Đảo mắt qua mấy ngày thì đã đến ngày khảo hạch của ngoại viện.
- Sư huynh, nhanh lên một chút, khảo hạch ngoại viện vô cùng nghiêm khắc, nếu như trễ thì hỏng bét đó.
Sáng sớm, Lưu Thiên đã ở ngoài cửa kêu lên.
Tính của hắn thích nhất là tham gia náo nhiệt, chuyện khảo hạch như vậy sao có thể bỏ qua. Hơn nữa, khảo hạch của đệ tử ngoại môn cũng không cấm người khác quan sát.
- Được rồi, lập tức sẽ tới.
Phương Vân ân cần chăm sóc kinh mạch trong chốc lát rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ở bên ngoài phòng, dòng người xếp thành một hàng rất dài, từng tên đệ tử ngoại môn mặc áo bào Lãnh Nguyệt phái, đeo trường kiếm màu bạc. Quần ba tụ năm, rối rít nghị luận cùng nhau đi tới.
- Đi thôi.
Phương Vân lẫn vào trong đám người, cùng Lưu Thiên đi về địa phương khảo hạch.
Đó là một quảng trường rất lớn, trên đó phủ đầy các loại đá phiến. Trên đá phiến có dùng cát Chu Sa khắc một loại cấm chế đơn giản, có thể phòng ngự được một kích toàn lực của võ giả Trụ Thai cảnh rồi mới bị tổn thương.
Trên quảnh trường có tám tên trưởng lão ngoại môn đang được chúng đệ tử vòng vây lại, ngồi trên một cái ghế vô cùng lớn. Thần thái của họ uy nghiêm, không nói không cười, khí khái vô cùng. Chỉ thấy một người trong bọn họ vung tay lên, lớn tiếng nói:
- Người!
Lập tức có một gã đệ tử ngoại môn tiến lên nhận lấy khảo hạch.
Khảo hạch đệ tử ngoại môn của Lãnh Nguyệt phái vô cùng đơn giản. Giữa quảng trưởng có sáu khối cự thạch được xếp từ yếu đến mạnh, ứng với sáu cảnh giới của Trụ Thai cảnh. Nếu như có thể lưu lại dấu tay trên khối cự thạch là được thông qua, nếu không thì thất bại.
Trừ những khảo hạch thô thiển đó thì đệ tử ngoại môn còn có thể dùng võ tỉ thí dưới sự chứng kiến của chúng chưởng lão để quyết định địa vị xếp hạng.
....
- Phương Vân!
Từng cái đầu người trên quảng trường đi lên, rất nhanh Phương Vân đã nghe thấy tên của mình.
- Sư huynh, gọi huynh đấy!
Lưu Thiên hưng phấn nói. Hắn chỉ biết võ đạo của Phương Vân rất cao, cao đến nỗi có thể làm lão sư của hắn. Nhưng cụ thể cao tới mức nào thì hắn không biết, cho nên trong lòng hắn cũng vô cùng tò mò.
Phương Vân cười cười, đi ra phía trước rồi nhè nhẹ lưu lại dấu tay trên tảng đá 'Cương Khí cảnh'.
- Không tệ, Cương Khí cảnh.
Trưởng lão ngoại môn chịu trách nhiệm khảo hạch khẽ gật đầu. Một ngón tay này của Phương Vân đưa xuống vô cùng dễ dàng, hẳn là còn dư lực khiêu chiến cấp cao hơn.
Đang lúc hắn chờ đợi Phương Vân khiêu chiến khối nham thạch cao hơn thì Phương Vân đã quay đầu lại nói:
- Trưởng lão, thực lực của ta chỉ đến đây thôi, nham thạch 'Khí Tràng cảnh' đã vượt ra ngoài năng lực của ta rồi!
Phương Vân chắp tay nói. Lấy thực lực của hắn thì việc tham dự khảo hạch ngoại môn tông phái đã rất mất thân phận, hơn nữa Lãnh Nguyệt phái cũng chỉ là một nơi dừng chân tạm thời, nếu đâm đầu đi tranh đua với mấy đệ tử ngoại môn rồi trở nên nổi tiếng thì quả là vô cùng ngu xuẩn.
- Hử?
Trưởng lão ngoại môn khẽ cau mày, nhưng sau đó vung tay lên:
- Phương Vân, Cương Khí cảnh.
Tên đệ tử ngoại môn này đã không quan tâm đến cấp bậc thì hắn càng không quan tâm đến.
Phương Vân cười cười rồi lui ra ngoài.
- Sư huynh, sao huynh không tiếp tục khiêu chiến khối đá tiếp theo? Lấy thực lực của ngươi thì khẳng định có thể thông qua!
Phương Vân vừa mới lui ra ngoài thì Lưu Thiên liền bước nhanh tới, trong mắt không che nổi sự thất vọng.
Phương Vân chỉ cười cười, không hề nói gì. Hắn tự có tính toán của chính mình.
Thấy Phương Vân đã không muốn nói, Lưu Thiên cũng không miễn cưỡng. Nhưng mà, trời sanh tính hắn lạc quan, rất nhanh đã quên đi chuyện này, rồi lập tức hưng phấn đi xem những đệ tử ngoại môn khác khảo hạch.
Cương Khí cảnh xếp hạng không cao lắm trong xếp hạng của đệ tử ngoại môn. Lãnh Nguyệt phái dù sao cũng là môn phái trung đẳng, nên số lượng đệ tử ngoại môn cũng rất nhiều: Có khoảng hơn ba nghìn người. Nếu như trong ba nghìn người đó mà không có nhiều Cương Khí cảnh thì đó mới là kỳ quái.
Lưu Thiên đối với chỗ này vô cùng hứng thú, nhưng Phương Vân lại không. Khảo hạch tông phái đối với hắn giống như là đứa trẻ đánh nhau vậy, không thú vị.
- Khôi phục thực lực quan trọng hơn, loại náo nhiệt này không cần xem.
Nghĩ như vậy, Phương Vân lập tức ra ngoài.
Trên núi Lãnh Nguyệt, ở Thanh Linh Phong.
Lam Đại Nguyệt đang ngồi trong phòng của đạo cô Như Vân
- Đại Nguyệt, hôm nay là ngày khảo hạch đệ tử ngoại môn. Ngươi thay ta đến quảng trường khảo hạch gặp Linh Vân trưởng lão rồi lấy một phần danh sách khảo hạch đến đây đi.
Như Vân nói.
Vào khảo hạch hàng năm cũng chính là lúc các chúng trưởng lão, đệ tử chân truyền trong Lãnh Nguyệt phái tận dụng thu đồ. Lãnh Nguyệt phái mặc dù chỉ là môn phái trung đẳng, không so sánh được với các đại phái, nhưng chuyện bên trong tông lục đục với nhau cũng không khác gì so với các môn phái khác.
Vào lúc này thì các trưởng lão, đệ tử thân truyền sẽ phái người đi tới lấy danh sách khảo hạch sau đó chọn lấy các đệ tử ngoại môn. Nếu như người nào không làm chuyện này thì địa vị trong môn phái tất nhiên sẽ giảm xuống.
Đạo cô Như Vân sau mấy lần không đi thì cũng đã biết chút thông minh phái Lam Đại Nguyệt đi. Lam Đại Nguyệt rất được các đệ tử ngoại môn hoan nghênh, nếu như nàng mở miệng thì chắc cũng không có ai cự tuyệt.
"Đáng tiếc, nàng ta sắp phải kết hôn của Bạch công tử!"
Nhớ tới ngày sau không còn cách nào dùng đến Lam Đại Nguyệt nữa, trong lòng Như Vân đạo cô cũng không khỏi có chút tiếc hận.
- Vâng, đệ tử đi ngay!
Tính cách của Lam Đại Nguyệt căn bản là không biết cự tuyệt, đáp ứng xong là đã đi xuống Thanh Linh Phong.
Cùng lúc đó, trên những ngọn núi khác cũng có không ít bóng người nhẹ nhàng đi xuống quảng trường đang khảo hạch.
- Nghe nói phái chúng ta lần này có rất nhiều mầm mống tốt, cho nên chúng ta phải cẩn thận mà làm việc, không nên để các vị sư thúc khác giành lấy hết.
Một gã đệ tử áo lam nói. Trong lúc hắn phi hành thì trong khớp xương mơ hồ có âm thanh lôi minh, rõ ràng là võ giả Lực Phách cảnh.
- Ừ, chúng ta nên nắm chắc.
Một tên đệ tử nội môn khác nói, thực lực của hắn cũng là Lực Phách cảnh.
Vừa nói xong thì hai người lại tăng tốc đi xuống dưới.
Phương Vân lúc đi bộ về sương phòng thì không ngừng nghe được các đệ tử ngoại môn đàm luận về cuộc khảo hạch hôm nay. Phương Vân đang có chuyện nên cũng không để ý.
Đang đi tới thì Phương Vân nghe được một loạt các âm thanh cung kính:
- Tham kiến sư huynh!
- Hừ?
Phương Vân hơi động. Đột nhiên hồi phục tinh thần lại ngẩng đàu lên thì vừa lúc thấy trong mắt mình có hai tên đệ tử áo lam thần thái nghênh ngang, đang chắp tay đứng yên, hai người này đang nhìn Phương Vân.
Chung quanh bọn họ thì tất cả đệ tử ngoại môn đang khom thân cúi đầu, thần thái vô cùng cung kính, nhưng chỉ có Phương Vân đang ngang nhiên đứng. Thấy như vậy, bọn họ chướng mắt vô cùng.
Hai đệ tử này, một người tên Hoàng Tuyệt, người kia là Chu Ngọc, cũng là đệ tử nội môn. Hai người này phụng mệnh tới đây lấy danh sách khảo hạch, vốn thấy Phương Vân ở trong đám người không khom mình hành lẽ thì đã có chút tức giận, đặc biệt khi thấy hắn chẳng những không khom mình hành lễ mà còn đưa mắt nhìn trực tiếp mình thì trong lòng hai người càng thêm không vui.
"Hỏng bét!", Phương Vân vừa thấy vẻ mặt của hai người thì lập tức biết hỏng bét, vừa muốn nói gì thì hai người đã tiến lên làm khó dễ.
- Ngươi thật to gan! Nhìn thấy đệ tử nội môn mà không hành lễ! Ngươi tên là gì? Gia nhập vào phái đã bao lâu? Biết quy củ không? Trong mắt còn có sư huynh, sư thúc cùng chưởng môn không?
Các đệ tử nội môn từ trước giờ luôn ở trên cao, bởi vì ở trên cao cho nên tính tình cũng không tốt. Hoàng Tuyệt gầm lên một tiếng rồi đi nhanh tới, bộ dáng như muốn dạy dỗ Phương Vân.
Chân mày Phương Vân khẽ nhếch lên, loại võ giả Lực Phách cảnh này hắn còn có nhiều trong quân đội, hôm nay không ngờ lại dám vô lễ với chính mình. Nhưng mà, hắn hiện tại đang ăn nhờ ở đậu, cho nên cũng không muốn xung đột với đệ tử nội môn.
- Vị sư huynh này thứ tội, tại hạ...
Phương Vân còn chưa nói hết thì Hoàng Tuyệt đã gầm thét lên:
- Quỳ xuống!
Hoàng Tuyệt không hề có ý nhân nhượng, nếu như cả một đệ tử ngoại môn cũng coi rẻ hắn thì uy nghiêm của đệ tử nội môn còn đâu.
Phương Vân vốn đang có ý nhân nhượng, nhưng nghe thấy câu này thì nhướng mày lên, trong lòng hơi có tức giận.
- Hoàng Tuyệt, ngươi đang làm gì đó?
Vào lúc này, từ bầu trời truyền đến một âm thanh như phượng kêu. Phương Vân ngẩng đầu lên thì thấy có một thân ảnh đang tiến đến.
"Lam Đại Nguyệt!", Phương Vân nhận ra người này.
- Thì ra là sư tỷ!
Thấy người đến là Lam Đại Nguyệt, lửa giận trong hai người Hoàng Tuyệt, Chu Ngọc nhất thời biến mất, còn nở nụ cười đón người vừa tới.
- Sư tỷ, cơn gió nào đưa người tới đây a.
Hoàng Tuyệt nhanh chóng lấy giọng lấy lòng ra nói.
Trong phái Lãnh Nguyệt, từ trên xuống dưới, vô số đệ tử nội môn, ngoại môn đều có sự chú ý với mỹ nhân này, thậm chí không ít trưởng lão cũng sinh lòng với nàng, nhưng mà ngại môn quy nên không hề động thủ thôi.
Mặc dù nàng sắp xuất giá, nhưng Lam Đại Nguyệt vẫn được trong phái hoan nghênh vô cùng.
- Hoàng Tuyệt, Chu Ngọc, có phải hai người các ngươi lại khi dễ đệ tử nội môn hay không?
Lam Đại Nguyệt nhướng mày, vẻ mặt không vui.
Mặc dù là cau mày, nhưng trong mắt của hai người Hoàng Tuyệt, Chu Ngọc thì vẫn mê người vô cùng.
- Sư tỷ, sao lại như vậy, chúng ta sao có thể ức hiếp đệ tử ngoại môn cơ chứ.
Hoàng Tuyệt vừa nói thì phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn:
- Người đó là người nào, các ngươi cũng đi nhanh đi! Ha ha, sư tỷ, tỷ nhìn xem, chúng ta cũng không có ức hiếp đệ tử ngoại môn!
- Hừ! Nếu để cho ta biết các ngươi ức hiếp đệ tử khác. Tuyệt đối không tha cho các ngươi.
- Đúng vậy, đúng vậy..
Hai người vội vàng gật đầu.
Tâấy hai người như vậy, Lam Đại Nguyệt cũng không có biện pháp giữ họ, suy nghĩ một chút, xoay đầu lại, nhìn Phương Vân nói:
- Ngươi mau rời đi đi, nếu như bọn họ còn dám ức hiếp ngươi thì nói cho ta biết, ta tuyệt đối không tha cho bọn họ!
Trong lòng Phương Vân khẽ lắc đầu, đối phó với hai người kia thì hắn không cần Lam Đại Nguyệt hỗ trợ. Nhưng mà, mỹ nhân ra tay cứu anh hùng thì cũng đã cứu, cũng không còn gì để nói.
- Đa tạ sư tỷ!
Phương Vân gật đầu, thi lễ một cái. Nhìn vẻ mặt Lam Đại Nguyệt thì hiển nhiên không nhận ra. Cũng đúng thôi, nàng đối với mình cũng chỉ gặp gỡ đôi lần, trên núi nhiều người như vậy, nàng không nhớ cũng là chuyện hợp lý.
"Tên tiểu tử này, chờ Lam Đại Nguyệt đi thì dạy dỗ hắn một phen. Hừ! Đệ tử nội môn dễ chọc vậy sao?", Trong mắt Hoàng Tuyệt hiện lên vẻ âm tàn, âm hầm quyết định chủ ý lát nữa sẽ dạy dỗ tên đệ tử ngoại môn không biết quy củ này.
"Hử? Người này, ánh mắt âm tàn, xem ra còn muốn đối phó với ta! Thật đúng là không biết sống chết!"
Lam Đại Nguyệt đưa lưng về Hoàng Tuyệt nên cũng không thấy rõ ánh mắt hắn, nhưng Phương Vân lại thấy rõ a, nhưng hắn cũng không nói gì.
- Hai người các ngươi, không nên gây chuyện đó!
Lam Đại Nguyệt nói thêm mấy câu, cảm giác yên tâm chút ít rồi rời đi. Nàng còn phải đi làm chuyện của Như Vân sư thúc.