[Dịch] Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 57 : Già Thiên Đại Thủ ấn.




Trên hoang đảo, vang dội tiếng cười nhạo của Khải Địch.

Tô Lệ Tư cũng nở nụ cười giễu cợt, nhìn Hoàng Long: “Trẻ con nhân loại ngày càng không hiểu chuyện. Nói dối cũng không đỏ mặt. Chẳng lẽ cha mẹ chúng dạy dỗ con cái mình như vậy sao?”

Hoàng Long nhìn hai người đang cười nhạo mình, sắc mặt lạnh lùng, hai tay giơ lên trước mặt hai Đại Tu La, bắt một cái pháp quyết kỳ quái. Hoàng Long chậm rãi nói: “Định!” Sau đó, thanh âm lại vang lên: “Già Thiên Đại Thủ ấn!”

Hoàng Long giơ tay lên, trên bầu trời trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một Thủ ấn khổng lồ.

Thủ ấn xuất hiện phía trên hoang đảo, bầu trời đen lại.

Linh khí tạo thành đám mây Thủ ấn. Lôi điện lưu chuyển, hưng phấn rung động. Ngoài lôi điện còn kèm thêm những ngọn lửa màu đỏ tía. Dưới tình huống này, Khải Địch cùng Tô Lệ Tư trở nên ngây ngốc, trợn mắt nhìn Thủ ấn đánh xuống đầu Khải Địch.

Già Thiên Đại Thủ ấn!

Một trong số các thần thông của Đạo pháp.

Nhìn Già Thiên Đại Thủ ấn đánh xuống, dưới áp lực khủng bố của Lôi Điện Hỏa Vân, Khải Địch hét lên kinh hoàng, cố gắng lắc mình thoát ra. Thế nhưng, thân thể hắn hiện giờ không thể động đậy được.

Đây là chuyện gì? Lúc suy nghĩ này hiện lên trong đầu hắn, Già Thiên Đại Thủ ấn cũng đã đánh đến mục tiêu.

Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, chấn động cả hoang đảo.

Đất đá bay khắp nơi, khói bụi mù mịt.

Sau khi khói bụi biến mất, Tô Lệ Tư vốn đã nhanh như thỏ, lách mình tránh né sang một bên, lúc này nhìn lại mới thấy giật mình kinh hãi. Chỗ mình đứng lúc nãy, bây giờ đã xuất hiện một cái hố rất lớn có hình Thủ ấn mà đối phương đánh ra.

Xung quanh hố sâu, đất mang một màu đen kịt. Có chỗ vẫn còn bám lại chút ít lôi quang.

Dưới đáy hố sâu, một tiếng rên rỉ yếu ớt truyền lên.

Tô Lệ Tư như tỉnh mộng, nàng ta nhận ra tiếng rên rỉ đó chính do Khải Địch phát ra.

Mặc dù không nhìn thấy bộ dạng Khải Địch, nhưng nghĩ tới kết quả của việc chịu một kích khủng bố do cái thủ ấn khổng lồ kia đánh xuống, sắc mặt Tô Lê Tư trở nên trắng bệch.

Sau một trận hoảng sợ, Tô Lệ Tư kinh hãi nhìn về phía đứa trẻ nhân loại.

Tất cả những việc này, chẳng lẽ đều do đứa trẻ nhân loại này tạo ra?

Tất nhiên là do đứa trẻ này tạo thành.

Chẳng lẽ đứa trẻ trước mặt quả thật là…? Nét mặt của Tô Lệ Tư không có cách nào che dấu nội tâm đang nổi lên sóng lớn.

Nên nhớ Khải Địch và nàng đều là Đại Tu La. Mặc dù chỉ mới tiến hóa thành Đại Tu La không lâu, nhưng cũng là hàng thật giá thật, có thể so sánh với cường giả Thánh Vực Sơ giai của Nhân tộc.

Đánh xong một kích, Hoàng Long không chần chờ, tay vung lên, Khải Địch dưới hố sâu được nhấc lên, ném đến trước mặt.

Khải Địch hiện ra, thân thể cháy đen, nằm co ro dưới đất. Sắc mặt Hoàng Long vô cùng lạnh nhạt, tâm thần nhất niệm, Quần Tiên Các phát ra một tia sáng, trong nháy mắt đã đem Khải Địch thu vào bên trong, trấn áp ở Đại Diễn Thần Lôi trận.

Hiện tại, Quần Tiên Các có thêm U Minh Thần thụ. Đã tiến hóa tới rất gần cấp bậc tiên khí. Dó đó, Hoàng Long cũng không sợ cái gã Đại Tu La đang trọng thương này có thể thoát khỏi Đại Diễn Thần Lôi trận.

Làm xong mọi việc, Hoàng Long nhìn về phía nữ Đại Tu La. Hiện giờ, nụ cười nhạo trên môi Tô Lệ Tư đã nhường chỗ cho sự sợ hãi.

Không biết là nàng sợ đến đơ người hay là đang choáng váng, vẫn đứng ở chỗ cũ, không có bất kỳ hành động nào.

Tất cả mọi việc đều nằm trong tính toán của Hoàng Long. Nhân lúc đối phương còn khinh địch, Hoàng Long liền dùng Định Thân thuật chế trụ địch nhân, sau đó dùng Già Thiên Đại Thủ ấn đánh xuống, mới có thể dễ dàng đả thương đối phương.

Nếu không, cho dù Hoàng Long có hóa ra Long thân, muốn thu thập đối phương cũng phải tốn một chút công phu.

Thấy Hoàng Long chậm rãi bước đến, Tô Lệ Tư cảm thấy như đang đối mặt với Địa Ngục Ma Vương, từng bước từng bước lùi về phía sau, miệng kêu lên: “Ngươi đừng tới đấy, đừng tới đây.” (Giống như sắp bị hấp diêm thế nhỉ?)

Bác Cách đứng sau lưng Hoàng Long, thấy cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy thật là quái dị.

Một nữ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vừa lùi về phía sau, vừa hướng một đứa trẻ nói ra những lời như vậy, không khỏi làm người ta nghĩ xa xôi (ý tay Bác Cách này cũng giống ý mình, khà khà)

“Ngươi không trốn?” Hoàng Long lạnh lùng nhìn đối phương, mở miệng hỏi.

Nghe được lời này của Hoàng Long, Tô Lệ Tư mới giật mình trấn tĩnh, sau đó liền quay người muốn thoát đi. Bỗng nhiên, ở bốn phía lóe lên kim quang, sau đó có ba thân ảnh khổng lồ hiện ra.

Nhìn xung quanh xuất hiện ba thân hình khổng lồ của Địa Long, Kim Tình Tử Viên, Thanh Thiên Mãng Ngưu, cảm nhận được khí tức cường đại của ba thú, trong lòng Tô Lệ Tư một lần nữa tràn ngập sự sợ hãi.

"Ba Đại Thánh Vực Ma Thú!"

Trời ạ! Rốt cục đây là chuyện gì? Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Tô Lệ Tư quay đầu nhìn về phía Hoàng Long, chẳng lẽ ba đầu Thánh Vực Ma thú này là …?

Hành động kế tiếp của Hoàng Long, đã chứng minh cho sự phỏng đoán của nàng.

“Lưu người sống.” Sau khi Hoàng Long ra lệnh, ba Đại Thánh Vực Ma thú đồng loạt xuất thủ.

Kim Tình Tử Viên Ân Đệ đập bàn tay khổng lồ xuống, không gian gào thét. Tô Lệ Tư kinh hãi, vội lùi ra sau thì bị Địa Long dùng đuôi quét trúng.

Vừa mới tiến hóa thành Đại Tu La Sơ giai, Tô Lệ Tư đối mặt với ba Đại Thánh Vực Ma thú, dưới tâm lý hoảng sợ, chỉ có thể phát huy một nửa thực lực. Mới qua hai chiêu đã thất thủ.

Hoàng Long chậm rãi đi tới trước mặt đối phương, kim quang ở mi tâm lóe lên, giống như trước, đem nàng ta trấn áp trong Quần Tiên Các.

Lúc đầu, Hoàng Long vốn chỉ muốn “dạy dỗ” đối phương một chút. Có điều, sau khi nghe được những lời giễu cợt của đối phương, liền thay đổi chủ ý. Hiện tại thực lực mình còn yếu, không lâu nữa có thể sẽ gây chiến với Đế quốc Long Ngữ, mà phía sau bọn chúng có Long Tộc ở Long đảo chống lưng. Nay ta đem hai Đại Tu La này thu phục, tăng lên thực lực của bản thân.

"Chúng ta đi thôi." Hoàng Long nhảy lên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu, ra lệnh.

Thu hoạch trong hành trình dưới Địa Ngục quả thực không tệ, cũng đã đến lúc phải trở về rồi.

Trở về chắc là vừa đúng vào ngày nghỉ cuối năm. Nói vậy, chẳng phải cái tên Đỗ Phỉ của Đỗ gia kia đang muốn nhanh đến ngày hẹn ước lôi đài để giết mình hay sao?

Trong mắt Hoàng Long lóe lên một tia sát khí.

Biển Tử Vong ở Địa Ngục. Ở một nơi nào đó, có một chiếc kim thuyền khổng lồ đang vượt sóng tiến lên.

“Đáng giận. Đã vài ngày rồi mà vẫn không tìm được tên nhóc Nhân loại!” Đứng ở mũi thuyền của Kim Cương Cự Lung, Công chúa Ma tộc An Lôi vẻ mặt rất tức giận.

Sau khi rút lui, nàng bộc lộ thân phận Công chúa Ma tộc, từ các Đại thống lĩnh ở xung quanh Biển Tử Vong, mượn được một nhóm cao thủ Ma tộc, muốn đoạn lại sủng vật yêu thích. Nhưng không nghĩ tới, mấy ngày qua, đối phương hoàn toàn biến mất. Hoàn toàn không tìm được chút manh mối nào.

“Công chúa Điện hạ, Ma vương bệ hạ có việc, cho gọi người trở về.” Lúc này, Đại Tu La đứng sau lưng An Lôi nhận được ma pháp truyền tin, hướng An Lôi trình báo.

“Phụ hoàng cói nói là chuyện gì không?” Công chúa An Lôi nhướng mày hỏi.

“Ma Vương bệ hạ không nói là chuyện gì. Chỉ truyền gọi Công chúa Điện hạ trở về.” Đại Tu La kia trả lời.

“Việc này…” Vẻ mặt Công chúa An Lôi hiện rõ nét không cam tâm. Trở về? Nếu cứ như vậy buông tha cho hắn? Vừa nghĩ tới đầu Thiên Thanh Mãng Ngưu vừa mới tiến hóa thành Thánh Vực bị đối phương đoạt mất, nàng lại tức giận vô cùng.

“Công chúa Điện Hạ, Ma Vương bệ hạ đã có lệnh, chúng ta chỉ có thể trở về. Nhưng chúng ta có thể cho người bảo vệ các cửa động ra khỏi Địa Ngục, chú ý động tĩnh của đám người đó.” Một Đại Tu La khác thấy vẻ mặt không cam lòng của Công chúa liền mở miệng khuyên nhủ.

Thật ra thì, bọn họ cũng muốn tìm thấy đối phương, sau đó đem giết chết cho hả giận.

Lúc ấy bị vây khốn, bọn họ bị hai thú kia đánh một kích toàn lực, hiện tại thương thế vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

“Được rồi!” Công chúa An Lôi biết cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.

“Nhóc con. Xem như vận khí của ngươi tốt.” Công chúa An Lôi tức giận nghĩ đến việc phụ hoàng không sớm không muộn, lại gọi về đúng lúc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.