[Dịch] Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 16 : Thọ lễ




Sau một đêm tu luyện, Hoàng Long ngừng công tỉnh lại, phát giác tử phủ nguyên thần đã trưởng thành hơn một ít, thần thanh khí sảng, tu vi lại tăng lên.

Bất quá, Hoàng Long bây giờ đã đột phá tới cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần, Ích Khí Đan luyện chế trước kia trở nên vô dụng , hiện tại dùng nó chả có hiệu quả gì.

Luyện Khí Hóa Thần cần dùng "Hoàn Thần Đan" bổ dưỡng thần tủy.

Nhưng giờ này ở Triệu gia, hắn chẳng có cách gì mua được dược liệu, hết thảy chỉ có thể chờ khi đại thọ chấm dứt trở về Hoàng gia.

Ma pháp kiếm còn hơn mười ngày sẽ tiến hành đấu giá , dù ở Bạo Tuyết Đế Quốc ngàn dặm xa xôi, Hoàng Long cũng thường xuyên nghe được những tin tức có liên quan.

Hiện tại, việc bán đấu giá ma pháp kiếm càng truyền càng nháo, gây ra ảnh hưởng rất lớn trên Hằng Nguyên Đại Lục, ngay cả nhị cữu Triệu Thiên nếu không phải nhân ngoại công Triệu Dương tám mươi đại thọ cần chạy về Triệu gia thì chắc chắn đã đi Lục Thông Vương Quốc tham dự đấu giá ma pháp kiếm.

Đối với chuyện ma pháp kiếm mà mình luyện chế gây ra ồn ào như vậy, Hoàng Long cảm thấy thật bất ngờ.

Lúc trước chỉ là do luyện đan thiếu tiền dùng, Hoàng Long mới phải xài tới phương thức này kiếm tiền.

Không ngờ hiện tại lại gây ra sóng to gió lớn trên Hằng Nguyên Đại Lục.

Phải biết rằng ma pháp kiếm này cũng chỉ có thể xem như một kiện trung phẩm bảo khí mà thôi.

Khi Hoàng Long từ tiểu viện đi ra, Triệu gia phủ viện bên ngoài sớm đã người đông như nước, trong những hành lang gấp khúc, mấy trăm nô bộc qua lại như thoi đưa.

Qủa là một mảnh cảnh tượng nhộn nhịp.

Tuy Triệu gia từ ba ngày trước đã bắt tay vào công tác chuẩn bị cho tám mươi đại thọ lần này của ngoại công Triệu Dương, nhưng người tới thật sự quá nhiều, không thể không an bài lại một lần nữa.

Còn không đến giữa trưa, phía trước Triệu phủ mấy trăm mét đường cái, sớm đã chật ních các loại xe ngựa, các giai ma thú, thậm chí ngay cả đường phố quanh một số phủ viện lân cận cũng không còn chỗ trống.

Từ Bạo Tuyết Đế Quốc tới chúc thọ, quý tộc nối liền không dứt, nam tước, tử tước, bá tước, hầu tước, thậm chí cùng cấp với ngoại công Triệu Dương là Công Tước vài đế quốc Công Tước cũng đều đến đây.

Quanh Bạo Tuyết Đế Quốc, một ít hoàng thất vương quốc láng giềng cũng phái sứ giả tới.

Có thiệp mời đều đến, không có thiệp mời cũng mang theo thọ lễ mà đến.

Hạ lễ đã chất đầy cả hai đại sương phòng.

Tới gần giữa trưa, Hoàng Long rốt cục thấy được tiểu di Triệu Diệu, hoàng phi được sủng ái nhất của Bạo Tuyết Đế Quốc. Khi nàng tới tràng diện rất hoành tráng, phía sau có mấy trăm hộ vệ tùy tùng, hơn nữa nô bộc nâng thọ lễ có gần ngàn người.

Cả đoàn người trước sau kéo dài mấy con phố.

Các quý tộc lớn nhỏ cũng như bình dân đường phố đều tránh lui.

Triệu Diệu ngồi trên long liễn do sáu thớt long mã tùy kéo, vẻ mặt tôn quý, cao cao tại thượng, ngồi bên cạnh nàng là một tiểu nhi tử 8 tuổi.

Long mã, có thể nói là tọa kỵ cao quý nhất trên Hằng Nguyên Đại Lục, giá đến một vạn kim, ngũ quốc đại đế, mỗi đại đế long liễn có 9 thớt, mà nàng có tới 6 thớt, có thể thấy Bạo Tuyết Đế Quốc đại đế Lâm Nhĩ đối với nàng sủng ái đến mức nào.

Lần này phụ thân Triệu Dương tám mươi đại thọ, thân là hoàng phi, Triệu Diệu tự nhiên muốn dẫn nhi tử tới chúc thọ phụ thân, hơn nữa nàng còn nghe được tỷ tỷ gả đến Lục Thông Vương Quốc nhân dịp này cũng đã trở về.

Bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng nàng vẫn không thể quên được sự tình năm đó.

Nàng cũng từng thử quên, nhưng yêu càng nhiều hận càng sâu, huống chi kẻ cướp đoạt hạnh phúc của nàng lại là tỷ tỷ mà nàng luôn luôn kính trọng.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ trải qua nhiều năm, thời gian sẽ xóa nhòa nỗi đau, nàng sẽ không còn ghen ghét nữa.

Nhưng mà tại sao lại là chính mình thân tỷ tỷ! Nhiều năm như vậy, nàng thường đau lòng tự hỏi.

Đi vào Triệu phủ, nàng dắt nhi tử từ long liễn bước xuống.

Tất cả các quý tộc vội vàng tiến lên nghênh đón.

Ở trong đám người, nàng thấy được người mà hơn hai mươi mấy năm chưa từng gặp lại, tỷ tỷ Triệu Dong.

Hai mươi mấy năm qua đi, các nàng năm đó còn là thiếu nữ, hiện tại cũng đã là nhân phụ (làm vợ người ta), hơn nữa con trai đều lớn như vậy .

Người của Triệu gia cùng các quý tộc lớn nhỏ vừa đem hoàng phi nghênh vào đại sảnh, thì ngoài đại môn chợt vang lên một tiếng hô lớn: "Lâm Toàn Hoàng Tước đại nhân tới chúc thọ!"

Trong đại sảnh các quý tộc kinh ngạc, ồ lên.

Triệu Diệu mặc dù là hoàng phi, nhưng lại là Triệu Dương nữ nhi, tới chúc thọ Triệu lão gia tử hẳn là lẽ thường tình, nhưng Lâm Toàn thân là Bạo Tuyết Đế Quốc Hoàng Tước duy nhất cũng chạy tới, điều này thâm ý thật sâu xa .

Bất quá, cũng chỉ có Triệu gia mấy người biết, Lâm Toàn Hoàng Tước bề ngoài là tới chúc thọ, nhưng bên trong sợ là ngầm đến xem "Ý trung nhân" .

Triệu Diệu trong lòng hừ lạnh một tiếng, khóe mắt quét một chút tỷ tỷ bên cạnh.

Hoàng Long nhìn thấy Lâm Toàn Hoàng Tước được một đám quý tộc vây quanh, hắn vẻ mặt hòa khí, tươi cười dễ thân, ngũ quan đoan chính, lộ ra một cỗ khí chất nho nhã cao quý, có thể thấy lúc tuổi còn trẻ cũng là một nam tử anh tuấn lỗi lạc.

Đây là tình địch của phụ thân? Hoàng Long âm thầm so sánh hắn với phụ thân Hoàng Hùng một chút.

Cuối cùng Hoàng Long đi đến kết luận, mặc kệ là luận tướng mạo hay luận gia thế, phụ thân tựa hồ đều có điểm kém người ta, nhưng tại sao mẫu thân Triệu Dong cùng tiểu di Triệu Diệu lại đều thích phụ thân Hoàng Hùng?

Điều này không chỉ Hoàng Long, mà ngay cả Triệu Dương lão gia tử cùng với Triệu Thủ hai huynh đệ năm đó đều suy nghĩ không ra.

Giữa trưa chính ngọ, thọ yến chính thức bắt đầu.

Một số hầu tước cùng Công Tước rối rít nâng chén hướng Triệu Dương đang ngồi ở đại sảnh chính vị thủ tịch chúc mừng, Triệu Dương vẻ mặt tươi cười , sau đó đáp lễ các quý tộc.

Một bàn thủ tịch, bầu không khí cũng rất hòa hợp, Hoàng Tước Lâm Toàn khi đối mặt mẫu thân Triệu Dong, biểu tình trông thực bình thường, giống như đang cùng mẫu thân nói chuyện nhà linh tinh.

Hoàng Long ngồi ở một bàn cuối cùng , bên cạnh hắn là Triệu Oánh tiểu ma nữ, ngoài ra còn có tiện đà bám theo Lâm Toàn Hoàng Tước đến, Lâm Quang, và con trai tiểu di Triệu Diệu, Lâm Vũ.

Triệu Oánh tiểu ma nữ của chúng ta đang cùng kẻ mà nàng trong miệng gọi là Lâm Quang đản mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng trong đại lễ thế này , hai người cũng không dám to gan tiến thêm một bước.

Quá ba mươi tuần rượu, Triệu Diệu bảo nhi tử Lâm Vũ mang ra thọ lễ ở trước mặt mọi người cấp Triệu Dương.

Một khối san hô dạng huyết ngọc trong suốt phiếm một đoàn hồng quang hiện ra trước mắt mọi người, hồng quang vừa nở rộ, cả đại sảnh liền bị hồng quang bao phủ, các quý tộc ngồi bên trong chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp.

"San Hô Huyết Ngọc!" Nhận thấy bảo vật, một quý tộc thốt lên kinh hô.

Các quý tộc khác sau khi nghe được tiếng kinh hô, đều một mảnh ồ lên.

Trời ạ, dĩ nhiên là San Hô Huyết Ngọc trong truyền thuyết!

San Hô Huyết Ngọc, theo truyền thuyết sinh ra từ vạn trượng đáy biển của một trong tứ đại hung địa trên Hằng Nguyên Đại Lục là Tử Vong chi hải, là báu vật vô giá trân quý dị thường, người tu luyện đấu khí, ở bên cạnh vật này tu luyện, tốc độ vận hành đấu khí có thể nhanh gấp đôi, đây có thể nói là bảo vật mà tất cả Chiến Sĩ tha thiết ước mơ.

Triệu Dương là Thánh Vực Chiến Sĩ, khối San Hô Huyết Ngọc này đối với hắn có tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

Tất cả các quý tộc không ngờ tới ở nơi đây thấy được loại trân bảo này, ngay cả Triệu Dương cùng Lâm Toàn Hoàng Tước cũng đều giật mình kinh trụ .

Triệu Dương từ trên tay nữ nhi tiếp nhận San Hô Huyết Ngọc, may là hắn gặp qua vô số đại trường hợp Thánh Vực cường giả thu nhận bảo vật, nên cũng có thể bảo trì bình tĩnh.

Triệu Dương có chút kích động nhìn nữ nhi Triệu Diệu nói: "Diệu nhi, thứ này cũng rất trân quý a."

Triệu Diệu mỉm cười, nói: "Ha ha, cũng không có gì to tát, phụ thân đại nhân không cần để ý làm gì, ta gặp San Hô Huyết Ngọc này đặt ở hoàng gia bảo khố không có tác dụng, phủ đầy tro bụi , cho nên mượn dịp đại thọ hướng bệ hạ thỉnh cầu lấy cho phụ thân, vật tận kỳ dụng (vật phải dùng hết tác dụng) mà thôi."

Trong đại sảnh, các quý tộc một trận im lặng.

Trân bảo bực này đặt ở hoàng gia bảo khố mà không dùng, phủ đầy tro bụi, nói ra ai tin a!

Lúc này, Triệu Diệu đột nhiên quay đầu nhìn Triệu Dong cười nói: "Tỷ tỷ, không biết lần này ngươi cấp phụ thân đại nhân thọ lễ là cái gì?"

Cả bàn thủ tịch, bầu không khí nhất thời trầm xuống.

Triệu Dương cùng đám người Triệu Thủ, Triệu Thiên, Lâm Toàn Hoàng Tước đều nhướng mày.

Lúc này, Triệu Dong sắc mặt khó coi, nàng vốn lần này cũng chuẩn bị một phần lễ vật trân quý chúc thọ phụ thân, nhưng hiện tại trước mặt San Hô Huyết Ngọc của muội muội lại không dám lấy ra .

So với San Hô Huyết Ngọc trân bảo thế này, thọ lễ của nàng giống như cặn bã.

Lúc trước muội muội gặp mình vẫn mang vẻ mặt tươi cười đàm tiếu, nàng cho rằng muội muội đã bỏ qua chuyện năm đó, không nghĩ tới, hơn hai mươi năm trôi qua, muội muội vẫn ghen ghét chính mình a.

Triệu Dong trong lòng cười khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.