Lúc này mọi người líu ra líu ríu thì thầm to nhỏ, lại bắt đầu buôn chuyện. Hóa ra trong khoảng thời gian Trầm Tố Nhi ra cung, Sơ Tuyết hồi cung, hàng ngày đều tới Triều Phượng cung. Lại nói, Sơ Tuyết trước khi đổ bệnh đã xuất cung lần thứ hai, hơn nữa còn rất lâu. Sau khi trở về làn đó liền té xỉu trước cửa cung. Càng nghe, ngực Trầm Tố Nhi lại càng cảm thấy bất an. Nàng mơ hồ, trong tâm nàng có chút rối loạn, tâm không an mà suy đoán… có chút sợ hãi nếu tiếp tục suy đoán, không đúng, phải nói là sợ sẽ đoán ra kết quả.
Lúc này, Tiểu Thất Tử cứ líu ríu, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hắn vẫn nói ra, trộm liếc về phía mọi người, “Nương nương, lúc đó, lúc đó, … nô tài còn nghe thấy một lời đồn đại.”
Ánh mắt của Trầm Tố Nhi rơi trên người hắn, “Nói đi. Không cần cố kỵ.” Trực giác cho hay tiểu Thất Tử biết một số chuyện.
Đang chờ tiểu Thất Tử nói tiếp, nhưng tự nhiên chỗ này có một vĩ khách không mời mà tới. Lúc nàng tiến vào thì bọn tiểu Dung vội vã đứng lên, thối lui chừng mười bước, đối với nàng hành lễ, xưng là Tuyết phi nương nương.
Trầm Tố Nhi nhìn nữ nhân rất quen thuộc này, rất đẹp, trong ôn nhã lộ ra thư hương, còn mang theo một loại phong vận rất thành thục. Dần dần, nàng nghĩ ra rồi, nữ nhân này đã từng là Tuyết Nhi Hoàng hậu đây mà? Hiện tại hình như là quý phi rồi. Hai năm nay không ở đây, đại khái là do nàng chủ trì hậu cung.
Tuyết phi chầm chậm bước tới, thẳng đến trước mặt Trầm Tố Nhi. Tố Nhi vẫn ngồi ở trên ghế, mà bộ dáng của Tuyết phi lại là từ trên cao nhìn xuống, mà Tố Nhi ngược lại hơi muốn ngẩng đầu lên để nhìn nàng, nhưng mà Tuyết phi lại dừng lại, đứng ở chỗ chìa tay ra là có thể đụng tới, ánh mắt đột nhiên lộ ra một tia tinh quang, năm ngón tay trắng noãn như ngọc bỗng nhiên vung lên, một tiếng “Ba!’ vang dội lỗ tai cứ như vậy đánh tới.
Trầm Tố Nhi ngẩn ra, bất chấp gương mặt đang đau nhức, trong mắt hiện lên nghi hoặc, “Nói ra lý do ngươi đánh bản cung, nếu như không làm cho bản cung tín phục, bản cung sẽ hoàn trả gấp đôi.” Bị đánh, nhưng ngược lại so với đánh người lại càng đạm nhiên hơn.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tuyết phi bởi vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo, khiển trách, “Tiện nhân không biết liêm sỉ, tự chạy ra cung thì coi nhưng xong đi, còn làm hại tính mệnh tam Vương gia một sớm một chiều, thân là một nữ nhân biết nữ tắc, sớm nên lấy cái chết tạ tội.”
“Lấy cái chết tạ tội?” Trong con ngươi của Trầm Tố Nhi đầy vẻ lúng túng.
Tố Nhi nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ điều gì không ai có thể biết được, cái tát đó không khiến nàng nổi giận, ngược lại càng thản nhiên mà nói: “Tuyết Phi, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, bản cung vừa hồi cung, tất cả còn chưa minh bạch.”
Tuyết Phi ngẩng chiếc cằm xinh đẹp lên, khinh thường nói: “Nếu không phải ngươi tự ý xuất cung, Tam vương gia sẽ không đi tìm ngươi. Bởi vì ngươi, bệnh tình Tam vương gia nghiêm trọng như thế vẫn không chịu trở về. Bây giờ ngươi vẫn còn mặt mũi quay về đây sao? Hừ, tốt nhất ngươi nhanh nhanh dọn đồ cút khỏi cung.”
Tuyết Phi khinh thường phất tay áo, xoay người rời khỏi. Cứ như vậy, vội vã đến mà cũng vội vã đi!
Trầm Tố Nhi càng nhíu chặt mày, “Tiểu Thất Tử, lời của Tuyết Phi là thật?”
“Nương nương, lời của Tuyết Phi… là… là thật.” Tiểu Thất Tử càng nói càng cúi thấp đầu, nhịn không được nói ra hết, “Nô tài còn nghe nói, Tam vương gia trên đường đi tìm Người đem thiếu thuốc… Nô tài chính tai nghe cung nữ bên cạnh Hoàng Thái hậu nói… Khi đó Tam vương gia đem theo không nhiều thuốc lắm, lúc dùng gần hết đã định hồi cung, nhưng trên đường về lại nghe được tin tức của Người… Tam vương gia cố gắng hết sức nên đã sinh bệnh.”
Ông trời ơi! Trầm Tố Nhi cắn chặt môi dưới, không nghe vào tai bất cứ chữ nào nữa… Một cơn sóng mang tên áy náy mạh mẽ đánh tới… Lúc lâu sau, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, từng giọt, từng giọt…Nàng nên sớm nghĩ tới Sơ Tuyết sẽ đi tìm nàng! Hắn đã từng nói, dù là chân trời góc biển hắn vẫn sẽ tìm thấy nàng…
Ngốc! Thật ngốc! Rất ngốc!
Nàng sai rồi, thật sự sai rồi! Nàng không nên cố chấp, ích kỷ rời cung, không nên, không nên… Chẳng trách Hoàng Thát hậu hận nàng, oán nàng! Nàng thật thối tha, nàng còn đáng bị hơn cả thế nữa… Nàng không có cách nào tha thứ cho mình. Mặc dù khi đó nàng không biết Sơ Tuyết mắc bệnh, nhưng người khiến hắn rời đi là nàng, nàng đã vô tình thương tổn hắn, mà hắn vì nàng đến tính mạng cũng mỏng manh đi…
Bây giờ không phải lúc để khóc! Nàng phải nghĩ cách cứu Sơ Tuyết, vì Sơ Tuyết làm chút chuyện…
Tuyết Liên ngàn năm kia…Thật sự có ích sao? Bất cứ thứ gì có thể cứu lấy Sơ Tuyết, nàng đều phải thử…
Đó là mong muốn duy nhất của nàng và Mộ Dung Cảnh…
Trầm Tố Nhi bồn chồn thấp thỏm không yên, đến tận tối chưa hề hé răng nửa chữ. Bọn nô tài trong Triêu Phượng cung nhìn thấy cũng không dám quấy rầy nàng. Ban ngày nàng đã ngủ chán, bây giờ mặc dù bản thân muốn ngủ cũng không ngủ được. Nàng rất muốn đến Mai Viên thăm Sơ Tuyết, nhưng lại sợ gặp phải Hoàng thái hậu. Nàng vốn không phải người yếu đuối, hay sợ hãi, mà là nàng lo lắng Hoàng thái hậu cũng mang bệnh trong người. Hôm nay bà khăng khăng đòi chăm sóc cho Sơ Tuyết, nếu bản thân chọc cho bà tức giận sẽ rất không tốt.
Tố Nhi nằm trên tháp, yên lặng nhìn chăm chăm lên xà ngang được sơn khắc tỉ mỉ… Con người sống không có não cũng rất tốt! Không cần buồn phiền, không cần suy nghĩ… Sau đó nàng từ từ nhắm hai mắt lại, ép buộc chính mình đi vào giấc ngủ.
Một lát sau, nàng có cảm giác ấm áp lạ thường… Bản thân không tự chủ được vươn tay tìm kiếm sự ấm áp đó, nàng muốn nhiều, nhiều hơn nữa… Có nó, khiến nàng âm áp, bình yên cả về thể xác lẫn tâm hồn…
Tố Nhi rơi vào lồng ngực rắn chắc mà êm ái, “Đừng quá lo lắng, Sơ Tuyết sẽ không xảy ra việc gì. Thôi thần y nói nhờ có Tuyết Liên ngàn năm mà Sơ Tuyết đã tránh khỏi một kiếp. Sau bảy ngày, nếu đệ ấy tỉnh lại sẽ không sao nữa…”
Nàng yên lặng nép sâu vào lòng hắn.
“Chúng ta đi nghỉ thôi, không cần nghĩ ngơi gì thêm nữa. Về chuyện của Tuyết Phi, ta sẽ đòi lại công đạo cho nàng…”
“Không được!”
“Vì sao?”
“Nàng ấy không sai! Hoàng thượng, người sai là ta. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như nàng ấy… Một cái tát, rất đúng! Đều do ta không tốt, tất cả phải trách ta…”
“Đồ ngốc! Nàng nghe không hiểu sao? Mẫu hậu hiểu lầm nàng, tất cả mọi người trong cung đều hiểu lầm nàng. Sơ Tuyết mắc bệnh không liên quan gì đến nàng, đừng đem mọi tội lỗi dồn lên người mình nữa. ” Mộ Dung Cảnh vừa khuyên nhủ vừa ôm nàng về giường.
Hắn dịu dàng nói : “Nghỉ sớm thôi, hôm nay Trẫm thật sự mệt muốn chết, nàng nói xem phải đền bù Trẫm thế nào đây? ”
“Được…”
“Nàng thông minh lên rồi đó! ” Hắn cúi đầu hôn lên trán Tố Nhi, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng. Tay vẫn ôm lấy nàng không buông…
Mộ Dung Cảnh dịu dàng với nàng, khiến nàng cảm động không ngừng. Viền mắt từ từ chuyển sang hồng hồng, lại muốn khóc sao? Nàng cố gắng đè nén cảm xúc xuống, thật sự rất cố gắng ngăn chặn dòng nước mắt chực trào ra. Gần đây tâm tình nàng chuyển biến rất lớn, hình như tuyến nước mắt càng ngày càng phát triển, động tới là khóc, không động cũng khóc…
Trước đây, mỗi lúc đau lòng, nàng đều tìm người trút giận, sẽ không để người khác nhìn thấy được vẻ yếu đuối của nàng. Thế nhưng vì sao mỗi khi ở cạnh hắn, nàng lại mềm yếu đến vậy? Lúc nào cũng ỷ lại vào hắn… Có phải nàng… nàng thành phế nhân rồi không? Ô ô ô, càng ngày càng mềm yếu, đầu cũng ngày trở nên ngu ngốc…
“Hoàng thượng, chàng sẽ sủng thiếp bao lâu?”
“Nàng muốn bao lâu ta sẽ sủng nàng bấy lâu.”
“Thật hay giả?”
“Ta không đùa.”
“Bình thường, chàng rất thích nói đùa…”
“…” Khóe miệng Mộ Dung Cảnh bất giác cong lên.
Đêm đã khuya… Trầm Tố Nhi đã sớm chìm vào giấc ngủ. Mộ Dung Cảnh đưa tay xoa xoa má nàng, ngực đau đớn lạ thường. Hắn nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt ánh lên một tia giận dữ…
Nửa canh giờ sau, tại Lưu Tiên uyển… Tuyết Phi đang say ngủ thì đèn đuốc thắp lên sáng trưng. Mộ Dung Cảnh lạnh lùng đứng giữa đại sảnh, nhìn nữ nhân cách đây không lâu vừa mới mỉm cười yếu ớt chào đón, hiện tại vẻ mặt đau khổ quỳ rạp trên mặt đất, “Tuyết Phi, ngươi có lớn mà không có khôn. Ngươi không học được điều gì từ vết xe đổ lúc trước sao?”
“Hoàng thượng, nô tỳ đã tát Hoàng hậu một cái, nhưng nô tỳ nghĩ bản thân không làm sai…” Tuyết Phi cố gắng dùng lời lẽ chính nghĩa phản bác, nhưng Mộ Dung Cảnh hắn không có thời gian rãnh rỗi cùng nàng nói chuyện phiếm.
“Ngươi đánh Hoàng hậu bằng tay nào?”
“Hoàng thượng…”
“Trẫm đang hỏi ngươi đã đánh Hoàng hậu bằng tay nào?” Mắt lạnh lóe ra tia nhìn sắc bén.
Tuyết Phi chợt rùng mình, dũng khí lúc nãy không biết đã biến đi đâu, “Là… tay phải.”
“Được, vậy chặt tay phải.” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hạ lệnh.
“Hoàng thượng…” Tuyết Phi thật sự sợ hãi, lẽ nào người lại làm vậy?
Vẻ mặt Tuyết Phi trắng bệch ra, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin tưởng, nàng không có cách nào tin được Hoàng thương đối xử với mình như thế! Hai vai nhỏ bé run run, “Hoàng thượng, người không thể đối xử với thiếp như vậy.”
Mộ Dung Cảnh không thèm nhìn đến Tuyết Phi, chỉ buông một câu: “Chặt tay nàng ta, sau đó giam cầm vĩnh viễn trong lãnh cung.”
“… ”
Mặt Tuyết Phi trắng bệch, chỉ thiếu màn ngất xỉu trên mặt đất. Hoàng thượng sao có thể vô tình như vậy? Thanh âm yếu ớt run run, không giấu được nỗi kinh hoàng, “Hoàng thượng, hai năm trước người đã từng hứa với nô tỳ sẽ đối đãi nô tỳ thật tốt, vì sao hôm nay người lại không giữ lời?”
“Trẫm từng nói, chỉ cần ngươi an phận, Trẫm sẽ đối tốt với ngươi. Chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn chưa biết bản thân gây ra chuyện tày trời gì sao?”
“Nô tỳ đánh Hoàng hậu một bạt tai là sai sao?”
“Còn không sai? Chuyện của Sơ Tuyết ngươi đã nói thế nào? Trước mặt mẫu hậu ngươi dám bịa đặt đem toàn bộ tội lỗi đổ lên người Hoàng hậu, lúc ở trong cung thì không ngừng đồn đãi… Đừng tưởng mọi việc ngươi làm Trẫm đều không biết!” Mộ Dung Cảnh cắn răng nói từng chữ, người nữ nhân hắn nâng niu trong tay, cả ngày chỉ sợ thương tổn đến nàng, mà ả ta dám tát nàng một bạt tai? Nếu bỏ qua thì hắn sẽ là nam nhân tồi tệ nhất trên đời.
Hắn không phải thích tính toán với nữ nhân, mà là… sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám thương tổn Tố Nhi, cho dù là thị thiếp sủng ái nhất của hắn đi nữa.
Mộ Dung Cảnh hừ lạnh một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài.
Phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, sau đó ngưng bặt, hẳn nàng đã lâm vào đau đớn đến hôn mê.
Đắc tội với Hoàng thượng coi như ngươi xong đời rồi! Hoàng thượng đối đãi với nữ nhân trong cung cũng không mấy tử tế, ai dám phạm sai lầm người tuyệt đối không buông tha. Chỉ trách Tuyết Phi không hiểu chuyện. Hoàng thượng bắt đầu truy cùng giết tận. Người tra ra những lời đồn đãi trong cung xuất phát từ đâu, sau đó xử lý từng người, từng người một, tùy vào mức độ nặng nhẹ, đến cả thị nữ bên cạnh Hoàng thái hậu người cũng không tha… Ba phần chân thật trộn với bảy phần giả dối có thể khiến kẻ khác tin ngay, đây chính là công thức chung của những người chuyên dùng thủ đoạn.
Sơ Tuyết xuất cung ra ngoài tìm Tố Nhi là thật, không cần nghi ngờ gì. Thế nhưng Sơ Tuyết sẽ không nói ra lý do thực sự, hắn nhất định đã nói với Hoàng thái hậu muốn ra ngoài học hỏi kiến thức một chút. Trừ phi có người nói ra nói vào bên tai mẫu hậu, nếu không người sao có thể nghi ngờ?
Về phần Sơ Tuyết té xỉu do thiếu dược khi đi tìm Tố Nhi là điều bịa đặt. Khi Sơ Tuyết ngã xuống, bình dược trên người còn đầy ắp, chỉ là do căn bệnh của hắn đột nhiên trở nặng, thuốc men dần mất đi công hiệu… Việc này chỉ có Mộ Dung Cảnh và Thôi thần y biết rõ.
Mộ Dung Cảnh sợ mẫu hậu lo lắng nên không nói điều gì về bệnh tình của Sơ Tuyết, không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy. Hậu quả làm cho Tố Nhi yêu quý của hắn nhận lấy oan ức, bị tát ngay ngày đầu về cung, lại còn bị đuổi khỏi lầu các của Sơ Tuyết nữa…
Mộ Dung Cảnh nhanh chân quay về Triêu Phượng cung. Hắn chậm rãi nằm xuống, như chưa hề có việc gì xảy ra. Mọi việc trong Lưu tiên uyển chỉ là ác mộng trong đêm… Ngày mai, hắn nhất định phải đến gặp mẫu hậu để nói rõ ràng mọi chuyện.
…
Sáng sớm, khi Trầm Tố Nhi tỉnh lại thì Mộ Dung Cảnh đã biến mất.
Tiểu Dung và Tiểu Xuân Nhi nói với nàng, Hoàng thượng thức dậy đến Thiên Thọ cung từ rất sớm, sau đó đã vào triều. Hiện tại có lẽ là thời gian lâm triều.
Mộ Dung Cảnh lâm triều sớm như vậy, hôm nay nàng nhất định phải nhắc nhở hắn không được vất vả như thế nữa.
Sau khi ăn xong điểm tâm, việc đầu tiên của Tố Nhi là đến Mai viên thăm Sơ Tuyết. Trong lòng nàng thấp thỏm, lo lắng không thôi, nàng rất sợ đụng đến Hoàng thái hậu.
Càng đến gần Mai viên, tâm tình của nàng càng trầm trọng.
Cuối cùng cũng đến Mai viên.
Cửa phòng mở ra. Thị nữ của Hoàng thái hậu bước ra thình nàng vào trong khiến nàng rất kinh ngạc. Nàng nhanh chóng hỏi han vị thị nữ nọ, thì ra là Mộ Dung Cảnh đã đến đây giải thích mọi chuyện cho mẫu hậu.
Hoàng thái hậu không phải loại người không biết đạo lý, nếu người biết được nguyên nhân, tất nhiên người sẽ đối tốt lại với nàng.
Cục đá tảng đè nặng trong lòng nãy giờ cuối cùng đã bị quẳng đi. Trầm Tố Nhi cảm động không ngừng. Chỉ là nỗi áy náy trong lòng nàng không giảm đi mấy phần.
Tuy rằng Sơ Tuyết nói với mọi người xuất cung du lịch, nhưng tám chín phần mười lại là đi tìm nàng, cũng do nàng mà bệnh tình Sơ Tuyết trở nặng. Chỉ cần Sơ Tuyết tỉnh lại, mọi việc sẽ được sáng tỏ. Nhưng vấn để là Sơ Tuyết có chịu nói hay không…
Một lát sau…
Thái y viện đem thuốc tới, Thôi thần y đã xem qua bệnh cho Sơ Tuyết. Hoàng thái hậu sau khi chờ Sơ Tuyết uống xong thuốc thì cảm thấy mệt mỏi nên đã quay về Thiên Thọ cung.
Tạm thời Trầm Tố Nhi được cung nữ chiếu cố.
Tố Nhi ngồi trước đầu giường của Sơ Tuyết, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn.
Mắt nàng thoáng chốc đã nhuốm hồng, “Tiểu Tam, ta rất vô dụng đúng không, dạo gần đây cứ khóc suốt. Thật phiền phức mà… Nước mắt cứ chảy ra thế này sẽ phải uống nhiều nước để bù vào…”
Mắt nàng chăm chú nhìn vào người thiếu niên đang nằm trên giường.
“Sơ Tuyết, sao ngươi không cười? Lúc trước nếu ngươi nghe được sẽ cười rất nhiều mà… Được rồi, có phải ta chưa nói với ngươi, ngươi cười rộ lên nhìn rất soái hay không ? ” Tay nhỏ bé mềm mại vuốt nhẹ lên gương mặt Sơ Tuyết, vén vài sợi tóc đen trên trán hắn, “Nhìn ngươi rất gầy đó, sau khi tỉnh lại phải ăn thật nhiều vào, biết không ? ”
Một giọt nước mắt lại rơi xuống, thấm vào lòng bàn tay của Sơ Tuyết. Một giọt, một giọt, lại một giọt… Không được! Nàng không thể kìm nước mắt lại được!
Ta thật sự rất vô dụng, Tiểu Tam, ta rất vô dụng đúng không?
Ngươi nhất định phải tỉnh lại!…
Chờ đợi là điều vô cùng mệt mỏi, thời gian càng dài hơn bao giờ hết.
Trầm Tố Nhi không muốn rời khỏi Mai viên, nàng muốn được ở cạnh chăm sóc Sơ Tuyết. Nếu Hoàng thái hậu không ngăn cản, nàng sẽ không rời khỏi… Từ lúc sáng sớm ngồi đến chập tối…
Nàng quay về Triêu Phượng cung ăn qua loa bữa tối, tắm rửa thay y phục sạch sẽ liền chạy vội đến Mai viên.
Nàng sợ, nàng rất sợ… Nàng sợ nếu Sơ Tuyết xảy ra chuyện, mình sẽ không hay biết…
Nàng mở tất cả cửa sổ trong phòng Sơ Tuyết, kể cả cửa chính cũng không đóng. Không khí! Sơ Tuyết cần không khí trong lành!
Ba ngày liên tiếp trôi qua… Mỗi ngày đều diễn ra như vậy…
Một ngày mới lại bắt đầu… Khi Thôi thần y đến thăm thì Tố Nhi đang dựa vào đầu giường Sơ Tuyết mà ngủ.
Mộ Dung Cảnh cũng ở đó, hắn không muốn ngăn cản nàng. Hắn biết rõ hơn ai hết, nếu như không để nàng làm những việc này, nàng sẽ không an tâm ở lại Triêu Phượng cung. Nếu để nàng ở Triêu Phượng cung thấp thỏm không yên, chẳng thà để nàng chạy đến đây chăm sóc Sơ Tuyết. Hơn nữa, tình cảm giữa nàng và Sơ tuyết rất tốt, nếu nàng chiếu cố Sơ Tuyết… Có lẽ hắn sẽ tỉnh lại… Thôi thần y cũng nói như vậy.
Thôi thần y vốn rất bận rộn, mỗi ngày đều đến đây xem bệnh cho Sơ tuyết, sau đó vội vã chạy về Thái y viện làm việc.
Bảy ngày… rõ ràng chỉ như chớp mắt, sao nay lại lâu đến như vậy? Thời gian bảy ngày… Nay chỉ mới được phân nửa.
Sắc mặt Trầm Tố Nhi ngày càng trở nên tiều tụy, nhợt nhạt. Cũng đúng thôi, một nữ nhân ngày ngày chỉ ngủ vài tiếng, ăn uống qua loa như vậy thì sao có thể tốt được chứ?
Đến ngày thứ năm, Mộ Dung Cảnh rốt cuộc chịu không nổi đã đem thuốc ngủ bỏ vào nước uống của nàng. Kết quả, không bao lâu sau đó nàng đã ngủ rất sâu. Mộ Dung Cảnh ôm chặt Tố Nhi trong lòng, ánh mắt chứa đầy vẻ yêu thương cùng sủng nịch. Hắn không muốn Sơ Tuyết chưa tỉnh lại mà Tố Nhi đã ngã gục. Nếu những người hắn thương yêu hơn cả bản thân từng người từng người đổ xuống, hắn… hắn thật không dám nghĩ đến!
Mộ Dung Cảnh ôm Tố Nhi đi về phía nhuyễn tháp. Hắn biết tâm nàng đang bị dày vò nhưng nhìn nàng ngày càng tiều tụy như vậy, hắn thật sự rất đau…
Mộ Dung Cảnh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định để nàng ở lại Mai viên. Nếu đem nàng đi, đến lúc nàng tỉnh lại, vẫn sẽ vội vã chạy trở về Mai viên, như vậy chẳng phải đã làm chuyện dư thừa hay sao? Chỉ cần Tố Nhi của hắn chịu nghỉ ngơi cho thật tốt thì dù ở nơi đâu cũng như nhau thôi.
Hơn nữa, bản thân hắn cũng không muốn rời khỏi Mai viên. Hiện tại hắn cũng thấy lo lắng như nàng, chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi. Thời gian bảy ngày… thật sự là rất mệt mỏi. Thôi thần y sau khi sắc thuốc vài canh giờ đã nói, chỉ cần bảy ngày sau Sơ Tuyết tỉnh lại thì không cần phải lo lắng nữa. Hiện tại đã là ngày thứ năm rồi! Hai ngày sau sẽ biết được kết quả, hắn còn có tâm trí lo mọi việc sao? Chuyện thiên hạ là của thiên hạ, cho dù bắt ép bản thân giải quyết cũng không cách nào chú tâm cho được.
Sáng sớm ngày thứ sáu…
Trầm Tố Nhi từ từ tỉnh lại.
Đúng như Mộ Dung Cảnh đã đoán, chuyện đầu tiên Tố Nhi làm là chạy nhanh đến cạnh giường Sơ Tuyết xem xét. Nhìn thấy Sơ Tuyết hít thở đều đều, nàng mới yên tâm thở phào một hơi.
Mộ Dung Cảnh vừa mới chợp mắt được chút ít đã tỉnh dậy cũng bước đến chỗ Tố Nhi, dịu dàng ôm nàng vào lòng an ủi, “Đừng lo, Sơ Tuyết sẽ không sao đâu ! ”
“Vâng…” Nàng cảm động nhìn hắn, nàng biết rất rõ, tuy Mộ Dung Cảnh nói vậy nhưng trong lòng hắn lại vô cùng khẩn trương, chỉ là hắn ẩn giấu quá tốt, không để lộ ra cho người khác biết mà thôi.
Lúc này, một cung nữ bê một chậu nước nóng vào. Chậu nước này vốn đem đến cho nàng và Mộ Dung Cảnh rửa mặt, nhưng nàng lại dùng nó để lau mặt cho Sơ Tuyết.
Động tác của nàng rất dịu dàng, nhè nhẹ rửa mặt cho Sơ Tuyết. Mộ Dung Cảnh lẳng lặng nhìn nàng. Hắn không hề cảm thấy chút đố kỵ nào, bởi vì hắn hiểu được lòng nàng. Tuy trong mắt nàng chứa đầy vẻ lo lắng, quan tâm nhưng loại tình cảm này giống như tình cảm của hắn dành cho Sơ Tuyết vậy. Người thân sinh bệnh, nếu như không có được những biểu hiện này… hắn nhất định sẽ nghi ngờ nàng có thật lòng hay không.
“Hoàng thượng, chàng nhìn xem! Có phải sắc mặt Sơ Tuyết đã khá hơn rồi phải không? ”
“Sao? ” Mộ Dung Cảnh cẩn thận nhìn xem Sơ Tuyết, trong mắt hiện ra sự vui mừng, “Đúng, đúng… là có khởi sắc!”
“Thiếp không có nhìn nhầm phải không?” Nàng rất sợ bản thân do quá lo lắng mà nhìn sai sự thật.
Thân thể Mộ Dung Cảnh căng thẳng, tay run run nắm chặt lấy màn che. Chờ đợi bao nhiêu ngày cuối cùng cũng có kết quả… Viền mắt không kìm được đã hơi nhuốm hồng.
“Không sai, nhìn đệ ấy đã tốt hơn mấy hôm trước rất nhiều.” Cả thanh âm của hắn cũng run run.
Vừa lúc, Thôi thần y mở cửa bước vào. Sau khi nghe Mộ Dung Cảnh và Tố Nhi kể lại, Thôi thần y chỉ ừ nhẹ một cái rồi kiểm tra tình trạng của Sơ Tuyết.
Trầm Tố Nhi nắm chặt tay Mộ Dung Cảnh, ánh mắt chăm chú nhìn từng động tác của Thôi thần y.
Nhưng mà… vẻ mặt Thôi thần y không có vẻ hòa hoãn gì nhiều.
“Sắc mặt Sơ Tuyết cũng khá chút rồi, có thể vượt qua hay không còn phải xem ngày mai thế nào. Hôm nay hai người đem điểm tâm đến, trò chuyện cùng hắn xem sao, như vậy hắn sẽ không cảm thấy tịch mịch.”
Trầm Tố Nhi ngẩn ra, không nhịn được hỏi: “Sơ Tuyết nghe được chúng ta nói sao?”
“Có thể.”
Thôi thần y kể rằng, lúc hắn còn trẻ cũng từng bệnh nặng như vậy, nhưng trong lúc mê man vẫn có thể nghe rõ tiếng trò chuyện bên ngoài.
“Ta biết, các dây thần kinh trong bộ não con người nếu được âm thanh kích thích có khả năng sẽ tỉnh lại…” Nàng nhớ lại những chuyện lúc trước, “Đây không phải chuyện kỳ lạ, báo chí ngày thường cũng hay đăng tin…”
“Dây thần kinh trong não?” Con ngươi Thôi thần y chợt lóe sáng, “Từ ngữ rất thú vị. Nương nương biết y thuật sao?”
“Ta… ta không biết, chỉ là… nghe người khác nói thôi.” Trầm Tố Nhi chột dạ nhìn sang hướng khác, đúng là lo lắng quá nên nói bậy rồi. Nàng thầm cầu nguyện cho Thôi thần y đừng tiếp tục truy hỏi nữa.