Uống!
Phương Vân đột nhiên ngửa mặt lên trời quát ra một tiếng trường khiếu, cuồn cuộn nguyên khí ở dưới đất lập tức từ dưới đất xông ra bao trọn cái động quật, rồi một cổ lực lượng xuyên qua khiếu huyệt toàn thân hắn xông vào trong thể nội.
Nhận được cổ lực lượng cường địa này thì Lực Phách, Khí Phách, Tinh Phách, Anh Phách trong cơ thể Phương Vân lần nữa lớn mạnh lên. Mà lực lượng của Phương Vân cũng gia tăng lên, từng đầu phi long khổng lồ từ trong hư không chui ra.
Năm mươi mốt đầu, sáu mươi đầu, bảy mươi đầu, bảy mươi tám đầu!
Quang ảnh trong hư không biến ảo, khi con phi long thứ bảy mươi tám xuất hiện rồi thì lực lượng đang tăng lên của hắn mới từ từ dừng lại.
- Thân thể hiện tại của ta vừa mới tiếp xúc với cổ lực lượng này, còn phải cần một thời gian nữa mới thích ứng được. Đồng thời, việc cường hóa thân thể cũng cần có một thời gian, chờ qua một thời gian nữa thì thực lực của ta còn tăng lên nhiều!
Phương Vân có thể cảm giác được bảy mươi tám con phi long không phải là cực hạn của mình, lúc sau còn có thể tăng lên nữa. Nhưng nội lực không phải cứ thế mà tăng lên được, cần phải cường hóa thân thể song song với nó.
Phương Vân khi dùng Huyết Ma đan đã có tám mươi con phi long lực. Vào lúc đó thì thân thể của hắn đã chịu không nổi mà muốn nổ tung, cho nên bảy mươi tám con phi long lực mà mức hợp lý mà thân thể của hắn có thể chịu được bây giờ.
Ọc ọc!
Một âm thanh truyền đến, bụng của Phương Vân vang lên tiếng đói bụng. Việc đánh sâu vào Địa Biến cảnh đã làm hắn tốn mấy ngày cho nên lúc này vô cùng đói bụng
- Tu vi đã đạt đến Địa Biến cảnh cũng không thoát được phạm vi nhân loại, vẫn đói bụng vẫn phải ăn cơm a!
Phương Vân lấy thức ăn từ túi không gian ra. Đây chính là những đồ hắn chuẩn bị cho việc đánh sâu vào Địa Biến cảnh, lần này so với ngày thường còn đói bụng hơn, Phương Vân phải ăn đến một canh giờ mới đầy bụng lại.
- Trong khoảng thời gian này hảo hảo điều dưỡng thân thể một chút, đồng thời lợi dụng địa khí để cường hóa nội tạng, có như thế thì thực lực của ta mới tăng lên!
Phương Vân cũng không có nóng lòng rời đi.
Lam Đại Nguyệt còn đến hơn mười ngày nữa mới xuất giá. Cho nên trong thời gian này Phương Vân phải tận dụng tăng thực lực của mình lên. Lãnh Nguyệt phái cùng Thiên Tinh phái mặc dù là môn phái trung đẳng, nhưng qua nhiều thời gian như vậy thì khẳng định phải có cường giả.
Phương Vân cho tới bây giờ chưa bao giờ coi rẻ đối phương, mà phải luôn đánh giá đối phương một cách kỹ lưỡng. Không coi nhẹ kẻ địch, không liều lĩnh, tính trước làm sau luôn là phương châm của hắn.
- Tu luyện thêm một thời gian ngắn nữa đi!
Phương Vân nhắm mắt ngồi xếp bằng, bắt đầu chìm vào trong tu luyện.
Thời gian từng ngày trôi qua, Phương Vân rốt cuộc đứng dậy. Trong mắt của hắn lóe lên tia sáng còn chói mắt hơn ánh nắng mặt trời, hắn đi ra thu lấy con độc mãng ngàn năm rồi bước ra khỏi động.
Bên ngoài vách đá là một cái đầm lầy thật sâu trong một khu hoang dã mênh mông.
Phương Vân nhìn lướt qua, thân thể thoáng một cái đã bay đi. Nơi bay qua thì khí lãng hai bên giống như là sông trường hà chảy dài vậy, kéo dài không thấy đuôi.
....
Lãnh Nguyệt phái.
Hôm nay là ngày Lam Đại Nguyệt xuất giá, trên núi Lãnh Nguyệt khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng náo nhiệt.
- Sư muội, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, chúc mừng a!
- Đúng vậy a, Bạch Phượng công tử của Thiên Tinh tông tài cao lược giỏi! Cùng với sư tỷ quả thật đúng với câu trai tài gái sắc a.
- Đáng tiếc a, trong phái cũng có nhiều nam đệ tử thầm mến sư tỷ! Sư tỷ xuất giá rồi thì không biết bao nhiêu người phải tan nát cõi lòng a!
Trong khuê phòng, không khí vui mừng tưng bừng. Mấy tên nữ đệ tử Lãnh Nguyệt phái có dung mạo xinh đẹp đang trang điểm giùm cho Lam Đại Nguyệt. Nhìn thấy Lam Đại Nguyệt xinh đẹp như thiên tiên giáng trần, cả đám đều khen tặng.
Lam Đại Nguyệt lúc này mặc một bộ đồ phấn trắng, quần lục mỏng, trên mặt hơi có lớp son trang điểm gây cho người ta cảm giác một tiên nữ đang hiện ở chốn nhân gian.
Trong tai nghe thấy những lời khen tặng của đám sư tỷ, sư muội, Lam Đại Nguyệt khẽ thở dài ở trong lòng. Trái ngược với không khí vui mừng ở bên ngoài thì trong lòng Lam Đại Nguyệt không hề có ý vui mừng nào cả, lần hôn nhân này chỉ là kết quả đám hỏi môn phái, các trưởng bối đã sớm thay nàng làm ra quyết định. Không phải là nàng không có ý phản đối, nhưng thân là đệ tử Lãnh Nguyệt phái, đặc biệt từ nhỏ nàng đã được Lãnh Nguyệt phái nuô dưỡng lớn lên, Lam Đại Nguyệt căn bản không cách nào phản đối được quyết định của các trưởng lão cùng chưởng môn.
"Thôi, trưởng lão trong phái đã nuôi ta lớn lên, ta làm theo ý của môn phái để đền đáp ơn cứu mạng đi!", Lam Đại Nguyệt buồn bã nói ở trong lòng. Đôi môi nhẹ nhàng đóng lại, lập tức trở nên hồng như mộng.
- Lam sư muội, người của Thiên Tinh phái đã đến rồi, chưởng môn cùng các trưởng lão đang ở Tam Nguyệt điện. Chưởng môn nói muội nhanh lên một chút, gần đến giờ lành rồi!
- Ừ.
Lam Đại Nguyệt thấp giọng trả lời một tiếng, chúng đệ tử chung quanh lại khen tặng lần nữa.
Trên đỉnh núi của phái Lãnh Nguyệt có một tòa đại điện ở đó, trên cửa đại điện có khắc hình ba vòng trăng rằm, đây chính là chủ điện của phái Lãnh Nguyệt.
Chưởng môn Lam Tâm Ngọc của phái Lãnh Nguyệt đang ngồi thẳng trong Tam Nguyệt điện. Bà mặc một bộ đạo phục màu lam, mái tóc hơi nhô lên tạo thành một hình vòng cung. Lông mày của bà như được vẽ, khí tức mênh mông giống như một ngọn núi.
- Chuyện lần này chỉ có thể hi sinh Đại Nguyệt thôi. Tương lai khi Lãnh Nguyệt phái ta cùng Thiên Tinh phái kết minh thì tông phái sẽ bồi thường lại cho nàng.
Lam Tâm Ngọc mở miệng nói, âm thanh của bà trong trẻo mà lạnh lùng, làm cho người ta có một cảm giác uy nghiêm.
- Chưởng môn nói rất đúng. Lam Đại Nguyệt thân là đệ tử phái ta, vì môn phái hi sinh một chút cũng đúng.
Một tên trưởng lão đầu tóc bạc trắng mở miệng nói.
- Nhưng mà, chưởng môn, Thiên Tinh phái cho đến giờ này vẫn chưa nói gì đến chuyện liên minh cả. Ta chỉ sợ cho dù gả Đại Nguyệt đi thì chẳng những không thể đạt thành liên minh mà còn cho Thiên Tinh phái cái cớ thâu tóm cả phái Lãnh Nguyệt chúng ta!
Một nữ đạo cô xinh đẹp ôn nhu mở miệng nói.
- Thiên Tuyết, Đại Nguyệt là đệ tử của ngươi, ta biết là ngươi muốn che chở cho nó. Nhưng mà, chuyện này đã được trưởng môn cùng trưởng lão quyết định rồi, ngươi cũng đừng nói thêm nữa. Hơn nữa, nếu như Thiên Tinh phái thật sự có dã tâm muốn thâu tóm chúng ta thì chúng ta cũng chưa chắc không thể mượn cơ hội này đối phó bọn họ. Ai chết vào tay ai còn chưa nhất định.
Nữ đạo cô Như Vân nói.
- Thiên Tuyết...
Lam Tâm Ngọc khoát tay áo.
- Chuyện này thì ngươi không cần lo lắng, ta tự có tính toán.
- Vâng, chưởng môn.
Trong mắt Thiên Tuyết hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cúi đầu.
- Chưởng môn, việc giả Lam Đại Nguyệt đi đã coi như xong. Việc cần suy nghĩ bây giờ chính là quan hệ của song phương sau khi kết thành thông gia rồi. Thiên Tinh phái có không ít công pháp đặc biệt, sau khi liên minh thì chúng ta phải tìm biện pháp lợi dụng Thiên Tinh phái để tăng thực lực mình lên.
Một nam tử trung niên nói.
- Ừ.
Lam Tâm Ngọc khẽ vung tay, đang muốn trả lời thì đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như có cảm ứng gì đó nhìn về ngoài điện:
- Chúng ta có khách đến!
Âm thanh vừa phát ra thì đã có một âm thanh từ xa truyền đến:
- Lam chưởng môn, bần đạo Thiên Cương Tử hữu lễ!
- Đi ra ngoài nghênh đón đi!
Lam Tâm Ngọc búng tay một cái rồi đứng dây, bước nhanh ra ngoài. Một đám trưởng lão phái Lãnh Nguyệt, đệ tử chân truyền cũng đi theo.
Ngay khi Lam Tâm Ngọc ra khỏi Tam Nguyệt điện thì Phương Vân đang mặc đạo bào phái Lãnh Nguyệt, nghênh ngang xuất hiện ở ngoại viện.
Đệ tử ngoại môn của phái Lãnh Nguyệt có hơn ba ngàn, đồng thời cũng không ngừng có đệ tử rời đi, người mới đi vào. Dưới tình huống như vậy thì đạo phục trên người thành biện pháp duy nhất để phân biệt.
Phương Vân lúc này cũng không có dịch dung mà lấy diện mạo thật của mình hiện ra ở ngoại viện.
- Lưu Thiên.
Phương Vân đột nhiên mở miệng, âm thanh uy nghiêm:
- Cơm của ta đâu? Sao còn chưa mang ra đây!
Lưu Thiên đang đi ở trên hành lang nghe được câu này thì cả người cứng đơ, ngẩn ngơ. Nhưng ngay sau đó xoay người lại, trên mặt tràn đầy nét tươi cười.
- Sư huynh a...
Lưu Thiên nhìn lướt qua Phương Vân, trong lòng âm thầm hồ nghi, nhìn khí tức đối phương thì hẳn là đệ nội môn. Nhưng mà lại mặc đồ đệ tử ngoại môn, hắn căn bản không nhớ rõ đã đưa cơm cho người như vậy.
- Sư huynh muốn ăn cái gì, đệ lập tức đi làm ngay!
Lưu Thiên cười hì hì. Có câu nói không đánh người đang cười, hắn cũng không hỏi là Phương Vân có lầm hay không, lập tức cúi đầu khom lưng nói.
- Hừ, ngươi đã nửa tháng không có mang thức ăn cho ta! Ngươi nói, ngươi đáng bị tội gì?
Phương Vân giả làm uy nghiêm, chọc hắn.
- Nửa tháng?
Lưu Thiên càng lúc càng hồ đồ.
- Ha ha.
Nhìn bộ dáng của Lưu Thiên, Phương Vân không trêu chọc nữa, khuôn mặt biến đổi về lai như trước kia:
- Hiện tại nhớ rồi chứ?
Thấy Phương Vân biến hóa ra khuôn mặt này, Lưu Thiên sợ hãi:
- Sư...
Nói đến một nửa thì đột nhiên hắn che miệng, quét mắt qua. Thấy không ai chú ý thì mới vội vàng lại gần, hạ giọng nói vô cùng lo lắng:
- Đệ nói sư huynh này, huynh làm ra đại họa rồi đấy. Sao lúc này còn dám trở lại, huynh đi nhanh đi.
- Ha ha.
Phương Vân cười lớn tiếng:
- Sợ cái gì! Không biết sống chết sao? Bản thân ta cũng muốn nhìn ai dám tới bắt ta!
Phương Vân trước khi đến đã sớm nhìn qua tinh khí trên phái Lãnh Nguyệt. Nồng hậu nhất cũng chỉ có màu đỏ, không hề có có tinh mang màu tím, nói cách khác thì lợi hại nhất trên núi Lãnh Nguyệt cũng chỉ là cường giả Địa Biến cảnh cùng Linh Tuệ cảnh.
Lấy tu vi võ đạo hiện tại của hắn thì đã không cần nhìn phần lớn cường giả Địa Biến cảnh nữa. Về phần cường giả Linh Tuệ cảnh thì trên người Phương Vân còn có một giọt máu huyết hung thú, nếu đến vạn bất đắc dĩ thì sẽ hóa thân thành hung thú, lúc đó cũng có khả năng đấu một trận.
Phương Vân chính là lấy ý chí hoàn toàn trấn áp ý niệm giết chóc của hung thú, căn bản không cần sợ ý niệm của hung thú cắn trả!
Nghe thấy lời nói của Phương Vân, người chung quanh rối rít nhìn sang.
- Hừ!
Phương Vân thấy thế hừ lạnh một tiếng. Chỉ là phát ra chút hơi thở thôi nhưng những đệ tử ngoại môn này lập tức bị hù dọa đến trắng bệch ra.
Võ giả sau khi đạt tới Địa Biến cảnh thì ý chí đã vô cùng cường đại, có thể sinh ra uy áp. Không cần động thủ, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng làm cho những người có cảnh giới dưới mình không thể động đậy.
Phương Vân đây đã là thu liễm khí tức của mình. Nếu không thì chỉ cần một ánh mắt thôi cũng sẽ khiến cho các đệ tử ngoại môn, bao gồm cả trưởng lão ngoại môn phải gục trên mặt đất, miệng phun máu tươi, ngay cả động đậy cũng không được!