người thon thả, đeo tử kim quan, mặc áo bào vàng óng ánh, đang quay lưng về phía minh, chắp tay đứng ở phía trước.
Nam tử trẻ tuổi này khí tức cao quý, ưu nhã, dáng người tỏa sáng!
Ở trong kinh, thành, bất luận Vương công tử đệ nào, ở trước mặt nam tử trẻ tuổi này, cũng đều ảm đạm thất sắc.
“Nguời này, hẳn là chính là Thập Tam hoàng tử”.
Phương Vân tuy còn chưa có thấy qua mặt của Thập Tam hoàng tử, nhưng chỉ một bóng lưng, đã khiến cho hắn khắc sâu ấn tượng. Vị này so với Thái tử Lưu Tú, càng giống một vị hoàng giả hơn.
Phương Vân nhanh chóng đánh giá, rất nhanh ánh mắt tập trung lên mái tóc của Thập Tam hoàng tử. Người Trung thổ, từ trước đến nay đều là mắt đen tóc đen, mà vị Thập Tam hoàng tử này, lại có một đầu tóc dài như hoàng kim, thả rủ xuống sau đầu, khiến cho hắn thoạt nhìn, càng thêm tôn qúy, hoa mỹ.
Phương Vân trong lòng tinh tường, vị Thập Tam hoàng tử này, tất nhiên tu luyện một môn tuyệt học phi thường đặc thù, hơn nữa hỏa hầu cũng không thấp, mới có thể xuất hiện loại tóc này, giống như hoàng kim vậy.
“Phương Vân, ra măt Thập Tam hoàng tử".
Phương Vân có chút cung kính khom người.
“Không cần đa lễ”.
Thập Tam hoàng tử khoát tay áo, xoay người lại, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.
Nhưng vào lúc này, Phương Vân chú ý tới, Hãn Diễm công tử ở bên cạnh, khom nguời xuống, môi khẽ động, tựa như muốn nói cái gì, nhưng không có phát ra âm thanh.
Phương Vân lập tức hiểu rằng, Hãn Diễm công tử tất nhiên là đang dùng truyền âm nhập mật, đem chuyện vừa rồi trong thư phòng của Đại tướng quân phủ, báo cáo nhanh cho Thập Tam hoàng tử.
Làm một thuyêt khách, Hãn Diễm công tử khẩu tài hiển nhiên rất cao. Đơn giản vài câu đã đem sự tình nói rõ, Thập Tam hoàng tử nhìn Phương Vân một cái, hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó mở miệng nói:
“Phương Vân, ta rất cao hứng, ngươi có thể làm ra quyết định này”.
Nói xong, Thập Tam hoàng tử ánh mắt quét một vòng, nhìn về phía mọi người:
“Đối với tất cả mọi người, ta vẫn là ý đó. Chỉ cần các ngươi giúp ta kế thừa đại thống, leo lên ngôi vị hoàng đế. Như vậy, chuyện mà ta hứa hẹn với các ngươi, tất nhiên cũng thực hiện!”
Ở tại loại trường hợp này, công khai đàm luận tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vốn là chuyện tối kỵ. Đổi lại là tiền triều, rơi vào trong tai hoàng đế, một khi không ổn sẽ bị cài cho tội danh mưu đồ tạo phản.
Nhưng mà, chính bản thân Nhân Hoàng cổ vũ kết quả này, cho nên cũng không sao, ít nhất, Thập Tam hoàng tử cũng không phải là người đầu tiên nói như vậy.
“Thập Tam hoàng tử anh minh, chúng ta tất sẽ toàn lực ứng phó".
Mọi người lập tức cúi người, cung kính nói.
Phương Vân thấy thế, cũng đành phải cúi nguời theo.
“Ừm. Ta có chút ít mệt mỏi, đi xuống nghi ngơi trước đi, về việc kia, các ngươi cứ thảo luận, Phương Vân, ngươi nếu có cái gì không biết, hỏi bọn họ một chút đi. Các ngươi tất nhiên đều đã đầu nhập đến dưới trướng ta, sau này chính là người trong nhà. Hãy làm quen nhiêu một chút” Thập Tam hoàng tử lạnh nhạt nói.
“Cung tiễn Thập Tam hoàng tử” Mọi nguời nói.
Thập Tam hoàng tử phất ống tay áo một cái, liền đi vào phòng trong. Từ khi Phương Vân tiến vào Hoa phủ, đến khi Thập Tam hoàng tử rời đi, Phương Vân tổng cộng chỉ cùng hắn nói ba, bốn câu mà thôi. Vị Thập Tam hoàng tử này đã vội vàng đi rồi.
Nếu đổi là người khác, tránh không được trong lòng sẽ mất mát. Nhưng mà Phương Vân hiểu rõ, vị Thập Tam hoàng tử này, dưới tay mời chào một số lớn cường giả. Mình chen vào trong nhóm này, bất quá cũng chỉ là hạng tầm thường, đương nhiên sẽ không quá xem trọng! Nếu như không phải mình có chút bối cảnh, vị Thập Tam hoàng tử này chỉ sợ cũng không nhất định sẽ mời chào mình.
“Tu vi Thoát thai cảnh đệ lục trọng cấp Thiên Tượng, lại thêm luyện hóa một giọt tinh huyết thiên cương thân thú ứng Long. Hắn quả thật có tư cách, bao quát tất cả mọi người ở đây”.
Phương Vân trong lòng thầm nghĩ.
Thế giới võ giả, kẻ mạnh là vua, chính là đơn giản như vậy!
“Tiểu hầu gia chớ trách, Thập Tam hoàng tử đang tu luyện một môn tuyệt học cường hoành, không thể phân tâm”.
Hãn Diễm công tử lúc này đi tới nói.
Nghe được Hãn Diễm công tử nói như vậy, Phương Vân trong lòng gật nhẹ đầu, biết mình đoán không sai, Vị Thập Tam hoàng tử này xác thực tu luyện một môn công pháp phi thường đặc thù.
“Hãn Diễm công tử, lời này quá nghiêm trọng rồi. Chúng ta hiện tại đã đầu nhập vào duới trướng Thập Tam hoàng tử, Thập Tam hoàng tử thực lực tự nhiên là càng mạnh càng tốt, nào có lý nào đi trách tội” Phương Vân cười nói.
“Đúng vậy, đúng vậy”. Hãn Diễm công tử cười ha hả, rồi nói tiếp: “Mọi người sau này, cùng điện xưng thần, phải làm quen nhiều một chút, Tiểu hầu gia, ta thay người giới thiệu một chút...”
“Vị này chính là Huyết Y hầu Trịnh Ưu. Chính thức tướng quân bách chiến, máu nhuộm thiết y, tiểu hầu gia hẳn là đã nghe thấy”.
Hãn Diễm công tử chi vào một vị nam tử trung niên thần sắc lạnh lùng, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, hơi có chút bệnh trạng, điềm nhiên nói.
“Tiểu hầu gia”.
Trịnh Ưu hơi đua tay lên, xem như bắt chuyện qua. Đổi lại những người khác, không khỏi làm cho người ta cảm thấy người này cao ngạo, nhưng Huyết Y hầu này làm, lại rất tự nhiên, không chút nào làm cho người ta cảm thấy không vui. Phảng phất người này. nên là như thế này, vô cùng có uy nghiêm.
“Hầu gia, Phương Vân hữu lễ”.
Phương Vân như có điều suy nghĩ, nhìn một cái rồi thi lễ.
Đại Chu triều hơn một trăm vị vương hầu, Phương Vân trước khi tập võ, một mực tới lui giữa Phương phủ cùng học cung. Đối với các vương hầu này, ước chừng là nghe qua lần đầu, gặp thì càng chưa từng gặp qua, hơn nữa cũng khôngphải dễ dàng gặp như vậy.
Nhưng mà, Huyết Y hầu này, Phương Vân lại có ấn tượng. Chính theo như lời Hãn Diễm công tử nói, vị Huyết Y hầu này thân kinh bách chiến, là thật từ trong chiến trường mà từng bước đi tới. Vị vương hầu này, thời gian làm tướng quân, hơn xa so với bất luận vương hầu nào. Hơn nữa, đích thân động thủ, một đao thấy máu, giết người cũng rất nhiều, được xưng máu nhuộm thiết bào, ngay cả chiến giáp cũng đỏ thẫm, xa xa nhìn tới như một ngọn lửa vậy.
Vì nguyên nhân này, hoàng thất đặc biệt ban cho hắn mấy bộ cẩm bào màu máu, để biểu dương chiến công của hắn. Nghe đồn vị Huyết Y hầu này bởi vì tại chiến trường chinh phạt nhiều năm, từ trong bể máu đi ra nên sát khí cực kỳ dày đặc, thậm chí ngay cả một số vương hầu Đại Chu triều, cũng không dám cùng hắn tiếp xúc. Bởi vì chịu không được cỗ khí tức khắc nghiệt này của hắn!
Nhưng mà sau khi phong hầu, vị Huyết Y hầu này đã bị tước đoạt binh quyền. Trở thành vương hầu hư vị của Đại Chu triều!
Phương Vân nhìn qua, nhưng không có cảm giác được vị Huyết Y hầu này, tản mát ra bất luận sát khí gì.
“Xem ra, hắn sau khi phong hầu, công lực tăng lên rất nhiều. Đã có thể thu liễm cỗ sát khí này”.
Phương Vân trong lòng thầm nghĩ.
P/s: Lấy từ 2 nguồn khác nhau, nên số chương có sự chênh lệch. Nhưng vẫn tuần tự vi tiến nhé các bợn.
“Vị này là Dịch Thiên hầu!”
Hãn Diễm công tử lại dẫn Phương Vân tới trước mặt một vị nam tử dáng người cao ráo, làn da trắng trẻo, khuôn mặt lạnh lùng.
“Hầu gia, tại hạ hữu lễ”.
Dịch Thiên hầu cười cười, chắp tay nói:
“Tiểu hầu gia khách khí rồi”.
Dịch Thiên hầu Dịch Kinh Thiên, nghe đồn có một bộ “Dịch Thiên Kiếm Phổ”, uy lực cực lớn, ở trong bình dân hầu, thực lực cũng rất mạnh.
Người ở chánh đường rất nhiều, Hãn Diễm công tử vì Phương Vân nhất nhất giới thiệu. Đến cuối cùng, Hãn Diễm công tử nhìn một đám người ở sâu trong, do dự một chút, rồi vẫn dẫn theo Phương Vân đi tới.
Hãn Diễm công tử cúi người, thái độ cẩn thận, cung kính, ở trước mặt hắn, là một nam tử dáng người to lớn, đang khoang tay ngồi ở trên một cái ghế rộng, lạnh lùng nhìn xuống những người khác ở dưới đường, ở phía sau hắn chính là phía Thập Tam hoàng tử vừa mới rời đi.
Nam tử ngồi ở trên ghế, vẫn không nhúc nhích, trên mặt không có chút biểu cảm nào. Thật giống như không có nhìn thấy Hãn Diễm công tử vậy.
Hãn Diễm công tử trong lòng phát lạnh, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, vội kéo Phương Vân đi ra.
“Tiểu hầu gia, vừa rồi nói cho người những người kia. Địa vị đều không có cường thịnh hơn Phương gia. Thậm chí còn có vài vương hầu không phải là đối thủ của người. Nhưng mà, cái vị sau cùng kia, thì phải cẩn thận”.
Hãn Diễm công tử cẩn thận nói.
“Ồ” Phương Vân quay đầu lại nhìn nam tử ngồi trên ghế rộng kia: “Ngươi nói là hắn sao?”
Nam tử thoạt nhìn như tượng gỗ kia, hiển nhiên phi thường đặc biệt, ở trong hành lang, hầu như tất cả mọi người đêu mặc y phục hàng ngày, nhưng chỉ có nam tử này thân lại mặc một bộ ngân sắc giáp trụ hoa lệ, thoạt nhìn cùng người chung quanh không hợp với nhau.
Phương Vân còn chú ý tới một việc, các hai trượng quanh nam tử này, toàn bộ không một ai. Không ai đứng ở trong phạm vi đó, tựa như tất cả mọi người đều vô ý thức rời xa nam tử như tượng gỗ này.
“Vị này chính là Trấn Điện hầu trong hoàng cung. Là tùy thân của Thập Tam hoàng tử”.
Phương Vân suy nghĩ rồi lắc đầu. Hắn đối với các vương hầu phong hiệu của Đại Chu triều, cũng không quá lưu ý. Phải biết rằng, rất nhiều vương hầu đều không có cùng xuất hiện. Có vương hầu thậm chí còn là người rất hèn mọn, ví dụ như Khuyết Thiên hầu.
Võ giả có thể xông qua cấp Địa Biến, phần lớn ý chí kiên định. Nhưng triều tranh, đảng tranh, qúy tộc hầu cùng bình dân hầu chi tranh, ở trong vũng bùn đó giãy dụa lâu ngày, có hại nhiều hơn là lợi, nhân tính cách cũng sẽ biến đổi!
Hãn Diễm công tử không dám nói lời nào, chỉ dám dùng truyền âm nhập mật nói:
“Đừng nói là người. Nếu như không phải Thập Tam hoàng tử nói với ta. Ngay cả ta cũng không biết. Vị Trấn Điện hầu này, trước khi phong hầu, chính là thị vệ của đương kim Nhân Hoàng. Lúc trước, khi Nhân Hoàng còn là Thái tử. Trấn Điện hầu theo Thái tử xuất chinh, lập nhiều công lao, Nhân Hoàng sau khi kế vị, đã ban cho hắn là Trấn Điện hầu”.
“Chuyện này, vốn là bị nho gia phản đối. Nhưng mà, Trấn Điện hầu xác thực có công hộ giá, hơn nữa đối với hoàng thất một lòng trung thành, Nhân Hoàng lúc ấy nói, hắn là trung quân điển hình, muốn để cho hắn làm tấm gương cho thị vệ trong nội cung. Hơn nữa, vị này sau khi phong hầu, Nhân Hoàng liền đem hắn kéo vào trong nội cung, từ đó về sau trấn thủ ở trong thâm cung, không dính tới binh quyền, quân quyền, Nho gia lúc này mới thôi”.
Hãn Diễm công tử cẩn thận nói:
“Vị Trấn Điện hầu này, chưa bao giờ thấy hắn nói chuyện. Nhưng mà, ngay cả Thập Tam hoàng tử đối với hắn cũng cực kỳ tôn kính. Người phải cân thận, cho dù đắc tội Thập Tam hoàng tử, cũng không nên đắc tội với hắn…”
“Hầu gia”.
Nghe Hãn Diễm công tử nói như vậy, Phương Vân đột nhiên nhớ tới một chuyện. Khi hắn ngộ nhập Phu Tử thôi diễn, đã nhiều ra mười năm thể nghiệm tương lai.
Ở trong giấc mộng đó, Phương Vân nhớ rõ trong kinh thành có một truyền thuyết về hoàng cung trấn thủ giả. Truyền thuyết này, chỉ truyền lưu trong vương công tử đệ, trong vương công qúy tộc chân chính, ngược lại có một cách nói, nói là trong hoàng cung, có một đám hoàng cung trấn thủ giả. Những người này nhận chức trách, trấn áp hoàng cung, ngăn chặn kẻ thù bên ngoài, kể cả người trong tông phái đột nhập hoàng cung.
Hoàng cung trấn thủ giả trong truyền thuyết, Đại Chu tiền triều đã có. Truyền rằng bọn họ số lượng không nhiều lắm, cả đời đều trấn thủ trong hoàng cung.
Từ thế hệ Nhân Hoàng này, đến thế hệ Nhân hoàng khác, tiếp diễn không ngừng. Bọn họ thoạt nhìn, cùng các thị vệ khác trong hoàng cung không sai biệt lắm. Nhưng tu vi võ đạo, lại cực kì khủng bố. Hơn nữa hành tung qủy bí, thậm chí ngay cả rất nhiều đại nội cao thủ, cũng chỉ nghe qua, chưa từng gặp qua.
Rất nhiều, hoàng cung trấn thủ giả, đã trực tiếp chết già trong cung, chết không ai biết đến, trong hoàng cung từng có nhiều người như vậy!
“Trấn Điện hầu? Vị này chẳng lẽ chính là hoàng cung trấn thủ giả trong truyền thuyết? Thập Tam hoàng tử có thể đem những người này lôi kéo tới, năng lượng không thể nói là không lớn!”
Phương Vân trong lòng suy nghĩ, đối với Trấn Điện hầu này âm thầm xem trọng vài phần.
“Hãn Diễm công tử, đa tạ…”
Phương Vân chắp tay nói, trong lòng của hắn thật ra cũng có chút nghi hoặc, Hãn Diễm công tử này không khỏi quá mức ân cần.
Hãn Diễm công tử sỡ dĩ ra sức như thế, đừng nói Phương Vân, chính là bản thân hắn cũng không phát giác, ở trong đại điện này, cả điện đều là vũ phu, chỉ có Hãn Diễm công tử sắm vai một nhân vật mưu sĩ kiêm phụ tá.
Tuy đều là võ giả, nhưng mà, Hãn Diễm công tử ở trong lòng, ngược lại cũng không đánh giá cao. Chỉ vài lời nói đã bị mình lôi kéo tới vương hầu. Duy nhất khiến cho hắn xem trọng, chính là Phương Vân.
Hãn Diễm công tử làm thuyết khách, cho tới bây giờ đều là nắm đại cuộc, từng bước áp sát, đem đối thủ nắm giữ ở trong tiết tấu của mình. Đem mỗi một cường giả, dẫn vào trong tiết tấu của mình, Hãn Diễm công tử đã cảm thấy dị thường khoái hoạt, so với đánh thắng một trận còn thoải mái hơn. Chỉ có tại Phương Vân,, hắn mới nếm mùi thất bại. Thậm chí là rơi vào tiết tấu của Phương Vân, mà còn chưa phát giác.
Đối với dạng người này, Hãn Diễm vừa nhìn đã biết.
Ở đây nhiều người như vậy, chỉ có Phương Vân, mới khiến cho hắn cảm giác, mọi nguời đều chỉ xem như là người qua đường. Dưới tác dụng của loại tâm lý này, Hãn Diễm công tử bất tri bất giác, đã trở nên rất ra sức, sợ Phương Vân có hại.
“Tiểu hầu gia, những nguời này, đều là trọng thần triều đình. Làm quen chỉ có lợi rất lớn. Ta cũng không cần nói nhiều”.
Hãn Diễm công tử chắp tay nói.
“ừm, đa tạ” Phương Vân chắp tay nói.
Hãn Diễm công tử nói cũng không sai, Thập Tam hoàng tử dưới tay lôi kéo rất nhiều vương hầu, cùng bọn họ quan hệ cho tốt, sau này ở các nơi làm việc đều cực kỳ thuận tiện. Hơn nữa, Phương gia cũng có mượn cơ hội này, để cao danh vọng của chính mình. Không hề xuất hiện loại tình huống qúy tộc hầu nguyên chỉnh một mạch, mà bình dân hầu lại chia rẽ.
Ngoại trừ vương hầu triều đình, thì trong đại đường, còn hội tụ không ít cường giả tán tu. Hết thảy đều do Thập Tam hoàng tử thuyết phục, kéo đến dưới trướng.
Với tầm mắt của Thập Tam hoàng tử, không phải đột phá đến cấp Địa Biến, căn bản là không thể nào lọt vào mắt. Cho nên, trong đại đường cơ bản đêu là tu vi cấp Địa Biến. Đại bộ phận đều là cấp Linh Tuệ, hơn nữa còn có bộ phận cường giả Thoát thai cảnh đệ lục trọng cấp Thiên Tượng sơ tầng.
Phương Vân cùng những người này nói chuyện với nhau. Với thân phận của hắn, ngược lại không ai dám chậm trễ, tất cả mọi người đêu ái mộ tương giao, nói chuyện cực kỳ hòa hợp, Phương Vân thậm chí còn lấy được một số lời hứa hẹn của một số vương hầu, sau này đạt được ở chỗ bọn họ, có thể tận lực lợi dụng lực ảnh hưởng để cho bản thân càng thêm thuận tiện.