Ba ngày sau, chạng vạng… Trong một dịch quán, Mộ Dung Cảnh đã hôn mê ba ngày.
Tiếu Trọng Chi cùng Trần Thủ lòng như lửa đốt, nếu Hoàng thượng gặp chuyện không may, thế cục sau này căn bản cũng không dám tưởng tượng. Bọn họ cũng thay Mộ Dung cảnh vận lực điều tức, chẳng qua vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Đại phu cứ một người lại một người…
Lúc này, hai người canh giữ ở ngoài cửa. Bên trong có một người khách không mời mà đến – Tư Mã Lạc
Tiếu Trọng Chi thực sự không rõ, rốt cuộc Tư Mã Lạc cùng Hoàng đế nhà mình có quan hệ gì? Theo lý mà nói, hai người đối chọi gay gắt, xung khắc giống hệt nước với lửa, sao tới thời khắc mấu chốt, Tư Mã Lạc sẽ lại ra tay cứu hắn?
Chỉ là lúc này, bọn họ để Tư Mã Lạc đuổi ra ngoài. Lại còn ngây ngốc cho tới lúc này? Nếu hắn đối với Hoàng thượng bất lợi? Hình như cũng không có lý do gì để làm mấy cái chuyện bất lợi, lúc này Tư Mã Lạc căn bản là không cần làm gì, Hoàng thượng vẫn đang trong cơn nguy hiểm. Lục phủ ngũ tạng bị thương rất nặng, nếu muốn khôi phục lại hoàn toàn, nếu không điều dưỡng khoảng một năm rưỡi, cũng khó khôi phục lại được như trước đây.
Tư Mã Lạc nhìn người nằm ở trên giường có khuôn mặt giống hệt như của bản thân, giống như đang nhìn chính mình trong tương lại rồi sẽ có một ngày biến thành bộ dạng như vậy. Tâm tình đặc biệt khó hiểu, tựa như… nếu hắn đã chết, như vậy mình sẽ chết theo hắn. Sinh mệnh của hai người, thời gian tới, dường như đã cột chặt vào nhau.
“Này, ngươi cho rằng… bản Vương không cho phép ngươi chết, ngươi đã muốn chết sao? Ngươi chết rồi, món nợ hận thù với ta ai tới trả đây? Mơ tưởng đi!” Kế tiếp, hắn vung tay, nghĩ muốn cho Mộ Dung Cảnh một cái tát, chỉ là lúc này gương mặt kia không có tí huyết sắc, lông mày nhíu chặt, tựa hồ rất thống khổ. Hắn còn cần đánh sao? Không đánh hắn đã đủ đau rồi. Cho dù đánh, hắn có thể nhận thức sao?
Hắn lấy ra từ trong lòng một lọ thuộc, “Tiện nghi cho ngươi rồi. Đây là thứ tốt đó, ngươi lại thiếu ta một lần. Việc này chờ ngươi sau này khỏe lên lại cùng ngươi tính toán. Thế thì, thứ này… cọi như là của ngươi nhé. Ha ha!” Lời này được xem như là một gợi ý rồi…
Tư Mã Lạc mở nắp, hương thơm tràn ra, một loại hương vị nồng đậm, khiến người khác tinh thần sảng khoái, uể oải trong thân thể trong nháy mắt toàn bộ tiêu tan.
Hắn tuyệt không khách khí mà nâng cằm của Mộ Dung Cảnh lên, cạy miệng của hắn ra, đem thuốc đổ vào trong miệng hắn, một giọt cũng không dư thừa, “Một giọt cũng không được lãng phí, nước tuyết liên này, nghe đâu thu thập mười năm cũng chỉ được một tí tẹo, cho ngươi uống cả nửa lọ, coi như ngươi mệnh tốt.”
Có người nói thứ này có thể kéo dài tuổi thọ, uống một ngụm sống trăm tuổi cũng không thành vấn đề, mấy tháng trước hắn còn nghe thấy người ta nói, nhất thời hiểu kỳ lẻn vào Linh Vân sơn trang trộm tí. Chỉ là không ngờ tới Linh Vân sơn trang là nơi ngọa hổ tàng long, bị người ta phát giác, còn bị rớt cả mặt nạ. Sinh ra một chút rắc rối ngoài ý muốn.
Sáng sớm ngày hôm sau…
Mộ Dung Cảnh yếu ớt mở mắt, ánh sáng chói lóa làm mí mắt hắn cứ chớp liên tục.
Có chút bât ngờ, trông thấy một bóng lưng quen thuộc cứ lẳng im đứng trước cửa sổ.
Hắn giống như đã ngủ, ngủ một giấc dài.
Cử động cánh tay, cũng không cảm thấy có cái gì khác thường. Lại âm thầm vận chân khí, trên khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên một chút kinh ngạc. Toàn thân khoan khoái, cảm giác giống như có một loại sức lực có dùng cũng không hết, hơn nữa nội lực lại càng thâm sâu? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Hắn ngồi dậy, toàn thân rất thoải mái, cảm giác có chút mềm mại.
Nghe được tiếng động, Tư Mã Lạc quay đầu, hơi hất cằm nói: “Bộ dạng ma quỷ này của ngươi, thật khó nhìn.”
Mộ Dung Cảnh cười nhạt, trước mắt thật không còn tâm tình nào cùng hắn đầu võ mồm, mới dạo một chuyến qua quỷ môn quan. “Cảm ơn ngươi đã quan tâm. Tố Nhi đâu?” Lúc này, Mộ Dung Cảnh cũng chẳng hề biết bản thân mình là do Tư Mã Lạc cứu.
“Linh Vân Sơn Trang.” Ngẫm lại đã qua vài ngày, hẳn là cũng nên tới Linh Vân Sơn Trang rồi.
Mộ Dung Cảnh nhíu mày, “Ngươi thất thủ sao?”
“Có một chút ngoài ý muốn. Hừ!!!” Tư Mã Lạc lạnh lùng hừ mạnh, đó là sỉ nhục của hắn, làm sao có thể đề cập chứ. Xoay người, khôi phục lại bộ dáng vừa nãy, hướng cửa sổ nhìn ra ngoài, đưa lưng về phía Mộ Dung Cảnh.
Lúc này, Tiếu Trọng Chi cùng Trần Thủ tiến lên, hầu hạ Mộ Dung Cảnh thay y phục. Bởi vì tình huống đặc thù, cũng không mang theo tỳ nữ tiến vào.
Bởi vì… Tư Mã Lạc không cho.
Mộ Dung Cảnh thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, tinh thần sảng khoái, lại rửa mặt rồi chỉnh trang lại đầu tóc. Lúc này, hắn cũng phát giác ra một chút việc, “Bộ dang của hai người các ngươi sao lại thế này? Hình như đều rất lâu chưa có ngủ?”
“Chúng thần…” Tiếu Trọng Chi cùng Trần Thủ kích động không ngớt. Sao Hoàng đế của bọn họ vừa mới tỉnh lại đã biết thế nhỉ? Mấy ngày nay cơ hồ là thời gian đòi mạng của bọn họ mà. Hai người căn bản không dám chợp mắt, cứ canh giữ ở trước giường.
“Hoàng thượng, người có khó chịu ở đâu không?” Trần Thủ hỏi. Trong ngực vẫn còn có chút lo lắng, dù sao ngày hôm qua còn hôn mê bất tỉnh, khí tức yếu ớt, trải qua một đêm liền giống như chuyện gì cũng không có, hơn nữa trông lại càng thêm nhanh nhẹn, sắc mặt hồng nhuận, nước da sáng trong, tóc lại càng thêm đen mượt.
“Không có, cảm giác thân thể rất tốt.” Mộ Dung Cảnh nghi hoặc trả lời một câu.
Tiếu Trọng Chi cùng Trần Thủ thở dài một hơi. Đối với chuyện này thật đúng là trong lòng cảm thấy sỡ hãi.
Tiếu Trọng Chi bước tới trước mặt Tư Mã Lạc, đột nhiên quỳ xuống, dập đầu ba cái, “Tạ ơn Tư Mã điện hạ, đại ân đại đức của ngài suốt đời Tiếu mỗ không quên…” Mấy câu nói tiếp theo chính là cái gì mà ơn mới chả huệ.
Mà Trần Thủ cũng tới trước mặt Tư Mã Lạc như thế, cũng dập đầu ba cái.
Cử chỉ đó, Mộ Dung Cảnh căn bản vẫn nghi hoặc dần dần cũng đoán được chuyện gì, không hiểu nỗi nhìn về phía Tư Mã Lạc…
Tư Mã Lạc cũng không tránh né, thản nhiên nhếch miệng cười, “Các người đừng có cảm tạ ta, trò hay còn chưa bắt đầu đâu. Hắn bình phục nhanh như vậy, các ngươi biết hắn uống gì không?… Ha ha ha”
Hắn cười to vài tiếng, dừng một hồi, kể lại chuyện xảy ra. “Là nước tuyết liên của Linh Vân Sơn Trang đó. Mấy tháng trước, bản Vương có trộm đi tuyết liên ở Linh Vân Sơn Trang liền dẫn dụ được Hoàng Phủ Dịch ra. Bản Vương có chút khó hiểu, tục truyền rằng lúc Linh Vân Sơn Trang đánh mất tuyết liên ngàn năm, cũng không thấy Hoàng Phủ Dịch ra mặt, lần này chỉ là đánh mất có nửa bình nước tuyết liên thế mà lại xuất đầu lộ diện một cách nhanh chóng.” Nói đến đấy, như không có dụng ý mà nhìn về phía Mộ Dung Cảnh. Giống như hiểu rõ chân tướng sự việc.
Hắn đương nhiên biết một ít. Bởi vì hắn vẫn phái người giám thị Mộ Dung Cảnh, khoàng thời gian đó, hắn cư nhiên để cho Trần Thủ dịch dung thành bản thân để tránh tai mắt, biến mất một khoảng thời gian. Mà khoảng thời gian đó lại đúng lúc Linh Vân Sơn Trang mất đi tuyết liên.
Mấy năm nay Mộ Dung Cảnh vẫn một mực tìm kiếm một số ít thuốc, hành động rầm rộ như vậy hắn làm sao mà tra không được? Tuyết liên ngàn năm tại Linh Vân Sơn Trang, còn cả Hoàng Phủ Dịch, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng có người nào dám có ý đồ, ngoại trừ Hoàng đế như hắn, ai còn có loại này can đảm? Tìm không được thuốc, còn bị ép cho tức nước vỡ bờ?
Mộ Dung Cảnh để Tiếu Trọng Chi cùng Trần Thủ lui ra ngoài, phân phó chuẩn bị đồ ăn.
Chờ hai người kia lui ra ngoài, Mộ Dung Cảnh khẽ hỏi: “Có phải ngươi bị bọn họ đánh rớt mặt nạ?” Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích nghi hoặc trong lòng hắn. Linh Vân Sơn Trang đột nhiên rầm rộ tìm hắn như vậy, cũng chỉ giải thích theo cách đó. Còn có, lúc đó không phải là tuyết liên ngàn năm, cho nên Linh Vân Sơn Trang không vội tra xét, cũng không thấy kỳ quái. Chỉ là Linh Vân Sơn Trang mượn việc này bố cáo với thiên hạ, bọn họ bị mất chính là tuyết liên ngàn năm.
Linh Vân Sơn Trang quả thực rất khôn ngoan, như vậy sẽ tránh cho những kẻ lòng dạ khó lường tìm tới cửa, cũng giảm bớt một số ít phiền phức mà danh tiếng của tuyết liên ngàn năm mang lại, nói chung chí bảo thế gian này, người người đều muốn đoạt lấy. Nếu không phải sợ hãi uy danh của Hoàng Phủ Dịch, e rằng đã sớm đổi chủ.
Tư Mã Lạc cười châm chọc, “Không phải ngươi cũng thế hay sao? Bị làm cho nhếch nhác thế này đây.”
Mộ Dung Cảnh không cần Tư Mã Lạc nói ra toẹt ra thì cũng biết việc đột nhập này là do hắn gánh vác rồi. Trước mắt cũng không có gì đáng nói… dù sao… tuyết liên cũng là cho hắn uống rồi.
Hắn cũng tiến đến trước cửa sổ, đứng bên cạnh Tư Mã Lạc, đồng dạng nhìn ra xa.
Phía chân trời, mặt trời đỏ đã lên cao, mây ngũ sắc đầy trời. Chiếu rọi lên hoa cỏ trong viện, trông vô cùng có sức sống.
Người đã một lần nữa sống lại, hít thở thật sâu một phen.
“Mộ Dung Cảnh, chúng ta tạm thời… sống với nhau hòa bình một chút.” Tư Mã Lạc ngắm nhìn chân trời phía xa, ánh mắt khẽ động. Lời này của hắn, nói một cách yên ả… không có chút nào lệ khí lãnh lẽo như lúc nãy.
“Sao?” Có chút bất ngờ.
“Ta nói là hòa bình ở chung vài ngày, rất bất ngờ sao?”
“Do ngươi nói ra mới cảm thấy bất ngờ…”
“Ngươi…” Muốn tức giận, nhưng lại phát hiện khóe miệng Mộ Dung Cảnh hơi nhếch lên.
Phút chốc, Tư Mã Lạc khẽ cười, “Có phải cảm kích ta lắm không? Sai rồi. Ta cứu ngươi cũng không phải xuất phát từ hảo tâm, ngươi cứ tùy tiện chết toi như vậy, món nợ của ta ai tới trả đây? Giữ ngươi sống thêm vài ngày, từ từ mà hành hạ…”
“Được rồi! Trẫm chờ ngươi…”