[Dịch]Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 82 : Dễ tổn thương! Sẽ không phải tiếp tục dây dưa chứ ?




Tiểu Bảo đang nghĩ xem ai là người yếu thế hơn! Có lẽ không phải là Mộ Dung Cảnh… Bởi vì Mộ Dung Cảnh chính là kẻ trộm Tuyết Liên ngàn năm… Theo lời tên mã phu nói, bản thân hắn cũng biết tên trộm thuốc kia cùng Tố Nhi rất thân mật…

Trong nháy mắt Tư Mã Lạc vô cùng kinh ngạc, không ngờ tên Hoàng Phủ Dịch này lại nhìn ra hắn! Trừ Tố Nhi ra, không lẽ còn có người phân biệt nổi hắn và Mộ Dung Cảnh? Quan trọng là hắn vẫn còn mang mặt nạ… Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Hoàng Phủ Dịch, ngươi đừng mơ tưởng đến việc mang Tố Nhi đi!” Tư Mã Lạc giơ hàn kiếm lên.

“Việc này ngươi không thể quyết định!”

“Con mẹ nó, không hiểu nổi hai ngươi đang làm việc quái gì! Các ngươi cứ từ từ chơi đùa đi, ta đi trước!” Trầm Tố Nhi mặc kệ hai người bọn họ đối qua đáp lại, bản thân mình trở về được là tốt rồi. Nàng nhớ rõ lúc nãy ra khỏi đường trong thành là đi về phía này, muốn trở về chỉ cần đến cổng thành mà thôi!

Nàng dùng sức chạy, chạy thật nhanh… Trời cũng tối lắm rồi, nàng dùng sức chạy một chút nữa là sẽ biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ…

Hai nam nhân không hẹn trước mà cùng nhau ngừng tay. Nàng làm gì vậy chứ? Trên đường rất tối, lại không có một bóng người, nếu như có sói xuất hiện thì phải làm sao? Hai người lo lắng không ngừng, làm sao còn tâm trạng mà đánh nhau chứ?

Ánh mắt Tiểu Bảo trầm xuống, xuất ra một chưởng gió đánh Tư Mã Lạc lui về sau. Phụt! Một ngụm máu tươi từ miệng Tư Mã Lạc phun ra… Thân ảnh Tiểu Bảo nhanh chóng biến mất.

Tiểu Bảo yên lặng lắng nghe, Tố Nhi chạy càng ngày càng xa rồi, hắn khó khăn tập trung mới nghe được tiếng bước chân của nàng. Hắn rất sợ nàng gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn!

Trầm Tố Nhi chạy mệt đến không thở nổi nữa mới dám ngừng lại. Hít vào! Thở ra! Lại hít vào… Giờ nàng mới để ý đến sự vắng lặng rợn người xung quanh, ánh mắt nàng rụt rè nhìn lướt khắp bốn phía. Xung quanh đều yên lặng, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ phát ra từ xa xa.

Nàng bắt đầu sợ rồi a! Ở nơi quỷ quái này rất đáng sợ đó…

“MMD một đám chết tiệt! Hoàn toàn không xem ta là người mà… Đi chết hết đi.” Tư Mã Lạc thối xem thường nàng, tên Tiểu Bảo kia cũng vậy, còn có… Mộ Dung Cảnh cũng như thế sao? Hắn có giao hẹn gì với Tiểu Bảo chứ?

Có phải… Có phải hắn đem nàng ra trao đổi Tuyết Liên ngàn năm không? Đáng tiếc không ai nói cho nàng biết, nàng cũng không có chứng cứ…

Đột nhiên, thân thể nàng cứng ngắc! Nàng dùng hết dũng khí có được từ thuở còn nằm nôi mà quay đầu lại nhìn xem thứ vừa mới đến.

Là… Tiểu Bảo sao?

Ban đêm u ám, ngay cả ánh trăng còn không thấy, đôi con ngươi như bảo thạch lưu ly kia lóe lên, có điểm nào giống người sao? Tiểu Bảo thối! Ngươi không cần phải hù dọa ta như vậy! Giỡn như ngươi có ngày sẽ hại chết người đó!

Nói đi cũng phải nói lại! Nếu như người đến không phải là Tiểu Bảo, nàng nhất định sẽ sợ đến mềm nhũn cả hai chân, thậm chí có khả năng sẽ làm chuyện xấu mà tè luôn trong quần!

“Tiểu… Tiểu Bảo… Đệ…” Ánh mắt hắn sao kỳ lạ như thế? Tiểu Bảo cổ quái, cổ quái Tiểu Bảo, khắp nơi đều là cổ quái!

“Là ta! Nàng đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương nàng!” Tiểu Bảo lên tiếng, tiếng nói không còn mang nét ngây thơ nữa mà lộ ra… một chút dịu dàng.

Trầm Tố Nhi thở ra một hơi, khẩn trương trong lòng cũng hạ xuống phần nào.

“Tiểu Bảo, Tư Mã Lạc thế nào rồi?”

Tiểu Bảo nghiến răng, không cam lòng trả lời, “Không chết được đâu! Hắn chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi.”

“Còn những người khác?” Nàng đương nhiên là đang nói đến đám thuộc hạ.

Tiểu Bảo oan ức, không nhịn được nói: “Không phải nàng đã nói chán ghét tay ta dính máu tanh sao? Ta cũng không muốn bị nàng chán ghét!”

Trầm Tố Nhi nghe xong thì tâm tình thoải mái hơn chút. Không ai chết là tốt rồi! Nàng thực sự rất sợ có người chết vì mình, nếu như thế thì nàng sống cũng không được yên ổn. Nàng chậm rãi bước về phía trước, Tiểu Bảo cũng từ từ đi phía sau nàng, “Tiểu Bảo, sao ngươi có thể tìm được ta?”

“Ta nhờ Linh Vân sơn trang.”

“Không thể như thế! Thời gian rất ngắn mà, đệ nói thật đi!”

“Ta… đi theo Mộ Dung Cảnh trở về đại viện, sau đó nghe thấy bọn họ nói chuyện.”

Lúc đó, Tiểu Bảo chỉ đơn giản muốn đến đại viện nhìn nàng một chút, ai ngờ lại may mắn nghe được bọn Mộ Dung Cảnh nói chuyện, bảo rằng nàng đã bị Tư Mã Lạc bắt đi. Hắn phái người đi điều tra, ngoài ý muốn phát hiện nàng là do Hoàng huynh bắt đi, sau đó đem nàng đến chỗ Tư Mã Lạc.

Trầm Tố Nhi hỏi gì hắn đều đáp đó. Bản thân hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng trước đây hắn vô cùng hận nàng, đến khi nhìn thấy nàng thì mọi oán hận đều tiêu tan. Hai người chỉ là yên ổn ở chung nhưng hắn lại cảm thấy rất yên bình. Cảm giác đó rất đặc biệt… Nàng không lấy lòng hắn, cũng không hề sợ hãi hắn.

“Tiểu Bảo, đệ có giao hẹn gì với Mộ Dung Cảnh sao?”

“Ta…”

“Không nói cũng được, dù sao ta không phải người quan trọng gì, ai cũng xem thường ta, không ai thèm để ý ta…”

“Không phải! Nàng đừng nói bản thân như vậy…” Tiểu Bảo khẩn trương nói. Cái người hung ác quỷ quái lúc nãy và người trước mắt nàng đây là cùng một người sao? Thật không nhìn ra mà!

Hắn khôn khéo hỏi, “Nàng muốn biết thật sao?”

“Ừ, ta muốn biết!”

“Vậy giờ chúng ta trở về đi… Trên đường về ta sẽ nói cho nàng nghe.” Tiểu Bảo thi triển khinh công mang theo Tố Nhi đi. Nơi này cách Linh Vân sơn trang một khoảng đáng kể, nếu như một mình hắn dùng đến khinh công sẽ không cần đến một canh giờ, nhưng giờ hắn còn mang theo Tố Nhi, vậy nên hắn quyết định nghỉ lại một đêm trong thành.

Trầm Tố Nhi và Tiểu Bảo vào một khách sạn…

Tiểu Bảo đem ra một khối ngọc bội đặt trên bàn, lão chưởng quầy hai mắt trợn to thèm nhỏ dãi, lập tức đi chuẩn bị một gian phòng tốt nhất cho hai người. Tiểu Bảo nói muốn canh gác nên chỉ cần một phòng.

Hai người họ không phải lần đầu tiên ngủ chung giường. Chỉ là lần này Tiểu Bảo không cùng nàng ngủ chung, hắn ngủ trên một chiếc giường đặt gần giường của nàng.

Trầm Tố Nhi không tài nào ngủ được, nàng nhìn ánh nến lập lòe đến xuất thần.

Không biết bây giờ Mộ Dung Cảnh thế nào? Hắn có phải đang rất lo lắng hay không?

“Nàng ngủ sớm một chút đi, không cần nghĩ đến Mộ Dung Cảnh, ta không cảm thấy hắn có một chút lo lắng nào.” Hai mắt Tiểu Bảo đã nhắm chặt nhưng vẫn nhìn ra được tâm tư của nàng sao?

Thật không phải là người thường mà!

Ánh mắt Trầm Tố Nhi nhìn về phía Tiểu Bảo.

“Nàng không cần chất vấn, khi ta đứng trong bóng tối đã quan sát thấy bọn họ.”

Trầm Tố Nhi không tin, “Khoàng cách xa như vậy mà… Nhất định đệ nhìn lầm rồi.” Mộ Dung Cảnh sao có thể không khẩn trương chứ? Không nhìn thấy nàng hắn không lo lắng sao?

Tiểu Bảo không phải nói sai sự thật mà chỉ là nói không đủ mọi chuyện thôi. Lúc đó, Mộ Dung Cảnh nói người bắt cóc Tố Nhi là Tư Mã Lạc nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ Mộ Dung Cảnh yên tâm nên chỉ thở dài một hơi rồi đi.

“Hinh Nhi, Mục Hinh đều là nàng sao?”

“Phải, đều là ta. Mục Hinh là tên thật của ta, ta cũng đã nói qua…Còn tên Trầm Tố Nhi…Tên này là bất đắc dĩ thôi, thật ra muốn hay không ta cũng phải dùng nó.”

Nghe nàng nói thế, vẻ mặt của Tiểu Bảo hòa hoãn hơn rất nhiều.

Sau đó là im lặng, hai người tự đuổi theo suy nghĩ của bản thân mình…

Cuối cùng… Trầm Tố Nhi lên tiếng phá vỡ sự im lặng kỳ quái giữa hai người, “Tiểu Bảo, đệ có muốn nghe ta nói không?”

“…” Tiểu Bảo đột nhiên mở to mắt, nhìn nàng với vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

“Gần đây ta cảm thấy rất buồn bực… Đệ muốn nghe thật sao?”

“Phải!”

“Ta đơn giản chỉ muốn được sống cuộc sống của người bình thường. Đó là việc rất nhỏ thế nhưng ta lại không thực hiện được. Hỏi ta lý do sao? Đó là do có một vài người đem ta biến thành món hàng hóa, đoạt đi cướp lại, nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ đến cảm nhận của ta, hỏi ta có tình nguyện bị như vậy hay không, hoặc là ta có thích không. Ta cảm thấy bị khinh thường, bọn họ đã lấy đi tự do của ta…”

“Ta…” Tiểu Bảo có chút chột dạ, cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Đã rất lâu rồi không có người trò chuyện cùng ta, hay là…ta nói với đệ nhé.” Giọng nói nàng mang theo tia ưu buồn, đánh trực tiếp vào tâm Tiểu Bảo, “Bắt đầu từ khi ta đến nơi này… Không đúng! Phải từ lúc ta bắt đầu có trí nhớ, ta đã mất đi tự do, luôn luôn được người khác bảo bọc…”

“Tiểu Bảo, trong đám người đó lại có một người tình nguyện thả tự do cho ta. Khi hắn nói thả ta đi, không ràng buộc ta nữa thì ta rất cảm động. Thật sự rất cảm động! Nhưng sau khi bỏ đi thì ta lại phát hiện ra bản thân đã thích hắn, cho nên… ta rất nuối tiếc và khổ sở. Ta rời đi suốt hai năm, tuy người được tự do nhưng tâm không được như thế. Nếu không có đệ xuất hiện, có lẽ hiện tại ta vẫn còn sống tại một huyện nhỏ, cứ như vậy yên ổn sống đến hết đời. Mà người đem lại tự do cho ta chính là Mộ Dung Cảnh.”

Nói tới đây, nàng thở dài một hơi, “Đệ đem ta đi khỏi huyện Đào Hoa cũng không phải là chuyện tốt. Bởi vì ta sợ lại rơi vào giữa những phân tranh, ta không muốn lại mang đến phiền phức cho hắn. Có lúc ta nghĩ mình rất giống một cái ngòi nổ, chỉ cần ta vừa xuất hiện thì lại mang đến phiền toái cho hắn. Hiện tại, ngay cả đệ cũng gặp phải phiền toái, đệ nói xem, ta là sao chổi đầu thai đúng không?”

“Ta… ta không có gặp phiền phức gì hết. Thật ra Mộ Dung Cảnh có đến gặp ta, ta chỉ muốn… chỉ muốn ở cùng một chỗ với nàng thôi.” Tiểu Bảo nói xong thì chậm rãi nằm xuống tháp, lấy hai tay ôm bả vai mình lại, thân thể co lại thành một đoàn.

Chỉ những người thiếu cảm giác an toàn mới có tư thế ngủ như vậy! Cũng như nàng bây giờ…

Nếu xét ở một mức độ nào đó, Tiểu Bảo và nàng rất giống nhau, đều không có gia đình đầy đủ, không có hoàn cảnh trưởng thành tốt đẹp, đối với tương lai lại thiếu hụt cảm giác an toàn.

“”Tiểu Bảo, ta và đệ đều giống nhau. Cả hai ta đều đang tìm kiếm một nơi an toàn thuộc về mình. Nhưng mà… các người giằng co với nhau như thế khiến ta rất khó xử. Các người căn bản không quan tâm đến cảm giác của ta, không tôn trọng ta.”

Ban đêm chính là lúc con người ta mất cảnh giác nhất, mỗi người đều buông lỏng tâm mình, cho phép bản thân yếu đuối một chút… Tất cả những phiền muộn đều được nói ra…

Ánh mắt Tiểu Bảo ẩn chứa sự đau đớn, tâm tình thống khổ của nàng hình như đã theo từng cậu, từng chữ nàng nói ra mà truyền đến người hắn.

Có phải hắn sai rồi không? Có phải hắn quá cố chấp? Hắn đã gây ra đau khổ cho nàng. Hắn sai thật rồi sao? Tại sao ông trời không công bằng như vậy? Cái gì cũng không giữ lại cho hắn…Cái gì cũng không có…

Hôm sau…

Trầm Tố Nhi tỉnh lại, vệ sinh cá nhân xong thì ăn qua loa một vài món, sau đó cùng Tiểu Bảo đi đến Linh Vân sơn trang.

Trên đường, tiểu Bảo không nói tiếng nào, hắn cứ như người mất hồn vậy.

Khi vào Linh Vân sơn trang, Tiểu Bảo cũng im lặng như thế. Lúc ăn cơm trưa, nàng yêu cầu rời khỏi, nhưng Tiểu Bảo lại bắt nàng nghỉ ngơi hai canh giờ, hắn nói sẽ mang nàng đi gặp Mộ Dung Cảnh.

Nàng kinh ngạc, không phải, là rất rất kinh ngạc!

Ăn xong cơm trưa, Tiểu Bảo im lặng rời đi. Nàng chăm chăm nhìn theo hướng Tiểu Bảo rời đi đến ngẩn người. Chuyện gì đã xảy ra? Người đó không giống Tiểu Bảo!

Tiểu Bảo lững thững đi đến Dịch Thủy cư.

Hắn buồn bã đứng ở cửa trước, hồi lâu vẫn không bước vào. Đây là phòng tân hôn, chữ hỉ đỏ thẫm còn dán trên cửa như trêu ghẹo người. Căn phòng này… hắn không cho phép kẻ nào đụng đến, cũng không cho kẻ nào tự tiện bày trí. Bên trong vẫn còn để áo cưới của tân nương, mũ phượng, khăn quàng vai… tất cả đồ cưới đều có.

“Dịch nhi!” Âm thanh hiền từ của Vân trang chủ truyền đến.

“Gia gia (ông nội), ta sống rất mệt mỏi… ta muốn có mẹ ở đây.” Giọng nói nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má…

“Dịch nhi…” Hai mắt Vân trang chủ đỏ lên, người vòng tay ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, “Đứa cháu đáng thương của ta, ông trời sao nỡ đối xử bất công với nó như vậy? Vân gia chưa từng làm chuyện gì hại người mà, tại sao lại như vậy?” Ông trời thật không có mắt!

Suốt mười năm, người đã không tin vào Phật tổ nữa rồi. Bởi vì trời không có mắt, bạn già của người sớm mất đi, nữ nhi lương thiện cũng đi theo, bây giờ con cháu vô tội lại thành ra như vầy, người không ra người, muốn yêu lại không được đáp ứng, ngay cả cuộc sống như người bình thường cũng không có, lúc nào cũng bị người khác thương tổn…

Mặt trời dần dần đi xuống ở hướng Tây…. Một khoảng trời đất đều tĩnh lặng, sự mạnh mẽ trong lòng người ta cũng bị chùng xuống.

Mộ Dung Cảnh đến…

Hắn giống như người nhà trời, nhanh nhẹn, dũng mãnh đạp trên ánh nắng chiều tà mà đi. Gió thoảng qua hắn, vài sợi tóc bay bay trong gió, hắn vô cùng tuấn nhã, còn mang theo chút lạnh lẽo. Vẻ lạnh lùng bên ngoài đóng băng toàn bộ nỗi ưu buồn của hắn. Trước mặt đối thủ, hắn không cho phép bản thân có chút yếu thế nào hết.

Tiểu Bảo ngồi yên trên tảng đá lớn, vẻ cô đơn lạnh lẽo không khác trước kia lắm. Tiểu Bảo chậm rãi quay người lại, bình tĩnh im lặng nhìn nam nhân trước mắt, Mộ Dung Cảnh, hắn đã chiếm được trái tim của nàng! Nghĩ đến trận đánh lúc trước, Tiểu Bảo rất khâm phục người nam nhân này. Mặc dù hắn biết rõ không thể nào thắng được đối phương, biết rõ mình sẽ chết, nếu cố chấp sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng hắn vẫn chấp nhận…Hắn là một đối thủ đáng kính!

Hai người yên lặng nhìn vào mắt đối phương.

Mộ Dung Cảnh sắc mặt trầm xuống, “Tố Nhi đâu?”

Tiểu Bảo làm như không nghe thấy, nghe giọng hắn nói là biết hắn đã đoán được Tố Nhi đang ở đâu.

“Đáp án của ngươi đâu?” Đưa ra lựa chọn của ngươi đi.

Tiểu Bảo nhìn chăm chú Mộ Dung Cảnh, là Tuyết Liên hay là nàng đây? Hay là…cái gì cũng không lấy?

“Tuyết Liên, Trẫm muốn. Người, Trẫm cũng muốn!”

Vẻ mặt Tiểu Bảo thay đổi, lạnh lùng nói: “Mộ Dung Cảnh, ngươi chỉ có một lựa chọn.”

“Không cần lựa chọn. Hai cái trẫm đều phải có!” Mộ Dung Cảnh kiên quyết nói, khí thế rét lạnh kia làm không khí xung quanh như đông lại. Hắn quả thật không nói quá, chậm rãi lấy một món đồ từ trong túi ra, năm ngón tay buông lỏng, một ngọc bội rơi xuống, một đầu ngọc bội được buộc sợi chỉ đỏ treo trên tay Mộ Dung Cảnh, “Dùng hắn để đổi, thế nào?” Nếu như không chuẩn bị trước, hắn sao có thể tay không mà đến đây?

Mộ Dung Cảnh hơi động cổ tay,ngọc bội nhanh chóng vọt tới chỗ Tiểu Bảo.

Ngọc bội đến gần, Tiểu Bảo lập tức nhíu mày, ngọc bội kia… là của Hoàng Phủ Khuynh Thành!

“Đại hoàng tử điện hạ đang được đón tiếp rất nồng nhiệt ở Bắc Uyển của ta.”

Câu nói của Mộ Dung Cảnh ẩn chứa đầy hàm ý! Rõ ràng đang uy hiếp hắn! Uy hiếp cách trắng trợn!

Vẻ mặt Tiểu Bảo không hiện ra chút lo lắng nào, chân mày cũng từ từ giãn ra, khôi phục lại vẻ lạnh lùng như lúc đầu.

“Mộ Dung Cảnh, ngươi nắm sai chỗ rồi! Sống chết của hắn liên quan gì đến ta? Nếu ngươi không mau chọn lựa, ta cũng không còn hứng thú nữa.” Đối với chuyện sống chết trong cung, hắn luôn mặc kệ, chỉ có tên Hoàng Phủ Khuynh Thành không sợ chết suốt ngày tìm đến trêu chọc hắn. Nhưng không có nghĩa là hắn không thích Hoàng Phủ Khuynh Thành!

Khóe miệng Mộ Dung Cảnh khẽ nhếch, từ trong túi lại lấy ra một chiếc trâm cài tóc cũ kỹ.

Con ngươi Tiểu Bảo trừng to! Linh Vân sơn trang đã xảy ra chuyện gì?

“Ông nội của ta thế nào rồi?” Tiểu Bảo vô tình hỏi.

“Tạm thời an toàn. Ta đang chờ xem ý của ngươi.”

“Mộ Dung Cảnh, ta đã đánh giá quá cao ngươi rồi, đồ tiểu nhân hèn hạ!” Tiểu Bảo cắn răng hừ lạnh.

Mộ Dung Cảnh lạnh lùng cười nhạo, hắn chậm rãi bước từng bước về phía trước, cất giọng ngạo nghễ: “Ngươi chưa từng nghe đến Trẫm sao? Tàn nhẫn, vô tình, từ khi đăng cơ đến nay, tay Trẫm dính qua không ít máu tanh, giết người hay cứu người chỉ bằng một lời nói. Hôm nay chỉ cần đạt được mục đích, máu nhuộm đỏ Linh Vân sơn trang thì sao chứ? Ta làm việc đều là danh chính ngôn thuận.”

“Danh chính ngôn thuận?” Tiểu Bảo nắm chặt tay, đôi mắt bắn ra lửa hận thù.

Hắn không muốn chuyện của bản thân liên lụy đến người khác nên một mình đi ra ngoài tìm Mộ Dung Cảnh, lấy thân phận của người trên giang hồ mà giao thiệp cùng hắn, cuối cùng vẩn là liên lụy đến người vô tội, làm sao hắn không tức giận cho được chứ?

Mộ Dung Cảnh thản nhiên thu hồi trâm cài tóc, tùy ý nói: “Linh Vân sơn trang cấu kết với ngoại bang, tội danh này đã đủ hay chưa?”

“Ngươi dám làm trái với đạo nghĩa giang hồ?”

“Giang hồ sao? Trẫm nghĩ mình nên nhắc cho ngươi nhớ, Trẫm là Hoàng đế, giang hồ đối với Trẫm chẳng là cái gì.”

Giang hồ chẳng là gì? Khẩu khí thật lớn! Người nói câu này cũng chỉ có Mộ Dung Cảnh hắn là đủ tư cách. Thiên hạ đều là của hắn, người trong giang hồ cũng là thần dân của hắn!

Tiểu Bảo choáng váng! Cùng một vị Hoàng đế nói chuyện đạo nghĩa giang hồ, hắn thật ngu ngốc mà, “Như vậy giao hẹn lúc trước không thành sao?”

“Không cần!”

“Mộ Dung Cảnh! Đây là do ngươi nói, thật sự không cần lập sao?” Tiểu Bảo hơi hơi nheo mắt lặp lại câu hỏi, câu này rất quan trọng với hắn.

“Phép tắc đều do Trẫm quyết định.”

Đột nhiên, Tiểu Bảo thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ngoài ý muốn! Thật sự rất ngoài ý muốn! Không chọn cũng tốt đó! Mộ Dung Cảnh hèn hạ vô sỉ sẽ tốt hơn! Haha, Hinh Nhi, nàng có thấy không? Đây là người nam nhân nàng thích sao? Rõ ràng không bằng một kẻ tiểu nhân!

Quay trở lại lúc trước…

Trước khi mặt trời lặn nửa canh giờ, cũng là trước lúc Mộ Dung Cảnh xuất hiện nửa canh giờ…

Trầm Tố Nhi cùng Tiểu Bảo đến đỉnh núi phía sau Linh Vân sơn trang.

Từ trên cao nhìn xuống cảnh vật phía dưới, nàng có chút ngây người!

“Tiểu Bảo, đệ dẫn ta đến đây làm gì?” Nàng nghi hoặc hỏi. Chẳng phải hắn đã hừa sẽ mang nàng đi gặp Mộ Dung Cảnh sao?

“Chúng ta đi gặp Mộ Dung Cảnh. Khi mặt trời lặn, hắn sẽ đến đây.”

“A…” Sắp gặp lại hắn rồi!

Tiểu Bảo nói: “Đây là giao hẹn của chúng ta. Nếu hắn lựa chọn, sau này hắn không được quấy rầy Linh Vân sơn trang. Còn ta… cũng sẽ không… tìm đến nàng.”

“Tiểu Bảo…” Phải khuyên hắn như thế nào đây?

“Ta sẽ để hắn lựa chọn, là nàng hoặc Tuyết Liên ngàn năm. Nàng nói thử xem, hắn sẽ lựa chọn cái nào?” Ánh mắt Tiểu Bảo đang nhìn ra ngọn núi phía xa, đột nhiên chuyển sang nhìn chăm chú Tố Nhi.

Trầm Tố Nhi do dự, liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái, sau đó chuyển dời tầm mắt.

Tiểu Bảo hỏi: “Có phải nàng đang thắc mắc vì sao ngay từ đầu Mộ Dung Cảnh không cự tuyệt hay không? Bởi vì hắn do dự, đối với hắn mà nói, Tuyết Liên và nàng đều rất quan trọng.”

Trầm Tố Nhi đờ người ra, thất thần nhìn mây mù vương vấn quanh động…

Đột nhiên, Tiểu Bảo bật cười cay đắng, “Nàng đừng khổ sở. Hắn không phải không cần nàng. Hắn do dự bởi vì Tuyết Liên ngàn năm là nhu cầu cấp bách, nó dùng để cứu người. Hoàng đệ của hắn hẳn là đã đi đến ranh giới giữa sự sống và cái chết, bằng không một vị đế vương cao ngạo như vậy sẽ không cúi đầu khuất phục trước mặt ta. Tuy nói là lựa chọn giữa nàng và Tuyết Liên, nhưng thật ra là lựa chọn giữa nàng và hoàng đệ của hắn.”

Nàng và Sơ Tuyết? Trầm Tố Nhi ngây ngốc nhìn. Bệnh của Sơ Tuyết nặng lắm rồi sao? Nếu thật sự là như thế…

“Tiểu Bảo, vấn đề này…” Trầm Tố Nhi than nhẹ một tiếng, sau đó ngồi xuống dựa lưng vào tảng đá. Nàng rất lo lắng cho Sơ Tuyết!

Tiểu Bảo nghi hoặc nhìn nàng, cảm thấy hình như mình đã nói sai cái gì rồi, “Nếu như hắn lựa chọn Tuyết Liên ngàn năm, hắn không đáng để nàng thích, cũng không có tư cách bảo vệ nàng.” Như vậy, hắn sẽ không phải chết.

“Việc này…Căn bản là không cần lựa chọn. Tiểu Bảo, đệ nghe ta nói, thật ra đệ chỉ nhìn thấy bên ngoài mà không quan tâm đến bản chất của nó. Hắn lựa chọn Tuyết Liên ngàn năm không có nghĩa là không đáng để ta thích, hoặc có thể nói… Ngược lại, hắn càng đáng để ta thích.”

“Nàng…” Tiểu Bảo thật không hiểu.

“Đệ thật sự không hiểu rồi. Một nam nhân bỏ qua tình riêng cứu lấy người khác, không có lý do gì khiến ta không thích.” Xong đời rồi! Nàng thích Mộ Dung Cảnh đến điên cuồng rồi! Tiểu Bảo hoàn toàn kinh ngạc! Hắn phải làm sao bây giờ? Lúc này…

“Là Tuyết Liên! Hắn sẽ lựa chọn Tuyết Liên!” Trầm Tố Nhi nhẹ nhàng nói ra hai chữ, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, “Cảm giác biết được trong lòng hắn mình và Sơ Tuyết ai quan trọng hơn thật là đặc biệt. Ta biết mình không nên hy vọng gì, nhưng con người ai mà không ích kỷ chứ, đúng là ta hy vọng hắn sẽ lựa chọn ta…Nhưng mà…Nếu như hắn thực sự lựa chọn ta, ta rất có khả năng sẽ khinh thường hắn. Thật ra ta không muốn Sơ Tuyết phải chết.” Nàng nói chuyện rất bình tĩnh, hình như…bất cứ kết quả nào cũng có thể tiếp nhận được.

Tiểu Bảo im lặng không nói. Hắn nắm chặt cục đá trong tay, sau đó xòe tay ra cho bột phấn bay bay trong gió…

Theo lý trí mà nói, Mộ Dung Cảnh hẳn sẽ lựa chọn Sơ Tuyết, dù sao đó cũng là đệ đệ ruột thịt của hắn, là người mà hắn kiên quyết bảo vệ.

“Nếu như Mộ Dung Cảnh chọn ta, Sơ Tuyết sẽ phải chết, cả đời này ta và hắn có thể yên ổn hạnh phúc sao? Không thể! Tâm ta sẽ rất áy náy, khó mà an ổn được, bởi vì khoảng thời gian hạnh phúc kia đổi bằng mạng sống của Sơ Tuyết. Nếu là ta, ta cũng sẽ không làm như vậy. Còn nếu hắn lựa chọn Tuyết Liên ngàn năm, Sơ Tuyết sẽ không phải chết, kết quả chỉ là cắt đứt cơ hội cùng ta ở chung một chỗ mà thôi, ta vẫn sẽ sống tốt, sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm tính mạng. Như vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn Tuyết Liên!” Trầm Tố Nhi phân tích, lý lẽ rất hoàn hảo. Hoàn hảo đến Tiểu Bảo cũng phải thừa nhận lời nàng nói rất có đạo lý!

Lúc này, tâm Tiểu Bảo mâu thuẫn cực độ, rốt cuộc hắn hy vọng Mộ Dung Cảnh sẽ chọn bên nào đây? Hắn chậm rãi nâng đầu lên nhìn trời, hắn thật hâm mộ Mộ Dung Cảnh!

“Hinh Nhi, nàng thích nơi này không? Núi cao, mây trắng,…” Tiếng nói nhàn nhạt giống như gió thoảng qua.

“Ta…”

“Ta thích nơi này, thật sự rất thích, nếu ngày nào đó ta chết, ta muốn được chôn ở đây.”

“…”

Thời gian chậm rãi trôi qua… Ánh nắng chiều ngập trời, hàng đàn chim trở về tổ.

“Hinh Nhi, nàng sai lầm rồi, Mộ Dung Cảnh sẽ không lựa chọn Tuyết Liên ngàn năm…” Tiểu Bảo giống như rất hiểu Mộ Dung Cảnh.

“???”

“Còn có một loại lựa chọn khác, đó chính là cường đoạt, hai cái hắn đều muốn có…” Con ngươi Tiểu Bảo chợt biến chuyển, “Hắn đang đến! Nàng phải ở đây chờ, không được phát ra âm thanh hay tiếng động nào hết. Nàng cần nghe rõ lựa chọn của hắn!”

Tiểu Bảo không quên bổ sung một câu: “Đây là thỉnh cầu của ta, hy vọng lần này mang nàng đến, ta sẽ không hối hận.”

Nàng sẽ tôn trọng Tiểu Bảo, không tùy tiện lên tiếng. Núi cao gió quật, lá cây xào xạt, đem tiếng hô hấp của nàng che giấu. Nàng im lặng ngồi tai chỗ cũ, không hề nhúc nhích lắng nghe bọn họ nói chuyện, cho đến lúc Mộ Dung Cảnh phủ nhận cũng chưa lên tiếng.

Mắt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiểu Bảo đoán không sai! Mộ Dung Cảnh không có lựa chọn một trong hai, mà là… phép tắc do hắn quyết định!

Tiểu Bảo cười to, hồi lâu hắn ngưng lại, “Thấy rồi chứ? Nghe rồi chứ? Đây là đế vương có tình nghĩa trong miệng nàng đó.”

Mộ Dung Cảnh nhíu mày. Lúc này, hắn nhìn thấy một nữ tử chậm rãi đi ra từ sau tảng đá.

“Tố Nhi?” Mộ Dung Cảnh ngoài ý muốn được gặp nàng, trong mắt ẩn chứa sự an tâm cực độ. Chỉ cần nhìn thấy nàng, hắn liền yên tâm…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.