[Dịch]Hoàng Hậu Thất Sủng

Chương 21 : Đêm Xuân ( Có Xôi Thịt Nhá Bà Con :d)




Ai nha...theo ý kiến của một số bạn thì Yu đành viết cảnh xôi thịt vậy. Viết không hay mong mấy bạn ném đá nhẹ tay thôi, không là u đầu Yu T^T----------------------o0o----------------------

Hắn đè nàng lên giường, tay chống hai bên. Hạ Nguyệt đẩy mạnh hắn ra:

- Chàng...chàng mau tránh ra, ta...ta còn đang bị thương! Chàng dám sao?

- Bị thương mà mạnh miệng vậy? Xem ra nàng đã rất khỏe rồi!

Hạ Nguyệt mím môi không biết phải làm thế nào, hai má phồng lên tức giận vì không cãi lại ai kia. Thấy nàng im lặng không nói ra nửa câu nào, Hạo Thần liền cúi đầu, đôi môi rất nhanh bao phủ trọn đôi môi nhỏ nhắn, cái lưỡi linh hoạt của hắn quấn lấy cái lưỡi của nàng....

Sự tức giận của nàng có thể dễ dàng gợi lên dục vọng của hắn, môi hắn có vẻ hơi thô bạo, hung hãn cướp đoạt, chà đạp sự ngọt ngào của nàng.

Tư thái của hắn giống như mưa rền gió dữ, nàng lập tức ngây ngốc, gục ở trong lòng hắn. Hạo Thần bị nàng khơi mào lên ngọn lửa giận dữ không tên. Haizz, nha đầu ngốc, danh tiết hắn giữ suốt 20 mấy năm trời giờ lại bị mất trong tay nàng. Sau khi thật sâu thưởng thức mỹ vị ngọt ngào của nàng, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại, trói chặt vào trong ngực.

Nàng dịu dàng thần phục làm cho nụ hôn của hắn rất nhanh bị lửa nóng khiêu khích, thăm dò nơi mềm mại ướt át trong miệng nàng.

"A..."

Hạ Nguyệt cảm thấy máu trong người đang không ngừng điên cuồng chảy, sự tức giận cũng biến mất, nàng cảm nhận rõ bàn tay hắn đang âu yếm trên người nàng, châm lên ngọn lửa sở hữu khiến nàng thở hổn hển không ngừng.

Bàn tay lớn của hắn vòng ra sau cổ nàng, cái yếm rất nhanh trượt xuống, lộ ra cơ thể ngọc ngà trắng nõn không chút tỳ vết của nàng. Nàng xấu hổ đưa tay che trước ngực, che đi vết sẹo kia, hắn gỡ tay nàng ra, mỉm cười gian tà:

- Thứ cần thấy cũng đã thấy hết rồi! Không cần che!

Động tác của hắn rất nhanh, rút đi vật che đậy duy nhất trên người Hạ Nguyệt, rồi ép nàng ngã ở trên giường, phủ kín lấy người nàng sau đó bắt đầu hôn dọc xuống từ xương quai xanh ửng đỏ.

"A...Đừng...Không muốn..."-Nàng nhỏ giọng meo meo cầu xin, mặt đỏ bừng, mồ hôi rịn ra trên trán

Hơi thở nam tính của hắn tràn đầy trong miệng Hạ Nguyệt, sức nóng từ bộ ngực truyền đến toàn thân, trong miệng phát ra tiếng rên yêu kiều. Ngón tay hắn không ngừng di chuyển, Hạ Nguyệt khó khăn vặn vẹo thân hình, cơ thể như bị hàng ngàn con kiến cắn. Hắn nhìn biểu cảm của nàng, vật to lớn cũng đã sớm vươn lên, Hạo Thần vươn tay thổi tắt ánh nến, miệng thì thầm bên tai nàng:

- Tiểu yêu...đêm nay...nàng là của ta...

Ngoài trời ánh trăng chiếu vào phòng khiến cảnh xuân càng thêm đẹp đẽ. Trên chiếc giường lớn, có hai người quấn lấy nhau, tiếng thở dốc không ngừng vang lên, có hai con người...hòa chung một nhịp đập, khí xuân đẹp động lòng người...

-------------------o0o--------------------

Sáng hôm sau....

Ánh nắng len lỏi vào phòng khiến nàng nheo mắt tỉnh dậy. Hạ Nguyệt vừa ngồi dậy thì phần thân dưới đau đến ứa nước mắt T^T. Nghĩ đến đêm hôm qua mà nàng không khỏi xấu hổ lẫn tức giận, lập tức chỉ mắng tên kia một trận. Một đêm mà hắn hành hạ nàng đến bốn năm lần, đúng là hận mà! Sực nhớ đến Hạo Thần, nàng quay qua, thấy bên kia giường là một mảnh trống trải, đã lạnh đi từ bao giờ. Trong tim Hạ Nguyệt bỗng có cảm giác trống vắng, khó chịu. Hắn đã đi rồi ư? Bây giờ mặt trời vừa lên, trời còn rất sớm, hắn đã đi đâu? Nàng thở dài...Cũng phải...hắn là vua mà, phải dậy sớm lo việc triều chính chứ, đi hay không đâu cần nàng quản. Thế là nàng tự an ủi chính mình, cố gắng lết cái thân bị hành hạ đêm qua lên, thay y phục. Hạ Nguyệt nhìn vào gương, vết bầm vết đỏ chi chít trên cổ, môi sưng đỏ, nàng rủa thầm:

- Tên chết bầm! Sao ta dám ra ngoài đây?

- Nàng vừa nói xấu ta sao?

- A!

Nàng giật mình hét lên, Hạo Thần đứng sau lưng nàng tự bao giờ. Ánh mắt khó chịu, mặt thì cười như không cười. Trên tay hắn là một bát yến mạch với trà gừng. Nàng lắp bắp hỏi:

- Chàng...chàng...không phải đã lên thiết triều rồi hay sao?

- Không! Hôm nay việc triều chính tạm thời để Thiên Ngôn lo, nàng còn bị thương, để ta chăm sóc cho nàng. Chẳng lẽ nàng không muốn ở cạnh ta?- Vẻ mặt hắn nhăn lại

- Không! Làm gì có! Thiếp mừng lắm T-T

- Vậy thì tốt!

Hạ Nguyệt nhìn thấy hắn mà chỉ muốn khóc. Ở gần một con sói, ai mà chả sợ? Bị mần "ăn" thịt lúc nào không hay. Hắn đến bên cạnh nàng, giúp nàng ăn bát yến mạch, Hạ Nguyệt thấy ngại nên chặn tay hắn lại:

- Để thiếp tự ăn!

Hạo Thần nhìn nàng đe dọa. Ánh mắt như dao của hắn khiến nàng sợ hãi buông tay, để yên cho hắn đút ăn. Đến khi này, ánh mắt hắn như mới dịu đi.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói văng vẳng:

- Bệ Hạ, thần có việc xin thưa!

Hắn bước ra ngoài thì thấy có một thân ảnh áo đen. Nhận ra đó là ám vệ của mình, hắn đóng cửa phòng lại để nàng không nghe thấy. Lúc không còn ai, người kia mới nói:

- Bang chủ! Hạ thần đã tìm ra người chủ mưu hại nương nương!

- Là ai?

----------------------------o0o----------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.