Phương Vân từ trong trí nhớ của Ẩn Bạc biết được, chỉ cần đưa nội lực vào thì Vu Đỉnh sẽ tỏa một ngọn lửa ra, làm cho tài liệu ở bên trong nhanh chóng tan ra. Cái này so với việc dùng nội lực tế luyện nhanh hơn không ít.
Nội lực được đưa vào càng nhiều thì Vu hỏa càng thịnh, tốc độ hòa tan cũng nhanh hơn!
- Hảo bảo bối, mở ra cho ta!
Phương Vân ra lệnh cho Vu Đỉnh.
Mỗi một kiện Địa Nguyên pháp khí đều có khí linh riêng, nghe thấy Phương Vân ra lệnh, khí linh Vu Đỉnh lập tức triệt tiêu màn sáng ở bên trên. Đây chính là tầng cấm chế bảo vệ tài liệu ở bên trong.
Trong cảm giác của khí linh thì Phương Vân vô cùng cường đại, hơn nữa còn rất nguy hiểm! Chính nó tận mắt thấy Phương Vân đập nát kiện pháp khí khô lâu màu xanh kia a, nay nghe thấy Phương Vân ra lệnh thì sao dám cãi lời chứ.
Phương Vân nhắm mắt suy nghĩ, sau khi cảm ứng một hồi thì lộ ra sự thất vọng:
- Đáng tiếc, không có Viêm Ma chi tâm, tên Ẩn Bạc này cũng chưa sưu tập đủ tài liệu. Muốn tìm Viêm Ma chi tâm, xem ra ta phải tìm tên Xuyên Khẩu Dương Giới kia.
Ngâm!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh ngâm nga từ xa truyền tới. Phương Vân đưa mắt nhìn lên, liền nhìn thấy một đạo tinh khí màu đỏ đang phóng lên cao rồi hướng tới chỗ này.
Tôn Thế Khôn đang đạp không mà đi. Mỗi lúc hắn bước đi thì hư không đằng sau cũng trở nên hỗn loạn, hiện ra hư ảnh của từng ngọn núi, mỗi một hư ảnh ứng với một ngọn núi ở phía xa. Tôn Thế Khôn bước tới rất nhẹ nhàng, thân thể như ẩn như hiện vậy. Mỗi lần bước đi là lướt qua mấy ngàn trượng, so với Phương Vân còn nhanh hơn.
- Biểu ca, giải quyết xong chưa?
- Ừ.
Phương Vân gật đầu.
Lúc ra khỏi thành, Phương Vân cố ý nhắc nhở Tôn Thế Khôn sau nửa nén hương thì hãy xuất phát theo sau. Hai người bọn họ đều là Địa Biến cảnh, nếu như cùng ở một chỗ thì chắc chắn Ẩn Bạc sẽ rất cố kỵ. Nếu vì thế mà để hắn chạy mất thì chắc Phương Vân cũng tiếc hận không thôi!
- Thi thể hắn đâu?
Tôn Thế Khôn đưa mắt nhìn quanh hỏi:
- Chẳng lẽ huynh đánh hắn tan xác rồi?
Phương Vân cũng không để ý đến lời nói loạn của hắn, tiếp tục nói:
- Lúc chiến đấu, tối kỵ nhất là việc địch trong tối mà ta ngoài sáng, nhất định phải dụ địch ra ngoài chỗ sáng như ta. Mà cách dụ địch tốt nhất chính là bày ra cái yếu của ta, để cho kẻ địch cảm thấy có cơ hội ra tay. Nếu như bây giờ không giết tên Ẩn Bạc, sau đó để cho hắn núp trong bóng tối thì sẽ gây nên rất nhiều phiền phức. Cho nên, trước khi hắn còn chưa là mối họa, phải lập tức đánh chết ngay. Đây là bài học đầu tiên huynh nói cho đệ.
- Biết rồi, để cho địch nhân cảm thấy hắn có cơ hội chứ gì!
Tôn Thế Khôn hỉ hả nói, không để ý chút nào. Phương Vân thấy vậy thì cũng không nói thêm nữa, việc này không thể bắt buộc biểu đệ được. Tâm niệm vừa chuyển, hắn mở miệng nói:
- Vừa rồi đệ dùng thân pháp gì đó?
Tôn Thế Khôn nghe đến đây thì hưng phấn cả lên, thần thái đắc ý vô cùng:
- Sơn Nhạc na di! Dùng nội lực hóa ra hình dạng của núi rừng ở nơi xa, sau đó dựa vào tinh khí của nó mà tiến hành phi hành, so với ngự không phi hành không những nhanh hơn mà cũng ít hao tổn lực lượng hơn! Có phải rất hay không? Nếu như huynh muốn học thì đệ có thể chỉ cho.
- Hừ! Nếu như sau này ngươi gặp một người địch nhân thì còn dễ nói, lóe một cái là ngươi có thể lập tức bay đi. Nhưng nếu như gặp phải một thế lực, thế lực đó trực tiếp đem không gian phong tỏa lại, đến lúc đó mà ngươi dùng sơn nhạc na di thì chỉ có con đường chết. Người khác chỉ cần xem hình dạng núi rừng ở sau lưng ngươi là có thể đoán được phương hướng ngươi muốn đi. Tuy tốc độ na di của ngươi nhanh, nhưng chỉ cần ngừng lại để ngưng tụ hư ảnh núi rừng thôi là đã đủ để cho đối phương bố trí rồi. Đến lúc đó, hành động của ngươi sẽ bị đối phương hoàn toàn nắm giữ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Phương Vân lạnh lùng nói.
Vốn Tôn Thế Khôn đang đắc ý, nhưng nghe thấy Phương Vân nói vậy thì cũng xám cả mặt đi, mồ hôi lạnh trên trán cũng không ngừng chảy ra! Mặc dù hắn thích chơi bời, nhưng cũng không phải ngu xuẩn. Một người bị đối phương nắm được phương hướng thì ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết.
- Vậy, biểu ca, đệ nên làm gì bây giờ?
Rốt cuộc Tôn Thế Khôn cũng không cười nữa, trên mặt hiện ra vẻ thành khẩn hỏi:
- Sơn Nhạc na di, rõ ràng là dùng lực lượng để chuyển dời núi rừng. Nếu như huynh không đoán sai thì pháp môn này của đệ sau khi luyện chế chí cực, sẽ có thể thu nạp tinh khí của núi rừng, lợi dụng lực lượng của núi rừng để công kích đối phương! Đệ đem một pháp môn dùng công kích để di chuyển, không phải làm bậy thì là cái gì?
Phương Vân lạnh lùng nói.
Tôn Thế Khôn liền biến sắc đi:
- Biểu ca, huynh nói không sai. Pháp môn Sơn Nhạc na di khi luyện đến chí cực thì đúng là có thể vận chuyển cả tòa núi để đánh người.
- Huynh sẽ dạy cho đệ một pháp môn ngự không phi hành, đệ lo mà chăm chỉ tu luyện cho huynh!
Tôn Thế Khôn gật đầu như gà mổ thóc. Mặc dù tính tình hắn hay đùa giỡn, nhưng còn chưa đến mức mê chơi mà quên mạng. Những việc liên quan đến tính mạng như thế này, hắn không dám đùa giỡn chút nào.
Thấy Tôn Thế Khôn gật đầu nghe lời, Phương Vân âm thầm gật đầu.
Vị biểu đệ này của mình có tính tình hiếu thắng, sau khi được đạo thống của đại môn phái như Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ thì không tránh khỏi có sự cao ngạo. Nếu như muốn mài luyện hắn thì không thể nào nói xuông được, chỉ có cách xóa sạch ngạo khí của hắn đi, để cho hắn biết rằng Đại Lực Thần Ma tông không phải là tài giỏi hơn tất cả.
Thật ra, việc Tôn Thế Khôn vận dụng "Sơn Nhạc na di" như lúc nãy không phải là một ý tồi. Nhưng mà, nếu như Phương Vân đã muốn dạy dỗ hắn thì tất nhiên sẽ không nhân nhượng chút nào.
Tuy Tôn Thế Khôn thông minh, nhưng về công phu miệng lưỡi thì sao bằng Phương Vân được. Đến Tuyên Hoa phu nhân còn bị Phương Vân nói đến nỗi phải ngất đi thì việc dọn dẹp vị biểu đệ này cũng chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.
- Được rồi, lên đường đi. Chúng ta còn phải đến Long Hổ sơn nữa!
Phương Vân nói. Hắn vung tay ra, Vu đỉnh lập tức hóa nhỏ lại rồi bay vào trong đan điền.
Tôn Thế Khôn nào dám nói gì. Bây giờ hắn hoàn toàn nghe theo lệnh của Phương Vân, không hề dám đùa giỡn như lúc trước.
- Biểu ca, đệ nghe lời huynh!
Tôn Thế Khôn đàng hoàng nói.
Hai huynh đệ cùng nhau bay đi, không kể ngày đêm bay tới Long Hổ tông.
Long Hổ tông nằm ở bắc bộ Lương Châu, mà Lương Châu lại thuộc sở hữu của Lương Vương Lưu, thành ra Long Hổ tông cũng không xa mỏ Ba Lâm là mấy.
Từ rất xa, Phương Vân đã có thể nhìn thấy có một dải núi màu xanh chiễm trệ nằm ở trên một vùng đất. Còn chưa tới gần một trăm dặm, Phương Vân đã cảm giác được có một cỗ cương khí vô cùng mạnh mẽ, như hóa thành thực chất đang mạnh mẽ đánh tới. Nếu như có tên đệ tử tà đạo nào còn chưa vượt qua Thoát Thai cảnh mà đi tới gần, chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị cỗ cương khí này đánh thành phấn vụn mất.
- Các đại phái Ma Đạo đều có bố trí đại trận cùng cấm chế cả, không biết đại trận mà Long Hổ sơn bố trí là loại nào?
Phương Vân khẽ động, lập tức dùng nội lực quán chú vào mi tâm, lập tức có một khe hỡ được mở ra. Ngay khi Long nhãn nhìn về thì lập tức thấy được hư không trên bầu trời Long Hổ sơn được hiển hóa thành hai hình dạng, là một long một hôt. Một long một hổ này, mỗi con đều dài hơn mấy ngàn dặm, trải dài cả bầu trời Long Hổ sơn. Tay chân của hai con vật này đưa lên nhau, dường như là muốn giao đấu với nhau vậy. Đồng thời, qua Thiên Long Nhãn thì Phương Vân còn thấy ở ngay bên sườn núi còn có một màn sáng, màn sáng này bao phủ cả tòa Long Hổ sơn, cùng với cự long và cự hổ trấn giữ.
- Màn sáng này chắc hẳn là đại trận của Long Hổ sơn!
- Đứng lại! Các ngươi là ai, có bái thiếp hay không?
Vừa tới chân núi thì đã có hai tu sĩ trung niên mặc áo bào Long Hổ tông, nghiêm mặt ngăn cản.
- Tại hạ Phương Vân, được lời mời của Ngu Thần trưởng lão tới đây để tham gia đại hội tranh phong của Long Hổ tông!
Phương Vân nói tên Ngu Thần ra, sau đó lấy bái thiếp đưa cho hai người.
Nghe thấy cái tên Ngu Thần, hai người tu sĩ Long Hổ tông có chút kinh ngac, thần thái cũng cung kính hơn nhiều.
- Thì ra là bằng hữu của Ngu sư huynh. Xin chờ một chút, chúng ta đi báo cáo với sư huynh để cho huynh ấy còn chuẩn bị!
Phương Vân nghe vậy xong thì gật đầu. Lúc này hắn mới khẽ đưa mắt nhìn quanh, ở quanh đây có rất nhiều người, mặc đủ áo bào khác nhau. Không phải tất cả đều là người của Long Hổ tông, cũng có vài tán tu hoặc môn nhân phái khác tới tham dự, phi thường náo nhiệt.
Keng!
Chỉ chốc lát sau, từ trên núi vang lên một tiếng chuông. Đồng thời có một con bạch hạc từ đỉnh núi bay xuống vào trong lòng bàn tay một tu sĩ, người tu sĩ này đón lấy rồi mở ra đọc.
- Mấy vị, Ngu sư huynh đã truyền tin xuống rồi, hắn đang ở trên đó chờ các vị, mời các vị đi lên.
Hai gã tu sĩ nói xong liền đứng sang một bên nhường đường.
- Đa tạ!
Phương Vân cùng với Tôn Thế Khôn men theo đường bạch hạc bay xuống mà lên.
Sơn mạch Long Hổ sơn vô cùng khổng lồ. Ngoài chánh điện được đặt trên ngọn núi cao nhất ra, còn có vô số phân điện tọa lạc ở chung quanh. Nhìn qua rất giống cảnh có vô số ánh sao đang vây quanh vòng nhật nguyệt vậy.
Ở mỗi tòa phân điện đều có một vị trưởng lão chủ trì. Dưới tay của mỗi người trưởng lão lại có một số đệ tử trọng yếu, phía dưới đệ tử trọng yếu còn có vô số đệ tử nội môn nữa. Nói tóm lại, mỗi một vị trưởng lão chính là đại diện cho một thế lực trong sơn môn.
- Ha ha, tiểu hầu gia. Người đã tới rồi, Ngu mỗ cung hầu đã lâu!
Lúc này Ngu Thần đang đứng ở một bên vách núi, ống tay áo bồng bềnh, biểu hiện ra phong thái của cao nhân!
Ngu Thần nói ra những lời này rõ ràng là muốn ngang hàng luận giao với Phương Vân.
Lấy bối phận của hắn, nếu Phương Vân chỉ là một vị tiểu hầu gia ở kinh thành thì nhất định Ngu Thần còn chưa đưa mắt nhìn xuống, chứ đừng nói chi xưng hô như vậy! Nhưng mà, lai lịch của vị tiểu hầu gia trước mặt này không nhỏ a!