Sau khi Kim Liên bị áp giải vào Lãnh cung, Thái hậu cũng trở về tẩm điện. Hạo Thần trở về triều đình phê duyệt tấu chương. Hắn còn cả núi công việc chưa làm xong, phải tranh thủ làm cho xong rồi còn về chăm sóc cho tiểu yêu kia nữa chứ! Nghĩ đến vừa rồi Mẫu hậu không nương tay cho nàng một tát kia khiến hắn không khỏi đau lòng, chắc bây giờ một bên má nàng đã đỏ ửng lên rồi. Nghĩ như vậy, hắn liền gọi Lý công công:
- Ngươi bảo Tề Bạc chuẩn bị cho ta một lọ thuốc dưỡng thương, tối nay trẫm sẽ đến tẩm cung Thục phi.
Lý công công nghe vậy, lại nhớ đến lời của Tề Bạc:
- Bẩm hoàng thượng, Tề thái y nói rằng ngài ấy đã mang thuốc đến cho Thục phi rồi, còn bảo rằng hoàng thượng công viêc bề bộn triều chính, không nên vì chuyện nhỏ này mà tốn thời gian, cho nên hoàng thượng không cần đến!
- ...
Tề Bạc nói không sai, quả thật hắn rất bận. Tấu chương chất chồng lên nhau không biết khi nào mới phê duyệt xong. Hắn bây giờ không thể bỏ việc triều chính được, chỉ còn có thể ngồi phê xong đống sơ tấu này mà thôi. Chết tiệt! Tên Tề Bạc này thừa nước đục thả câu đây mà! Lại nghĩ đến ánh mắt ngưỡng mộ mà nàng nhìn Tề Bạc khi hắn giúp nàng giải oan khiến Hạo Thần có chút khó chịu, đây là cảm giác mà hắn chưa từng trải qua, ngay cả khi Hạ Nguyệt lúc trước có thân thiết với Nhị đệ ( Yu đánh hơi thấy mùi giấm chua nha~)
-------------o0o------------
- A! Đau!
Hạ Nguyệt khẽ rên,chỉ là một cái tát, sao lại đau như vậy được chứ, lại chảy cả máu! Tuy Thái hậu đã xin lỗi nhưng nàng vẫn còn ấm ức lắm, chưa hiểu chuyện đã vung tay đánh nàng, còn không cho nàng cơ hội giải thích. Tề Bạc cầm lọ thuốc bôi cho nàng, không cẩn thận đụng vào vết thương trên miệng nàng, thấy Hạ Nguyệt kêu đau thì dừng tay lại, cử chỉ cũng có chút dịu dàng hơn, ánh mắt hơi bối rối vừa có chút lo lắng nhìn nàng. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, miệng phun ra hai chữ:
- Ngu ngốc!
- Ngươi ngu ngốc! Cả nhà ngươi mới ngu ngốc!
- Ngươi còn nói, vết thương sẽ nặng thêm, sẽ không thể thưởng thức đồ ăn ngon được.
- Ta...không nói là được chứ gì!
Hạ Nguyệt tức giận mắng con người đang ngồi bên cạnh nàng, khoảng cách hai người rất ư là gần. Tề Bạc nhìn con mèo nhỏ đang xù lông trước mặt, bị thương đến như vậy mà còn cố nói cho ra lẽ, trong lòng hắn nhận thấy rằng nữ nhân này vô cùng thú vị. Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò nàng phải bôi thuốc đều đặn rồi đi về phủ của mình
--------------o0o------------
Ban đêm....
Hạ Nguyệt sau khi tắm xong, liền ngồi trước gương nhìn nhìn một bên mặt của mình. Trong lòng không khỏi cảm thán phải thốt lên rằng:
- Oa! Thật lợi hại nha~ Chỉ mới bôi có vài canh giờ mà đã lành lặn như xưa rồi, Tề Bạc quả nhiên là danh bất hư truyền!
Nàng sờ sờ bên mặt, trong lòng vui vui vẻ vẻ cảm thán mà không biết rằng có một người đang đứng sau lưng.
- Hình như nàng quên luôn sự tồn tại của phu quân thì phải?
Hạo Thần lạnh lùng nói, tuy bình thản nhưng có thể đóng băng mọi thứ, Hạ Nguyệt sợ hãi quay lưng lại cười hì hì nhìn hắn:
- Ha...ha...Làm...làm gì có! Thiếp làm sao mà quên được chàng!
Hạo Thần không nói, trực tiếp bế xốc nàng lên, không nương tay mà ném nàng lên giường. Hạ Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, đúng là tên không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! Nàng ấm ức xoa xoa cái mông đau ê ẩm, tức giận mắng:
- Chàng có biết mình vừa làm gì không!
Hạo Thần cũng không có trả lời, ánh mắt không rõ là có tức giận hay không mà chỉ thấy hắn tiến sát về phía nàng. Hạ Nguyệt thấy Hạo Thần rất lạ, chẳng phải lúc sáng còn bình thường lắm sao? Lại có chuyện gì nữa đây? Hạo Thần tức giận tất nhiên là có nguyên do. Hắn vốn rất bận, cố gắng làm cho xong việc triều chính để đến thăm nàng, vừa đến đã nghe nàng nhắc đến tên Tề Bạc khiến lửa giận trong người hắn phừng phừng bốc cháy! Hắn nhìn một bên má đã lành lặn của nàng, nghĩ đến vừa rồi Tề Bạc có bôi thuốc cho nàng, không khỏi lóe lên tia đố kỵ. Hạo Thần không nhịn được mà cắn một cái xuống cái má trắng trắng như bánh bao rồi dời xuống đôi môi anh đào mê người kia, nhắm nháp hương vị ngọt ngào của nàng. Hạ Nguyệt vì giật mình mà đưa tay kháng cự, đẩy đẩy con người kia ra. Một lúc sau, Hạo Thần mới chịu buông, hắn thỏa mãn nhìn vết cắn nho nhỏ trên cái má hồng của nàng, lại nhìn xuống cánh môi của ai đó, vẫn không nhịn được mà hôn xuống một cái, đến khi cả hai đều không thở nổi nữa hắn mới buông ra. Hạo Thần lúc này ôm mĩ nhân trong lòng, miệng ngoạm lấy vành tai đo đỏ của nàng, bất mãn nói:
- Sau này nàng không được phép nhắc đến tên nam nhân nào khác ngoài ta! Biết chưa!
Hạ Nguyệt cuối cùng thì cũng hiểu, thì ra là tên này ghen. Nghĩ như vậy khiến nàng không khỏi buồn cười, cũng muốn trên chọc hắn mà lại thôi. Nàng chạy ra khỏi lòng Hạo Thần, hôn chụt vào má hắn một cái, còn đẩy đẩy hắn ra khỏi cửa:
- Đã biết! Sau này sẽ không như vậy nữa! Còn bây giờ thì chàng về đi!
Hạo Thần đã đến đây thì tất nhiên sẽ không về, hắn xoay người kéo nàng vào lòng, nhanh chóng áp nàng xuống giường. Hạ Nguyệt lần trước bị thương nên không kháng cự được, lần này nàng phản công, đè hắn xuống dưới tạo ra tư thế nữ trên nam dưới. Hạo Thần cười cười, ánh mắt gian tà ôm eo nàng nói:
- Thì ra nàng thích chủ động a~
- Chàng!
Hạ Nguyệt xấu hổ bò xuống người hắn. Con sói kia đâu dễ tha cho nàng, hắn đảo người lật ngược để nàng dưới thân, rất nhanh môi cả hai đã dán chặt một chỗ. Rất nhanh sau đó y phục của nàng đã bị hắn vứt lung tung dưới đất, trong phòng không ngừng truyền ra âm thanh ái muội. Cảnh sắc xuân tràn ngập khắp căn phòng.
Đêm nay lại là một đêm rất dài!
--------------o0o--------------
Chào các tình yêu, Yu sau những ngày biệt tăm đã trở lại Trái Đất, sau câu hỏi tham khảo ý kiến đợt trước, đa số đều chọn kết HE, vì vậy Yu sẽ viết một cái kết thật Happy Ending cho các bạn ^^!Tuy nhiên đó chỉ là dự kiến, còn tương lai thì chưa biết! Các bạn thắc mắc vì sao Yu ra chương chậm ư? Là do lịch học, lại là năm chuyển cấp cộng với việc tốc độ bàn phím của Yu là tốc độ con rùa nên lịch ra chương không cụ thể. Mong các bạn thông cảm nha Ọ-Ọ
~Love all~