Phương Vân trở lại trong thôn trang, lần nữa tìm được vị lão giả thanh quắc lúc nãy:
- Lão tiên sinh, tình huống ở đây như thế nào rồi? Ta thấy các người nấu rất nhiều dược thảo, không biết có hữu dụng hay không?
Lão giả thanh quắc nhìn Phương Vân một cái, lắc đầu:
- Nếu như chỉ là ôn dịch bình thường thì chúng ta bây giờ đã rời đi trở về y quán rồi. Thôn trang này vốn có hơn trăm người, nhưng đã chết hết, giờ chỉ còn có mười mấy người. Trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng đã nghĩ hết cách, nhưng cũng chỉ có thể chế trụ bệnh một chút, còn chuyện hoàn toàn khống chế là không có khả năng. Cũng có nghe nói là thái y triều đình đã tiến vào các thành phụ cận, cũng không biết bọn họ đã tìm được cách chữa chưa!
Phương Vân trầm mặc không nói, chỉ chốc lát sau lại hỏi:
- Lão tiên sinh, xin hỏi ngươi có biết nguyên nhân phát bệnh là gì không? Một đường ta tới đây phát hiện cỏ cây ở đây chết héo, thậm chí cả giếng cũng khô cạn. Bình thường thì một ôn dịch cũng không đến nỗi như vậy chứ?
Lão giả thanh quắc lắc đầu:
- Ngươi sai lầm rồi, lúc mà ôn dịch bùng phát thì sẽ không thu hoạch được mùa màng gì cả. Bởi vì thiếu thức ăn cho nên cây cỏ ở phụ cận, thậm chí là cả bùn đất cũng sẽ là thức ăn. Lúc ấy mới làm cho cả vùng đất trụi lủi, kế tiếp đó, bởi vì số lượng người chết đói quá nhiều càng làm cho ôn dịch phát mạnh hơn. Nhưng mà, Đại Chu ta quốc thái dân an đã hơn ngàn năm, không thể nào thiếu thức ăn được. Cho nên cây cối điều hiêu chắc chắn không phải là do nạn dân. Hơn nữa vào thời điểm chúng ta đi vào thì đã từng nghe nói người dân ở đây từng thấy một đầu hung thú, kể từ đó mới xuất hiện tình trạng cây cỏ khô héo, trong thôn bắt đầu bùng phát bệnh dịch, tiếp theo đó là giếng nước khô cạn, không ít người cũng vì thiếu nước mà chết!
- Hung thú? Có thấy rõ đó là hung thú gì không?
Mắt Phương Vân sáng lên.
- Có không ít người trong thôn này đã từng thấy nó, tất cả bọn họ đều nói con hung thú này cao đến mấy vạn trượng, chung quanh còn có khói độc cuồn cuộn...nhưng mà sao có thể tin được chuyện này cơ chứ! Lão già không tin lắm, trên thế giới này sao có thể có hung thú cao đến mấy vạn trượng chứ!
Phương Vân trầm mặc không nói, trong lòng như có điều suy nghĩ. Lão giả không tin nhưng hắn lại có chút tin tưởng! Lời của người khác có thể không đáng tin, nhưng những thôn dân ở đây không việc gì phải nói dối cả.
Hơi lắc đầu, Phương Vân lấy ra một mảnh cỏ linh chi:
- Lão tiên sinh, nơi này của ta có một linh chi vạn năm, có năng lực trị liệu cực mạnh. Ngươi hãy bỏ thêm linh chi này vào trong dược liệu, xem thử có tác dụng gì không?
Thấy trong tay Phương Vân có một mảnh linh chi đỏ như mào gà, lão đại phu vui mừng quá lên:
- Ngươi lại có linh chi vạn năm!
Hắn thông thuộc y lý, biết những loại vật như linh chi vạn năm này vô cùng hi hữu, lại càng có năng lực trị liệu cường đại, bản thân linh chi còn có năng lực giải độc nữa:
- Đa tạ tướng quân, có mảnh linh chi vạn năm này, dược hiệu của phương thuốc này cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Vẻ mặt lão giả kích động, nhận lấy linh chi vạn năm này rồi xé nát ra bỏ vào trong nồi nấu. Nhất thời có một cỗ mùi thơm lạ lùng phiêu đãng khắp thôn, một số thôn dân đang hấp hối trên đất ngửi thấy mùi thơm này thì tinh thần cũng đỡ lại không ít. Các lang trung rối rít cho các thôn dân này uống thuốc.
- Sở Cuồng, truyền lệnh xuống đại quân chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, ta thấy các đại phu ở đây chắc cũng mấy ngày chưa ăn gì rồi, chuẩn bị cho bọn họ một phần nữa.
- Vâng, đại nhân!
Nơi này hiện tại thiếu nước trầm trọng, các đại phu đều lấy nước của mình dùng để nấu thuốc cho nên không thể nào có cơm ăn được, Phương Vân thấy vậy mới ra lệnh cho Sở Cuồng chuẩn bị thêm thức ăn.
- Quản Công Minh, nơi này giao cho ngươi! Ta ra ngoài một chút!
Phương Vân nói.
- Đại nhân, yên tâm đi!
Sau khi bàn giao thỏa đáng, Phương Vân liền bay lên cao hướng về phía Tây Nhị thành mà phá không đi. Trận ôn dịch này vừa mới bùng phát không lâu, còn rất nhiều người không ý thức được sự quan trọng của nguồn nước đối với đại quân. Võ giả không phải là thần tiên, cho nên phải có cơm ăn nước uồng. Mặc dù năng lực nhịn hơn xa người thường, nhưng cũng chỉ có hạn mức nhất định! Nếu như sau khi dùng hết mà không có nguồn nước bổ sung thì đại quân sẽ có tổn thất lớn!
Phương Vân không muốn tám vạn thủ hạ của mình lại tổn thất không còn, cho nên làm người chủ soái phải thừa dịp tình hình còn chưa quá nghiêm trọng phải chuẩn bị đủ nước.
Sau khi nhìn thấy rõ phương hướng, Phương Vân hầu như là đi không ngừng nghỉ. Lấy thực lực tiếp cận Địa Biến cảnh của hắn thì thân thể mới thoáng một cái đã đi được hơn mười trượng, tốc độ nhanh vô cùng.
Khoảng chừng ba canh giờ sau, Phương Vân đã rời khỏi vùng đất khô cằn, rồi lại đi tiếp một canh giờ thì một con sông nước róc rách đã hiện ra trước mặt. Tâm niệm của Phương Vân vừa động thì túi không gian lập tức từ trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung bay ra, ngón tay Phương Vân khẽ bấm thì túi không gian này đã to lên không ít.
- Khởi!
Phương Vân bấm quyết, túi không gian lập tức phát ra lực hút cường đại!
Ào ào!
Con sông vốn đang bình tĩnh bỗng nhiên dậy sóng khắp nơi. Một luồng nước sông như là ngân hà đổi chiều vậy, không ngừng chảy vào trong túi không gian. Vốn trong túi không gian còn có rất nhiều đan dược, linh thảo cùng pháp khí, Phương Vân liền đem những đồ này bỏ vào dưới đáy, tách riêng với nước sông ra.
Sự ảo diệu của túi không gian lúc này liền được thể hiện ra, cái này là năng lực của túi không gian mà Phương Vân có được sau khi tế luyện xong, nếu không thì khi nước sông đi vào Phương Vân còn không biết phải cất giữ mấy thứ đan dược kia làm sao.
Nước sông liên tục không ngừng được hút vào, túi không gian tuy nhỏ nhưng lại giống như một cái động không đáy vậy. Hút liên tục hơn canh giờ, thì mặt nước sông giảm xuống gần một thước mà túi không gian lúc này cũng đã gần đầy dung lượng.
- Cũng không biết mảnh nhỏ không gian là cái gì, nhưng túi không gian chỉ vừa mới dung nhập một phần đã mà đã có ảo diệu như vậy!
Phương Vân thu hồi túi không gian rồi đặt lại trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Có lượng nước sông này, Phương Vân cũng ổn định hơn. Có lượng nước này thì cũng đủ để cho đại quân dùng trong một tháng.
Hấp thu đủ nước sông, Phương Vân lập tức trở lại nơi đại quân trú đóng. Đoạn đường qua lại này làm Phương Vân mất hết chín canh giờ, tới thôn trang thì đã là rạng sáng ngày hôm sau. Phương Vân vừa về thì lão giả thanh quắc đã tới tìm hắn:
- Tướng quân, linh chi vạn năm đã có tác dụng, thương thế của bọn hắn đã tốt hơn trước.
Phương Vân liền hỏi lại:
- Lão tiên sinh, bọn họ có khôi phục hoàn toàn không?
- Cái này thì...mặc dù chưa khôi phục, nhưng so với trước kia đã hơn nhiều rồi!
Lão giả thanh quắc nói.
Phương Vân hơi nhíu mày, lời này của lão giả rõ ràng là an ủi hắn. Thương thế có tốt hơn không có nghĩa là đã khôi phục, chỉ cần không thể chữa khỏi thì những người này vẫn sẽ chết. Hơn nữa, ôn dịch là biết lây bệnh, một khi không thể tìm ra phương thuốc chữa khỏi là sẽ lây đến cả Đại Chu hoàng triều.
- Linh chi vạn năm là thánh dược chữa thương của võ giả, đáng ra phải có tác dụng chứ!
Phương Vân híp mắt lại, trong mắt xẹt qua vô số ý niệm, đột nhiên chấn động trong lòng:
- Ta biết rồi. Linh chi vạn năm được võ giả xưng tụng là thánh dược chữa thương bởi vì nó không ngừng bổ sung nội lực, còn có thể điều dưỡng nội thương võ giả. Những người mắc bệnh này căn bản không phải bị nội thương, cũng không cần bổ sung nội lực. Cho nên linh chi vạn năm đối với võ giả là thánh dược chữa thương, nhưng đối với bọn họ thì lại không có tác dụng lớn, chỉ có thể trấn tĩnh tinh thần! Hơn nữa, linh chi vạn năm chỉ là giải dược chứ không phải là giải dược độc thảo!
- Tướng quân, nơi này ôn dịch hoành hành, càng nhiều người càng dễ lây bệnh! Ngươi hãy dẫn quân đi nhanh đi!
Lão giả thanh quắc có thiện ý nói.
- Chờ một chút!
Phương Vân khoát tay áo, nói:
- Ta còn có một vị thuốc, có thể sẽ có hữu dụng. Phiền lão tiên sinh hãy nấu một nồi thuốc, ta sẽ đem vị thuốc này bỏ vào, xem thử có hiệu dụng hay không?
- Sở Cuồng, ngươi hãy đem thêm mười túi nước nữa cho lão tiên sinh!
Phương Vân phân phó.
- Vâng!
Sở Cuồng lĩnh mệnh đi.
Lão giả thanh quắc do dự một chút nhưng vẫn đi. Phàm còn một tia hi vọng thì vẫn luôn muốn thử một lần. Ước chừng nửa nén hương sau, một nồi thuốc lại được đưa lên, cũng không có thêm thuốc gì mới, chỉ là những liều thuốc hôm qua mà thôi.
- Tướng quân, không biết vị thuốc ngươi nói là cái gì, có thể để cho lão phu xem thử không.
Lão giả thanh quắc thấy lửa đã được, nhìn Phương Vân nói.
- Ở chỗ ta có một mảnh linh chi hai vạn năm, là vua của linh chi, có đủ năng lực trị liệu. Có thể có tác dụng chữa ôn dịch này.
Phương Vân vừa nói thì vừa lấy ra một mảnh linh chi đỏ như máu.
Lão đại phu nhìn mảnh linh chi trong tay Phương Vân, hơi cau mày. Thực chất linh chi sau khi đã qua vạn năm thì coi như đã thành hình, cho dù là một vạn năm hay hai vạn năm cũng không chênh lệch bao nhiêu. Nhưng mà, lão giả thông y dược lý, nhìn một cái đã biết mảnh linh chi của Phương Vân lúc này so với lúc trước cũng không có khác gì nhau, giống nhau như đúc.
Đôi môi của lão giả hơi giật giật, nhưng vẫn kiềm chế không nói câu gì.
Phương Vân đi lên phía trước, làm bộ xé linh chi xuống, nhưng ngay giây khắc xe linh chi thì đột nhiên che giấu thân thể lại, đồng thời nội lực xung phá đầu ngón tay nhỏ một giọt máu tươi xuống.
Phương Vân từng dùng qua trái quả được thiên địa nuôi dưỡng, da thịt, máu tươi toàn thân cũng tràn đầy dược tính của trái quả. Ngày đó, Phương Vân trúng độc của mãng xà ngàn năm, nhưng trái quả cũng có thể giải độc được.
Lúc vừa nhỏ giọt máu vào, liền ngửi thấy mùi thơm của trái quả.
Nửa năm trước, Phương Lâm bị thương nặng, thái y cũng phải bó tay không làm gì được, nhưng Phương Vân đã dùng máu tươi của mình giải cứu đại ca. Nhưng chuyện này Phương Vân cũng không có nói ra ngoài, nếu không thì chẳng phải mình từ đây về sau trở thành bị thuốc rồi. Cho nên mới lấy ra cái linh chi hai vạn năm để lấy cớ.
- Được rồi, có thể uống rồi.
Sau khi nhỏ vài giọt máu tươi, Phương Vân liền thối lui.
Nếu như làm như vậy mà cũng không có tác dụng thì Phương Vân cũng chỉ có thể mặc kệ, đem binh sỹ rời đi.
- Ừm, đa tạ tướng quân!
Lão đại phu khách sáo vài câu, cũng không ôm bao nhiêu hi vọng. Chỉ trong chốc lát đã phân phó người đem thuốc cho thôn dân uống.
Khoảng sau nửa nén hương, bênh nhân ở trên mặt đất đã có phản ứng lại.
Phốc! Phốc!
Thân thể của thôn dân khẽ cử động mạnh, há mồm phun ra mấy bọc nước mũ màu vàng.
- Hả?
Lão đại phu thấy thế liền bước lên, lấy tay để chuẩn đoán một chút, vẻ vui mừng hiện lên trong mắt.
- Có tác dụng! Có tác dụng!
Mấy tên đại phu mừng rỡ, vội vàng chạy tới xem xét! Sau khi phun ra mấy thứ ban nãy, rõ ràng tình huống của bệnh nhân đã tốt hơn nhiều.
- Đói quá!
Một gã tráng đinh trong thôn đột nhiên nói.
- Nước cơm, nhanh...mau đi chuẩn bị nước cơm!
Lão đại phu quay đầu lại kêu lên, sự kích động hiện rõ lên trong mắt, ngay cả ngón tay cũng run lên.
- May quá, nếu như ngay cả trái quả mà cũng không có tác dụng, ta cũng không còn cách nào nữa.
Phương Vân thở phào nhẹ nhõm trong lòng.