[Dịch] Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 323 : Long Hổ Bình




Cường giả muốn đạt đến Linh Tuệ cảnh thì không có liên quan nhiều lắm đến lực lượng. Cũng có vài cường giả Linh Tuệ cảnh chỉ có khoảng bảy, tám mươi con phi long lực, mặc dù cảnh giới cao nhưng không hề bằng các cường giả Địa Biến cảnh đỉnh phong!

Nhưng mà, nếu như đột phá đến Linh Tuệ cảnh, đồng thời lại đột phá được một con thiên long lực viễn cổ, thì có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Vật họp theo loài, người đi theo bầy. Mặc dù Ngu Thần ẩn giấu khí tức, nhưng mà Phương Vân cũng biết tu vi của hắn ít nhất là Linh Tuệ cảnh đỉnh phong, hoặc chính là cường giả Thiên Tượng cảnh. Người như vậy thì bằng hữu kết giao sao có thể yếu chứ.

Phương Vân cũng biết vị Thanh Long thư sinh này đột phá được một con thiên long lực viễn cổ, lại đột phá được Linh Tuệ cảnh như thế thì hắn đã có tư cách trùng kích vào Thiên Tượng cảnh. Điều này cũng giống như một hoàng tử hoàng thất được đưa lên làm thái tử vậy, sớm muộn gì cũng có ngày thừa kế giang sơn, thống nhất đất nước. Với thân phận như thế, vị thái tử này ắt hẳn sẽ xem thường các hoàng tử khác.

Võ giả cũng như vậy, thực lực càng cao thì nhãn giới cũng đề cao theo. Thanh Long thư sinh bây giờ tương đương với nửa cường giả Thiên Tượng cảnh, tự nhiên xem thường mình. Cái nhìn này cũng giống như Phương Vân khi nhìn xuống các võ giả Trụ Thai cảnh vậy, không hề xem trọng. Đừng nói là võ giả Trụ Thai cảnh, cho dù là võ giả Tinh Phách cảnh có đứng trước Phương Vân bây giờ thì cũng chẳng khác gì con kiến hôi, một cái tát là chụp chết ngay!

- Biểu ca, người này thật là không biết sống chết, dám xem thường chúng ta ư? Chờ ra khỏi Long Hổ sơn, chúng ta tìm cơ hội chụp chết hắn đi!

Tôn Thế Khôn nhìn lướt qua Thanh Long thư sinh, truyền âm nói cho Phương Vân.

- Không cần để ý đến hắn. Chỉ cần hắn không có chủ ý gì với chúng ta thì đừng so đo với hắn.

Phương Vân thản nhiên nói.

Thanh Long thư sinh này là bằng hữu của Ngu Thần, mà Phương Vân còn có chỗ muốn lợi dụng Ngu Thần, hắn cũng không muốn vì một Thanh Long thư sinh mà phá hư kế hoạch đã đề ra.

Trong ba tên tán tu, ngoài Thanh Long thư sinh này ra thì còn có hai người nữa là Kim Địch tú tài cùng Phi Hoàng chân quân. Người trước có vũ khí là một cây sáo, còn người sau thì dùng một bộ châu chấu đao. Vũ khí của hai người đều là Địa Nguyên pháp khí, mặc dù phẩm chất có hơi thấp nhưng sắc bén vô cùng.

Thanh Long thư sinh là người đứng đầu trong ba tán tu, Phi Hoàng chân quân là thứ hai, còn Kim Địch tú tài là cuối cùng. Cũng chỉ có vị tú tài này còn chưa đột phá được Linh Tuệ cảnh, nhưng cũng có tu vi đến tám, chín mươi con phi long lực.

Về phần hai vị trưởng lão môn phái khác, một người tên Thanh Tâm Tử, là trưởng lão nội môn của Thanh Vi tông, có quan hệ rất tốt với Ngu Thần, ắt hẳn tu vi cũng không kém Ngu Thần là bao. Còn một người khác tên là Thanh Phong tiên sinh, là thái thượng trưởng lão một tông phái trung đẳng, xem quan hệ thì hình như cũng hay tiếp xúc với Ngu Thần, có tu vi Linh Tuệ cảnh!

Mấy người này cùng đi về phía trước, chỉ chốc lát sau đã ra tới quảng trường rồi. Vừa ra đến đó thì đã thấy có một cung điện khổng lồ không ngừng thôn vân phệ khí, rộng rãi vô cùng. Quảng trường thi đấu chính là ở trước cung điện này, có tên là Long Hổ Bình.

Long Hổ Bình có diện tích vô cùng to lớn, cũng phải hơn bảy tám ngàn trượng. Nếu như nhìn từ trên xuống thì có thể thấy trên Long Hổ Bình có khắc một bức tranh rồng hổ, tất cả đều dùng đan sa phù triện mà tạo nên. Dọc theo Long Hổ Bình còn có từng ngôi đình đài bằng ngọc thạch. Những đình đài này vô cùng hoa lệ, bên trong có ghế dựa rộng cùng bàn dài, trên bàn còn có trái cây để võ giả quan sát thưởng thức.

- Đại tông phái quả nhiên là đại tông phái! Chỉ là một cuộc luận đấu thôi mà đã có khí thế như vậy rồi!

Phương Vân cũng nhận ra được các đình đài này đều được tế luyện thành pháp khí, có thể thu lớn nhỏ dễ dàng. Long Hổ tông đúng là khác hẳn với Lãnh Nguyệt phái, chỉ là chỗ dành cho võ giả quan sát thôi đã hơn rất nhiều rồi.

- Các vị, mời!

Ngu Thần khoát tay, mời mọi người.

- Ngu trưởng lão, mời.

Mọi người lập tức đáp lại.

Ngu Thần cười cười, không hề từ chối. Áo bào đánh lên một cái rồi lập tức đáp xuống một ngôi đình đài, ngồi xuống một cách tự nhiên.

Ngu Thần vừa ngồi xuống thì những người khác cũng đi theo ngồi xuống. Tôn Thế Khôn cũng ngồi xuống theo Phương Vân, còn những đệ tử trọng yếu khác chỉ được đứng đó mà thôi. Khi Phương Vân nhìn lướt qua thì có thể thấy chung quanh có khoảng bảy tám mươi chỗ ngồi, thấy vậy thì hắn khẽ giật mình. Một ngôi đình đài đại biểu cho một vị trưởng lão, cứ theo cách này mà tính thì Long Hổ tông có đến bảy tám chục vị trưởng lão, sợ rằng tu vi ít nhất của các trưởng lão này đều là Địa Biến cảnh đi.

Phương Vân trước giờ vẫn luôn chinh chiến trong quân đội, nên sự hiểu biết về giới tông phái vô cùng có hạn. Hắn chỉ biết Đại Chu hoàng triều đã có ước định với tông phái là cấm các cường giả từ Địa Biến cảnh trở lên gia nhập vào chiến tranh của triều đình cùng tứ Hoang. Lúc mới bắt đầu, Phương Vân cũng không quá để ý, nhưng khi vào đến đây thì mới cảm nhận được lực lượng của các tông phái này.

Nếu như giới tông phái hoàn toàn gia nhập vào chiến tranh, sợ rằng chiến cục sẽ lập tức khác ngay!

- Nhưng mà, nếu như triều đình cùng tông phái khai chiến thì lực lượng chân chính có tính quyết định vẫn là các cường giả đỉnh cấp. Mặc dù nhìn qua Long Hổ tông có rất nhiều cường giả Địa Biến cảnh, nhưng nếu không có một lượng lớn cường giả Thiên Trùng cảnh trở lên, căn bản không cách nào đối kháng triều đình!

Phương Vân đang nhanh chóng tính toán thực lực tổng thể của Long Hổ tông, đối với việc này thì hắn có nhận thức rất sâu. Vào thời điểm hắn hóa thành hung thú thượng cổ, võ giả Địa Biến cảnh không là gì cả, cho dù có đến bảy tám cường giả Địa Biến cảnh cùng lên thì cũng có thể chụp chết. Thậm chí, nếu như đối phó với cường giả như Ngu Thần, Phương Vân cũng có lòng tin có thể dùng chiêu Phật Đà Khắc Bia chế trụ ngay.

- Cũng không biết thực lực các cường giả ẩn tàng bên trong Long Hổ tông cao đến mức nào?

Phương Vân quán nội lực vào hai mắt, rồi nhìn về phía Long Hổ cung. Lập tức, hắn liền nhìn thấy một đạo mây tía nồng đậm bao phủ cả Long Hổ cung, xông thẳng lên tận trời cao, trấn áp cả sơn mạch Long Hổ.

- Long Hổ tông không sánh bằng triều đình được a!

Phương Vân thấy đạo mây tía này thì liền có suy nghĩ như vậy. Hoàng cung của Đại Chu hoàng triều còn lớn hơn nhiều Long Hổ cung này. Đạo mây tía ở hoàng cung cơ hồ bao phủ trọn cả hoàng cung lại, nồng đậm vô cùng. Nhất là đạo khí trụ màu tía ở trung tâm, đạo khí trụ đó hoàn toàn có thể sánh ngang với đạo tinh mang số mệnh đang trấn áp cả Mãng Hoang. Long Hổ tông không thể nào sánh bằng được với khí tượng đó!

- Nếu như triều đình không sử dụng lực lượng ẩn giấu của hoàng cung thì sợ rằng rất khó thu thập được Long Hổ tông. Nhưng mà, nếu như triều đình vận dụng lực lượng chân chính thì sợ rằng Long Hổ tông chỉ trong nháy mắt thôi sẽ bị tiêu diệt!

Phương Vân thầm nghĩ trong lòng.

Keng! Keng! Keng!

Một tiếng chuông vang từ trên Long Hổ Bình truyền tới, Phương Vân liền hồi phục tinh thần lại. Lúc này thì Ngu Thần đã bước rời khỏi đình đài, đi vào bên trong trung ương Long Hổ Bình rồi. Trừ hắn ra thì còn có những trưởng lão khác của Long Hổ tông nữa.

Tất cả những trưởng lão này đều đang vây quanh một lão giả mặc áo trắng, thần thái cung kính vô cùng, giống như ánh sao vây quanh trăng rằm vậy.

- Vị này là Đan Đỉnh trưởng lão của Long Hổ tông, trông coi Long Hổ đại đỉnh của Long Hổ cung. Long Hổ đại đỉnh chính là một kiện Thiên Nguyên pháp khí sơ cấp, tất cả đan dược bên trong Long Hổ cung đều do hắn nắm giữ!

Bỗng nhiên có một âm thanh giải thích truyền tới bên tai.

- Đa tạ.

Phương Vân gật đầu nói, hắn cũng biết người vừa nói chính là Thanh Tâm Tử. Trong năm người, có thể nói vị Thanh Tâm Tử này vô cùng tốt với mình, mà bản thân Phương Vân cũng hiểu rõ là vì sao. Ở Tây Nhị thành, Thanh Tĩnh Tử đã từng đưa cho mình một phong thư nói rằng Đao Quân Ngụy Văn Thai muốn đối phó với mình, điều đó cho thấy Thanh Vi tông rất muốn kết giao với Phương Vân hắn. Mà Thanh Tâm Tử này cũng giống Thanh Tĩnh Tử vậy, đều là trưởng lão của Thanh Vi tông, có làm vậy cũng không có gì lạ.

- Không biết tiểu hầu gia có thời gian hay không, nếu được thì hãy đến Thanh Vi tông ta một chút. Sư đệ Thanh Tĩnh Tử ta đã chuẩn bị tiệc rượu sẵn, tùy thời hoan nghênh tiểu hầu gia tới thăm.

Phương Vân vừa mới nói xong thì lại nghe Thanh Tâm Tử dùng truyền âm nói tiếp.

- Đa tạ lời mời của tiền bối, nếu có thời gian thì ta nhất định sẽ tới.

Phương Vân hơi giật mình, sau đó truyền âm trả lời lại. Hắn không có đáp ứng ngay, mà cũng không ngay mặt cự tuyệt.

Phương Vân có hơn một ngàn thám báo dưới tay, trong đó có không ít người thuộc giới tông phái. Cho nên, đối với tình huống của giới tông phái thì hắn cũng có chút hiểu rõ.

Giới tông phái có Đạo môn, Ma môn. Hai mạch này tuy đồng thời không thích triều đình, nhưng bên trong cũng không hòa thuận là mấy. Hơn nữa, trong đó còn có không ít môn phái có thù truyền kiếp với nhau, nếu như bây giờ mà hắn đi với Đạo môn thì rất dễ bị Ma môn cho rằng hắn đã theo Đạo môn, lúc đó sẽ rất có nhiều phiền phức.

Hiện giờ Phương Vân cũng không muốn có quá nhiều phiền phức cùng đến như vậy, nên mới uyển chuyển nói ra lời vừa rồi. Chỉ chốc lát sau, Ngu Thần đã đi đến:

- Quy tắc quần phong tranh đấu đã được quyết định. Đầu tiên là các đệ tử nội môn đấu với nhau, tranh giành quyền phân phát đan dược trung phẩm; sau đó để đệ tử trọng yếu đấu với nhau, quyết định quyền phân phát đan dược thượng phẩm; sau cùng là các trưởng lão các núi đấu với nhau, đến mức này chính là quyết định phân phát đan dược cực phẩm.

Ngu Thần vừa nói xong thì mắt Tôn Thế Khôn liền sáng lên, ngay cả Phương Vân cũng động lòng, không ngờ cuộc tranh đấu của các trưởng lão lại dùng để giành quyền phân phát đan dược cực phẩm. Lúc hắn đánh cướp túi không gian của Tiết Liệt thì trong đó chỉ có năm viên đan dược cực phẩm mà thôi. Nhưng mà, hơi suy nghĩ lại một chút thì Phương Vân cũng hơi ngẩn ra: Long Hổ tông quần phong tranh đấu thực chất là tranh giành quyền phân phát đan dược, phẩm chất từ trung phẩm lên đến cực phẩm. Nhưng hiển nhiên, càng đi lên cao thì số lượng cũng ít đi, đến cấp bậc đan dược cực phẩm thì sợ rằng chính các trưởng lão cũng không có nhiều đi.

Quả nhiên, Ngu Thần đã nói tiếp:

- Chỉ cần vào được trong ba mươi sáu vị trí đứng đầu sẽ được ba viên đan dược cực phẩm. Các vị yên tâm, chỉ cần vào được ba mươi sáu vị trí đứng đầu thì ta sẽ không lấy một miếng nào trong ba viên đan dược đó. Ta sẽ dùng phương pháp cắt đan chia làm sáu phần tặng cho chư vị, xem như là chút quà mọn của ta đi sao.

Ngu Thần nói lời này xong thì Phương Vân cũng không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, nhưng ngay lúc đó đã có âm thanh của Thanh Tâm Tử truyền đến.

- Tiểu hầu gia đừng lầm tưởng tên Ngu Thần này chịu thiệt như thế. Sau khi lần quần phong tranh đấu của Long Hổ tông này kết thúc, thì sẽ lập tức phân phát đan dược năm thứ nhất. Tuy Ngu Thần không hề thu ba viên đan dược năm nay, mà phân phát cho sáu người. Nếu nhìn qua thì tưởng hắn rất hào phóng, nhưng hai năm sau thì hắn lại một mình lấy hết. Còn nếu không vào được ba mươi sáu vị trí đầu thì mỗi năm hắn chỉ có một viên đan dược cực phẩm mà thôi!

Âm thanh của Thanh Tâm Tử nhỏ như muỗi đi vào tai Phương Vân. Mà bản thân bề ngoài vị Thanh Tâm Tử này vẫn không có gì thay đổi cả, mắt nhìn phía trước. Nếu như không phải nghe thấy âm thanh của hắn, Phương Vân còn tưởng hắn đang đứng im không nói gì.

Sau khi nghe xong thì Phương Vân không khỏi nhìn thoáng qua Ngu Thần một chút, cũng có chút đề cao tâm cơ của vị trưởng lão Long Hổ tông này hơn.

- Ngu trưởng lão khách khí quá rồi, bọn ta không phải vì viên đan dược cực phẩm đó mà đến. Trợ giúp Ngu trưởng lão là vì chúng ta tình nguyện, nếu nói đến chuyện chia cắt đan dược thì cũng quá tổn thương tình cảm rồi.

Thanh Long thư sinh ở một bên lập tức nói.

- Không sai!

Kim Địch tú sĩ ở bên cạnh cũng phụ họa nói:

- Chư vị, các người nói có đúng thế không nào?

Vừa nói xong liền nhìn về Thanh Tâm Tử cùng Thanh Phong tiên sinh, nhưng mà hai người này lại đưa mắt về phía trước, làm bộ như không nghe thấy gì cả.

Phương Vân chợt mỉm cười một chút. Thanh Long thư sinh, Kim Địch tú tài cùng Phi Hoàng chân quân là tán tu, không có chỗ dựa nào cả, một khi gặp phải cường địch chính là chịu chết. Mục đích bọn họ kết thân với Ngu Thần, hiển nhiên là muốn được cái bóng của Long Hổ tông che chở. Nhưng mà, Thanh Tâm Tử cùng Thanh Phong tiên sinh lại không giống bọn họ, hai người này đều có tông có phái cả, căn bản không cần sự che chở của Long Hổ tông. Có câu không có lợi thì không cần làm, nếu giúp Ngu Thần vào được ba mươi sáu vị trí đứng đầu thì mỗi năm sẽ có ba viên cực phẩm đan dược. Mà đan dược cực phẩm lại vô cùng quý hiếm, được nửa viên chính là nửa viên, nếu như còn khách khí không nhận chính là tự chuốc khổ vào thân.

- Các ngươi có ý gì thì nói ra hết đi, sao lại giở cái bộ dáng dương dương tự đắc đó ra làm gì!

Thanh Long thư sinh trợn mắt lên, quát nói.

Còn Ngu Thần thì cười nhạt, không nói thêm gì cả.

Keng!

Bỗng nhiên ngay lúc này có tiếng chuông vang lên, cuộc tranh đấu của đệ tử nội môn đã bắt đầu rồi. Từng đạo bóng người lần lượt bay lên Long Hổ Bình, thi triển ra công pháp, pháp khí của mình. Tiếng "Leng keng" vang lên không thôi.

Công pháp trấn môn nổi tiếng của Long Hổ tông chính là "Long Hổ kinh". Một khi tu luyện "Long Hổ kinh" đến cực điểm thì nội lực sẽ sinh ra một con chân long lực, một con bạch hổ lực. Cho nên, giới tông phái đều biết một khi đệ tử Long Hổ tông trùng kích Địa Biến cảnh thành công thì sẽ không bao giờ xuất hiện Địa Biến cảnh có tu vi năm mươi phi long lực, hoặc dưới bảy mươi phi long lực. Phần lớn đều là bảy mươi đến tám mươi con phi long lực, thậm chí không phải là không có chín mươi chín con phi long lực.

Trong hàng đệ tử của các đại tông phái, có thể nói Long Hổ tông là một trong những tông phái chiếm lợi thế về cường giả Địa Biến cảnh. Bản thân Phương Vân đến đây quan sát cuộc thi đấu này cũng có mục đích là chứng thực tin đồn trên, hắn cũng rất có hứng thú với công pháp của tông phái này.

Bởi vì trưởng lão của Long Hổ tông rất nhiều, cho nên đệ tử nội môn cũng rất nhiều. Cuộc thi đấu của các đệ tử nội môn kéo dài đến ba ngày mới xong. Đệ tử của Ngu Thần sau khi thi đấu xong thì được xếp hạng bốn mươi lăm, đây là một kết quả không tệ rồi.

Sau đó là cuộc thi đấu của các đệ tử trọng yếu. Trong Long Hổ tông, chỉ khi đạt tới Địa Biến cảnh thì mới trở thành đệ tử trọng yếu được. Theo nguyên tắc, cuộc thi đấu của đệ tử trọng yếu, mỗi bên có thể phái ra mười người. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là ngươi phải có mười tên đệ tử trọng yếu mới được. Còn về bọn người Phương Vân thì thuộc về trợ viện bên ngoài của các trưởng lão, không thể nào tham gia vào cuộc thi đấu của các đệ tử trọng yếu được.

Phải thừa nhận một điều là trận đấu của các đệ tử trọng yếu vô cùng khác với trận đấu của các đệ tử nội môn, khí thế vô cùng bàng bạc, lúc chiến đấu còn vang lên tiếng rồng ngâm hổ gầm không thôi.

- Mấy người này là đệ tử của Lam trưởng lão bên Tử Vân phong, cũng giống như Lam trưởng lão, thủ pháp của bọn họ vô cùng hung hãn.

- Người thắng vừa rồi chính là đệ tử của Xích trưởng lão bên Đồng Long phong...

- Người thanh niên mặc áo bào đen kia chính là đệ tử đắc ý của Thập Tam trưởng lão, tên Tôn Minh.

Ngu Thần lần lượt giới thiệu sơ qua từng tên đệ tử trọng yếu đang thi đấu cho Phương Vân, rất là vui vẻ. Còn ba người Thanh Long thư sinh, Phi Hoàng chân quân, Kim Địch thư sinh thì lại bị hắn bỏ qua, vẻ mặt của ba người cũng hơi khó coi đi.

Theo sự giải thích của Ngu Thần thì năm tên đệ tử của hắn cũng tiến sâu hơn, cũng có dấu hiệu có thể tiến vào trong ba mươi sáu vị trí đứng đầu. Ngu Thần thấy vậy cũng mừng rỡ, xếp hạng của đệ tử càng cao thì hắn càng có mặt mũi a. Hơn nữa, một khi tiến vào được trong ba mươi sáu vị trí đứng đầu thì đãi ngộ cũng cao hơn! Thực lực của những tên đệ tử đó cũng sẽ được tăng cao hơn!

- Trận tiếp theo, Thanh La phong đấu với Ma Thiên phong!

Âm thanh của Đan Đỉnh trưởng lão vang dội khắp Long Hổ Bình. Mà sau khi nghe thấy câu này thì Ngu Thần liền biến sắc, ngay cả Thanh Tâm Tử cùng với Thanh Phong tiên sinh cũng khẽ nhíu mày đi.

- Sao vậy, đệ tử Ma Thiên phong rất mạnh sao?

Phương Vân thuận miệng hỏi một câu.

- Ma Thiên phong do chính đại trưởng lão Long Hổ tông trấn giữ!

Thanh Tâm Tử lạnh nhạt nói.

Phương Vân hơi chấn động, hắn cũng biết sợ rằng các đệ tử Ngu Thần sẽ bị thua trận này rồi.

Quả nhiên, hắn vừa nghĩ xong thì đã thấy một người trẻ tuổi anh tuấn, tóc dài xõa ra đang từ bên đình đài nhảy qua, vừa đáp xuống thì hắn đã nói:

- Các ngươi cùng lên đi!

Ánh mắt của người trẻ tuổi này cực kỳ cao ngạo, lúc nhìn về năm tên đệ tử trọng yếu của Ngu Thần thì lại như nhìn năm con kiến hôi vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.