Kinh thành Nguyệt Lăng Quốc hôm nay thật là náo nhiệt dị thường , nguyên nhân tại sao thì chính là do cái xe ngựa màu đen đang di chuyển chầm chậm kia kìa , nói thế cũng thật oan khuất cho Lạc Thiên , hắn cũng muốn di chuyển thật nhanh nhưng dân chúng vây quanh hai bên đường ngày càng đông, chưa kể đến Diệp Thiên Di còn ráng chen lên phía trước ngồi với hắn , rất thành công làm tất cả cô nương ở kinh thành tụ họp đến đây .
Diệp Thiên Di cố tình ngó lơ vẻ mặt đen như đít nồi của người bên cạnh , nàng chính là muốn càng náo càng tốt mà .
" Tâm Di , muội nóng thì cứ kéo rèm lên , chúng ta còn bị kẹt ở đây lâu mà ".
Lạc Thiên tức giận lườm người bên cạnh, còn chưa kịp ngăn cản xung quanh đã có tiếng người hô to :
" A , ôi cả Lạc tiểu thư cũng trở về ..."
" Nhanh lên , mau về báo cho thiếu gia ..."
....
Vậy là đám người tụ tập càng ngày càng đông , xe ngựa chính thức dừng chân tại chỗ .
Nhưng có một chuyện không ai hay biết , phía trên tửu lâu cũng có hai bóng dáng một nam một nữ không ngừng quan sát .
" Hoàng huynh , không biết nữ tử kia có hợp ý huynh không ? "
Nam tử mặc bộ xiêm y màu đỏ viền trắng , kết hợp với đai lưng màu xanh ,trên người đeo bảy tám miếng ngọc bội đủ màu sắc, thật khiến người nhìn vô cùng chói mắt , hai mắt buồn rầu, cuối cuối đầu không nhìn nữ tử đang giễu cợt mình .
" Ta không nhìn thấy được dung mạo nàng ấy "
" Nhìn biểu hiện mọi người như vậy đủ biết được nàng ta chắc chắn rất xinh đẹp , chỉ cần hoàng huynh nghe lời muội , sau này đại sự đã định , muội sẽ nói người đó ban nàng cho huynh " . Phượng Ngọc Linh bưng ly trà lên miệng uống cạn , khinh thường nhìn tên hoàng huynh ngu ngốc của mình .
Phượng Ngọc Tần hai mắt long lanh mong chờ, gương mặt đỏ rực , hai bàn tay đan vào nhau .
" Thật a , hoàng muội "
" Chỉ cần huynh trung thành với muội , muội sẽ không bạc đãi huynh ". Nữ tử cười lạnh , đợi xong đại sự , ngươi chỉ có con đường chết . Nhìn về hai nam nhân phía dưới , ánh mắt đong đưa , đợi sau này nàng đăng cơ , hai nam nhân này phải ở hậu cung của nàng .
Phượng Ngọc Tần vui vẻ cười híp cả mắt , khi hắn cười hai cái lún đồng tiền khắc sâu trên má , trông rất đáng yêu , hoàn toàn trái ngược với số tuổi 23 của hắn . Thỉnh thoảng lại nhìn về phía xe ngựa , ánh mắt càng thêm sủng nịn .
... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Sức chịu đựng của Lạc Thiên đã đến cực hạn , muốn hắn ngoan ngoãn ngồi ở đây nghe mọi người xung quanh la ó , thật là muốn bức điên hắn , hắn thật sự muốn rời khỏi nơi ngay lập tức . Nghĩ là làm , Lạc Thiên xoay người ôm lấy Lạc Tâm Di , lại giơ tay xách thắt lưng của Diệp Thiên Di lên như xách một con gà con , vận dụng khinh công bay thoát khỏi đám người đang không ngừng níu lấy hắn .
Đợi ba người có lực hấp dẫn nhất rời đi , đám người xung quanh cũng tiếc nuối ra về ,phút chốc đường xá lại được khai thông nhưng xe ngựa vẫn không nhúc nhích . Hạ Nhi ngồi như một khúc cây khô , héo úa nhìn bốn con ngựa , nàng làm sao đưa cái xe và bốn con ngựa này về phủ đây . Thiếu gia , tiểu thư ô ô ô ô ...
Diệp Thiên Di tức tối , không ngừng gào thét .
" Lạc Thiên , ngươi có cần phân biệt đối xử như vậy không ? Coi chừng tuột cái quần của ta bây giờ a....a...a.. "
Diệp Thiên Di càng la , Lạc Thiên lại càng bay nhanh hơn , nhanh chóng đã ở trước cửa hoàng cung . Bọn thị vệ nhìn thấy người vừa đến lập tức hành lễ xong dùng tốc độ nhanh nhất có thể để mở cổng .
Lạc Tâm Di ngập ngừng nhìn cánh cổng mở ra , trước đây mỗi khi vào hoàng cung nàng đều cảm thấy rất vui vẻ rất hạnh phúc vì ở đây có người mà nàng mong nhớ nhưng bây giờ cảnh vật vẫn vậy , hoàng cung vẫn vậy , người nàng mong nhớ vẫn ở đây , chỉ khác là trái tim đã không còn vui vẻ nữa , chỉ có lạnh và lạnh .
Diệp Thiên Di đẩy nhẹ sau lưng nàng .
" Có ta ở đây , không ai có thể làm muội buồn được , vứt tên khốn đó ra phía sau đi "
Lạc Thiên lạnh lùng nhìn hai người . " Tứ vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân "
Lạc Tâm Di và Diệp Thiên Di phì cười , diễn hay nhất không phải các nàng mà là nam nhân mặt lạnh như băng trước mắt này đây .
Ba người theo sau Tô công công , trên đường gặp không ít cung nữ đi lướt qua , có người còn cố tình đi vòng qua vòng lại , trên mặt ai cũng một mảng màu đỏ , thậm chí còn có vài tiểu thái giám chớp chớp mắt nhìn về phía này , không khỏi làm Lạc Tâm Di cảm thấy ớn lạnh , nhíu nhíu mi mắt nhìn về phía hai cái cây hoa đào phía trước , thật là yêu nghiệt hại người mà . Còn mãi cảm thán , Lạc Tâm Di không hề hay biết xa xa phía trong đình nằm giữa hồ nước lớn kia có một ánh mắt nóng rực nhìn mình .
Trong đình , hoàng đế Mộ Dung Thần , tay chóng cằm , nhìn Mộ Dung Vân rồi lại nhìn Lạc Tâm Di , nhìn Lạc Tâm Di rồi lại nhìn Mộ Dung Vân , trong lòng thầm than , thấy không thấy không , nương tử ta chọn cho ngươi là một đại mỹ nhân như vậy , ngươi thì hay rồi , một hai đòi từ hôn , bây giờ lại nhìn ngươi ta như sài lang hổ báo , hừ .
Mộ Dung Vân động cũng không động chỉ lẵng lặng nhìn theo bóng dáng hắn mong nhớ ngày đêm ,cuối cùng nàng cũng chịu quay về , đã rất nhiều lần hắn muốn đi tìm nàng nhưng hắn sợ lại làm nàng tức giận , chần chừ mãi đã qua hai năm . Mộ Dung Vân muốn lập tức chạy đến bên nàng , ôm nàng vào lòng , hắn muốn cho nàng biết , hắn nhớ nàng , rất nhớ nàng . Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nàng không hề đặt trên người hắn mà đặt trên người nam nhân khác , gương mặt Mộ Dung Vân lạnh đi , đã có người khác bên cạnh nàng rồi có phải không ?
Mộ Dung Vân cuối đầu nhìn ván cờ trên bàn , cố gắng xem như người đang đi tới không có quan hệ gì với hắn .
Khi ba người vào tới trong đình lập tức hành lễ với Mộ Dung Thần , Mộ Dung Vân cũng đứng lên xong chỉ gật nhẹ rồi lại tiếp tục ngồi xuống quay lưng về phía ba người , hoàn toàn chỉ như người xa lạ