[Dịch] Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 53 : Phù bảo.




Ở Đại lục Hằng Nguyên, Thần Vực thuộc về đẳng cấp trong truyền thuyết. Cho nên, Thánh Vực Đỉnh Phong ở Đại lục Hằng Nguyên chính là tuyệt thế cường giả. Đạt tới Thánh Vực Đỉnh Phong, đều là nhân vật có một không hai, uy chấn cổ kim.

Có điều, cường giả đạt tới Thánh Vực Đỉnh Phong thật sự quá ít. Một trăm cường giả Cửu cấp mới có một người thành công tiến vào Thánh Vực. Mà một trăm cường giả Thánh Vực cũng chưa chắc có một người đạt tới Thánh Vực Đỉnh Phong.

Trên Đại Lục Hằng Nguyên, theo như Hoàng Long được biết chỉ có mấy người đạt tới Thánh Vực Đỉnh Phong: Quang Minh Giáo Đình – Giáo Hoàng Hải Đức Tư, Địa Ngục Ma Tộc - Ma Vương Uy Phất, Long Tộc - Long Hoàng Phí Lợi, Hải Tộc – Nữ Hoàng Vưu Mạn, Đế quốc Ám Sâm – Nữ Tế Ti của Thần Điện vô cùng thần bí nằm giữa rừng rậm. Tất cả chỉ có năm người đó mà thôi.

Tất nhiên, nếu có một vài cường giả không màng thế sự, ẩn cư tu hành thì mọi người trên Đại lục Hằng Nguyên không thể biết đến.

Hoàn Long không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được một Ma thú Địa Ngục Thánh Vực Đỉnh Phong U Linh Cự Bằng điểu.

Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu. Hoàng Long từ Đồ Thư Quán đọc được trong một quyển sách có một chút tin tức về các loại Ám ma thú cường đại trên Đại lục Hằng Nguyên. Trong đó có nói đến Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu.

Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu này tuyệt đối là một siêu cấp thần thú trong hệ Vong Linh Ám Ma Thú. Có thiên phú rất cao, so với Thiên Thanh Mãng Ngưu tuyệt đối cao hơn chứ không kém.

Theo truyền thuyết, mấy vạn năm trước ở Địa Ngục, một vị Ma Vương có tọa kỵ chính là một đầu Thánh Vực Đỉnh Phong Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu.

Thấy Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu xuất hiện, Hoàng Long liền đem Thanh Liên Kỳ xuất ra ngoài. Đồng thời cấp cho đám người Bác Cách vài loại linh phù, thần lực phù và vài cái bùa chú để kịp thời đối phó với nguy hiểm có thể xảy ra.

Đừng xem đám người Bác Cách là bốn Đại Thánh Vực, nhưng đối mặt với Thánh Vực Đỉnh Phong Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu này cũng chỉ có thể trốn tránh mà thôi.

Thánh Vực Trung Giai, sau đó đến Thánh Vực Cao Giai rồi mới đến Đỉnh Phong.

Đạt đến Thánh Vực, mỗi lần lên một cấp bậc, thực lực khác biệt lại càng lớn. Đặc biệt là chênh lệch của Thánh Vực Đỉnh Phong với Thánh Vực Cao Giai. Giống như chênh lệch giữa Cửu cấp và Thánh Vực vậy.

Thánh Vực Đỉnh Phong, trên Đại lục Hằng Nguyên còn có một cách gọi khác, đó là Bán Thần.

Có nghĩa là đạt đến Thánh Vực Đỉnh Phong là đã bước một chân vào Thần Vực.

Lúc mọi người chăm chú cảnh giới, Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu từng bước từng bước đi tới. Mỗi một bước chân, tế đàn giống như bị Thiên Chùy nặng nề đập xuống, chấn động cả tế đàn.

Đột nhiên, Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu còn cách mọi người hơn ngàn mét thì ngừng lại, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu khổ sở. Không gian chấn động. Giống như Long, lại giống như Phượng, tựa hồ lại giống như Cổ Ma Thần gào rú. Mấy người Bác Cách bị âm thanh này làm cho đầu óc choáng váng, vô thức mà lùi lại mấy bước, sắc mặt tái mét.

Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu ngừng lại. Từ trên cao nhìn xuống mấy người Hoàng Long, đôi mắt được bao phủ bởi khí vụ lục sắc tử vong. Ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn: “Hơn năm nghìn năm! Thật lâu lắm rồi không có được nghe thấy hơi thở của sinh vật sống."

“Sách sách! Lại còn có hai nhân loại. Ma thần ở trên cao, cảm tạ người đã đem những thức ăn này đến Ma Vương Thần Điện.”

Ở trong mắt Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu, đám người Hoàng Long chính là thức ăn của nó.

Mặc dù khí tức của Bác Cách và ba thú không yếu, nhưng đối với nó mà nói, không hề có chút uy hiếp nào.

Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu mở rộng hai cánh, một cơn gió lốc được tạo thành, vốn định nhào vào hảo hảo ăn chán chê một bữa. Đột nhiên, một trận quang mang hiện lên trước mắt, một đoàn kim quang chụp xuống, đem nó vây khốn ở bên trong.

Lúc nãy, Hoàng Long nhìn thấy Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu tiến về phía mình, sớm đã đem phù bảo Linh Lung Kim tháp cầm trong tay. Hiện tại, thấy Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu lao tới, nhân cơ hội ném phù bảo ra. Tạm thời vây khốn Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu này.

Phù bảo thật ra cũng là một loại phù triện của Đạo gia. Khác với bùa chú. Phù bảo là đem bùa chú cùng với pháp bảo dung hợp lại một chỗ. Uy lực so với bùa chú còn lớn hơn nhiều.

Phù bảo Linh Lung Kim tháp được Hoàng Long phỏng chế lại theo Linh Lung Kim tháp của Thiên Vương Lý Tịnh ở thế giới Bàn Cổ. Phù bảo ném ra, chỉ thấy một ngọn núi giống tháp vàng, cao vài chục trượng xuất hiện trên đỉnh đầu Địa Ngục U Linh Cự Bằng. Kim quang liên tục phủ xuống.

Lúc Hoàng Long đem phù bảo Linh Lung Kim tháp ném ra, Bác Cách cùng ba thú sớm được Hoàng Long ra lệnh, trong nháy mắt đồng loạt xuất thủ. Bốn Đại Thánh Vực, bốn đại cấm chú ầm ầm hướng Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu bay đến.

Đá bay đầy trời, biển lửa dân trào, gió như lưỡi dao sắc bén cùng kéo tới.

Bốn Đại Thánh Vực. Một kích toàn lực. Không gian rung chuyển, khí lưu gào thét đầy bất an.

Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu ỷ vào thực lực, không kịp phản ứng, hứng chịu một kích toàn lực của bốn Đại Thánh Vực.

Một tiếng gào thét kinh thiên. Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu hét lên thảm thiết.

Một kích toàn lực của bốn Đại Thánh Vực, mặc dù không thể giết được nó nhưng cũng đủ làm nó trọng thương.

Chỉ thấy lớp lông vũ màu xám trong bao phủ toàn thân nay bị thương tổn nhiều chỗ, lộ ra mặc lục huyết dịch (máu màu xám xanh). U Lục Hỏa diễm bao phủ toàn thân mờ đi không ít.

Hoàn Long không chần chờ nữa. Quay đầu lại, hai tay hướng về phía Thần Thụ chụp lấy. Hiện tại cần gấp rút đem Thần Thụ mang đi.

Loại Thần Thụ này, có thể so sánh với năm đại tiên thiên linh căn ở thế giới Bàn Cổ. Mặc dù hơi kém một chút nhưng cũng xem là cực phẩm bảo bối. Sau nay đem luyện hóa thành linh bảo, thực lực của mình sẽ tăng lên rất nhiều.

Có điều, ngoài ý muốn của Hoàng Long. Hấp lực khủng khiếp trên đỉnh Thần Thụ đột nhiên xuất hiện, đem toàn bộ pháp lực của Hoàng Long hút sạch sẽ.

Thần Thụ vẫn vững vàng, bất động.

Lúc này, Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu chịu một kích toàn lực của bốn Đại Thánh Vực, bị đánh lùi về phía sau mấy trăm trượng. Thân hình khổng lồ vừa dừng lại, liền ngửa mặt lên trời kêu gào, thanh âm vô cùng tức giận.

Mấy ngàn năm chưa từng bị thương, vậy mà hôm nay lại bị mấy tên yếu nhược đả thương.

Lại nhìn thấy Hoàng Long muốn chiếm đoạt Thần Thụ, Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu quát lên: “Đáng giận! Các ngươi đều phải chết!”

"Ta muốn cho các ngươi nếm thử một chút mùi vị Địa Ngục hỏa của ta!"

“Cho linh hồn các ngươi vĩnh viễn bị Địa Ngục hỏa thiêu đốt!”

Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu mở rộng hai cánh, nhằm hướng Linh Lung Kim tháp vỗ mạnh. Linh Lung Kim tháp không ngừng lay động, kim quang dao động không ngừng, sắp bị phá đi. Sau đó, Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu há to miệng, một ngọn lửa khổng lồ rộng vài trăm thước bay ra, phá tan màn kim quang của Linh Lung Kim tháp. Kim quang vừa vỡ, Linh Lung Kim tháp cũng theo đó bốc cháy.

Đám người Bác Cách kinh hãi. Tâm linh tương thông, xuất thủ thêm lần nữa.

Hoàng Long thấy thế, biết không thể tiếp tục duy trì. Có điều, Bảo bối Thần Thụ này, bỏ qua thật đang tiếc. Nhưng mà phải làm cách nào mới có thể đem đi được đây?

Lúc này, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Hoàng Long liền vung tay, trích ra một giọt máu, bắn về phía Thần Thụ.

Giọt máu vừa tới gần, hấp lực khủng khiếp từ Thần Thụ lại xuất hiện. Trong nháy mắt đã hút lấy giọt máu của Hoàng Long.

Sau khi hút giọt máu của Hoàng Long vào trong, cuối cùng, Thần Thụ cũng phát sinh biến hóa.

Một đạo tia sáng màu ngọc thạch phóng lên cao. Sương mù màu trắng liên tục quay cuồng. Một cỗ khí tức cường đại tản ra. Cả tế đàn khí lưu bạo loạn. Sau đó, bầu trời bên trên tế đàn, Lôi Vân xuất hiện, từng đạo Hắc Lôi không ngừng sinh ra.

Trong lòng Hoàng Long vui mừng, cách này thế mà lại có hiệu quả.

Thần Thụ phát sinh biến hóa, khiến cho Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu kinh hãi. Nó không thèm để ý đến đám người Bác Cách, trực tiếp há miệng, nhằm hướng Hoàng Long phóng đến.

Trong mắt nó hiện rõ vẻ tức giận và lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.