[Dịch]Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép Đụng

Chương 54 : Thái hậu hồi cung




"Đã đi chưa?" Tả Dận Hạo ngồi trên ghế, nhắm hai mắt nghỉ ngơi.

"Rồi sao?" Ánh mắt nửa mở như nhiễm một tầng sương mù, đang suy tính chuyện gì?

"Vâng ạ ."

"Vậy thì giữ nguyên kế hoạch." Lười nhác thanh âm pha điểm một cái đạm mạc, nghe không quá chân thật.

"Vâng. Thuộc hạ còn có một chuyện bẩm báo, hôm nay Thái hậu sẽ hồi cung."

"Vậy sao? Đi cùng với Thái hậu và Thái phi còn có ai nữa không?" Vuốt vuốt bức tranh còn chưa khô mực, trên giấy tuyên thành trắng noãn rơi xuống một giọt mực nước, trên bàn là một bức tranh vẽ núi cao trùng điệp. Nếu như nhìn từ xa, ngươi sẽ phát hiện bức tranh kia tựa như vẽ một con rồng, lại giống như một con rồng lười nhác tản ra hơi thở nguy hiểm.

"Thái hậu cùng Thái phi chuẩn bị chọn hoàng hậu cho ngài." Bóng đen chi tiết bẩm báo.

"Vậy sao? Ngươi có thể đi xuống!" Xem ra mẫu hậu đã đợi không kịp.

Lời còn chưa dứt, bóng đen tựu như một luồng khói ở trong ngự thư phòng vô ảnh vô tung biến mất.

"Phúc Đức, ngươi nói trẫm có nên tranh thủ một chút hay không?" Liếc thấy Phúc Đức vừa tiến vào Tả Dận Hạo lười nhác hỏi.

Phúc Đức chấn động, bệ hạ đột nhiên hỏi, làm cho hắn không biết trả lời ra làm sao?

Đi theo bệ hạ không phải là ngày một ngày hai, tự nhiên cũng có thể đoán ra một hai phần ý tứ bệ hạ muốn hỏi. Chẳng qua là lần này vấn đề trọng đại, hắn không thể tùy tiện trả lời, trong lòng nghĩ ngợi, nên trả lời như thế nào cho hợp lý.

"Trả lời không được có phải hay không?" Nhíu mày, hiểu gật đầu, "Không cần trả lời! Ngươi sai người dọn dẹp sạch sẽ Trữ Tú cung cho ta, săp tới có việc cần dùng đến ."

"Nô tài lĩnh mệnh." Phúc Đức để điểm tâm vừa lấy ở ngự thiện phòng xuống, xoay người nhẹ rời đi, tránh gây ra động tác mạnh làm mất hứng bệ hạ vẽ tranh.

Bộ dáng khẩn trương của Phúc Đức hắn đều nhận ra được.

Ở trong cung, người nào cũng sợ hắn, không ai dám bộc lộ rõ bản thân mình trước hắn. Trừ nàng, chỉ có nàng dám chống đối hắn, mắng người khác ở trước mặt hắn, thậm chí còn đôi co với hắn.

"Nhạn nhi, Nhạn nhi, ngươi nghĩ muốn bay khỏi ta sao, muốn có được tự do của ngươi sao?" Tả Dận Hạo để bút lông sói xuống cúi đầu kêu, nghĩ đến việc nàng muốn rời xa hắn là hắn lại muốn bẻ gãy cánh của nàng, làm cho nàng nơi nào cũng không đi được, ở lại lồng son hoa lệ này bên cạnh hắn suốt đời.

Nếu như hắn đủ ích kỷ, đủ tàn nhẫn. Có lẽ này hết thảy đều đã thực hiện, nhưng là hắn không muốn nhìn thấy nàng không vui, không hạnh phúc! Cho nên, hắn phải bảo vệ nàng, bảo vệ nàng để ngoài hắn ra không có nam nhân nào thương tổn được nàng.

Hắn nghĩ bá đạo một hồi, chấm bút vào mực nước, tay lướt nhanh trên giấy, chữ kia mạnh mẽ hữu lực, như khắc vào giấy tuyên thành.

“Ba ngàn con sông chỉ lấy một bầu” —— Tả Dận Hạo.

Bên trong buồn lò sưởi ấm áp trang nhã, hai cái chén sứ bạch ngọc nhỏ bên trong toát lên khỏi nhẹ lượn lờ , bên bàn gỗ tử đàn khắc hoa, có hai vị mỹ nhân đang ngồi, một người mặc cung trang màu tím, một người mặc váy dài màu lam nhạt, giữa các nàng để lộ ra một chút không khí quỷ dị.

"Hoàng quý phi nương nương..." Người mặc váy dài màu lam nhạt ngẩng đầu phá vỡ yên lặng

"Muội muội có lời gì không ngại nói thẳng, ở chỗ này không có Hoàng quý phi, có chẳng qua là tỷ muội chúng ta mà thôi." Cười nhạt, điềm tĩnh rất có phong phạm đại gia khuê nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.