[Dịch]Hoàng Hậu Thất Sủng

Chương 20 : Ai Sợ Ai




Nàng tất nhiên nghe hắn nói, hơn nữa nghe rất rõ, không sót chữ nào. Nhưng nàng muốn nghe hắn danh ngôn chính đại nói ra cơ! Hạ Nguyệt vờ như không nghe thấy, cố nén cười mà hỏi lại:

- Hoàng thượng vừa nói gì đấy?

- Ta...ta có nói gì đâu? Nàng...nghe nhầm rồi!- Hắn lúng túng, vẽ mặt y hệt đứa trẻ làm chuyện xấu bị mẹ phát hiện

Nhìn mặt là biết nói dối rồi! Đã thích người ta như vậy mà không nói, làm bổn cô nương đây tốn bao nhiêu chất xám nghĩ tới nghĩ lui, thật là đáng hận mà! Đã thế nàng phải chọc hắn chút xíu nữa mới được!

- À! Hóa ra là có người thầm thương trộm nhớ cô nương nhà nào đó, mà không dám bày tỏ, nên bây giờ chạy ra đây đứng tự kỷ một mình đây mà. Thôi thì cũng không phải chuyện của thần thiếp, thiếp đi trước!- Nàng nói vẻ tiếc nuối rồi bỏ đi

- Khoan...

Biết ngay mà, hắn thế nào rồi cũng sẽ níu kéo, xong rồi sẽ bày tỏ. Ô hô hô, mấy cuốn ngôn tình lúc trước nàng đọc toàn có kịch bản như vậy mà! Hạ Nguyệt đắc ý quay lại, tưởng rằng hắn sẽ nói câu gì lãng mạn, nào ngờ:

-Váy nàng bị rách kìa!

Hắn chỉ vào mông nàng, Hạ Nguyệt giật thót quay lại thì...ôi thôi rồi! Chiếc váy không biết bị rách từ lúc nào, mà nằm ngay đúng vị trí thế không biết. Cũng may mà những chiếc váy thời cổ đại có rất nhiều lớp nên cũng không thấy được gì nhưng tại sao lại rách ngay chỗ đáng xấu hổ như vậy chứ! Mất mặt quá, vậy mà cứ tưởng...Hạ Nguyệt ơi! Mày tỉnh táo lại đi! Mày nghĩ mày là nhân vật chính trong truyện ngôn tình sao? Điều đó là không có khả năng mà...huhu T^T. Nhưng nàng là ai chứ? Phải ngẩng cao đầu, không được mất khí thế. Hạ Nguyệt cười gượng, nói đỡ:

- Vậy...vậy à! Vậy xin phép bệ hạ, thần thiếp lui về cung thay y phục, cảm ơn Hoàng thượng đã nhắc nhở π_π

Trong cái tình huống này, chuồn là thượng sách! Hạ Nguyệt kéo váy định chạy đi thì có một vòng tay rắn chắc bao vây lấy nàng. Mùi hương quen thuộc đó, vòng tay ấm đó, nàng làm sao có thể quên? Hạo Thần cười, ngậm lấy tai nàng mà thủ thỉ:

- Ta không cho phép! - Hơi thở nam tính từ hắn phả vào cổ nàng, trống ngực nàng đập dữ dội

- A...

- Ta yêu nàng!

- Hả?

- Chẳng phải nàng muốn nghe ta nói câu đó sao?

- Thiếp...

- Suỵt...- Hắn đưa tay lên môi nàng, không đợi nàng nói thêm câu gì, hắn lập tức hôn nàng. nàng vì bất ngờ mà mở to mắt nhìn khuôn mặt như phóng đại của hắn. Lồng ngực như vỡ tung.

Môi chạm môi, hắn tách hai hàm răng nàng ra, lưỡi cuốn vào trong, lưỡi hắn khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng thơm tho của nàng. Hạ Nguyệt bị hôn đến đầu óc u mê, chân đứng còn không vững, hơi thở gấp gáp. Đang mải mê trong nụ hôn triền miên của hắn, nàng mới sực nhớ mình bị cưỡng hôn, hơn nữa trong tình trạng váy bị rách, vội lấy hai tay đẩy hắn ra:

- Thiếp...thiếp về cung trước...

- Ta không cho phép, nàng dám chống lại mệnh lệnh sao?

Hắn ghì chặt lấy Hạ Nguyệt, không cho nàng cơ hội thoát ra. Gì chứ, từ khi nào mà hắn có tính độc tài như vậy!

- Ta...ta về thay y phục

- Ban đêm nàng để như vậy mà về cung được sao? Lỡ như gặp dâm tặc thì sao?

Ừ nhỉ? Hắn nói cũng đúng. Hơn nữa bây giờ nàng còn là Thục phi...

- Thế bây giờ phải làm sao? Không lẽ đêm nay thiếp phải ở lại đây?

- Ngốc! - Hắn bế nàng lên

- A! - Nàng hét lên

- Ngồi im! - Hắn ra lệnh

Được Hạo Thần bế trên tay, mặt nàng không khỏi đỏ bừng lên. Hạ Nguyệt ra sức vùng vẫy suốt, hắn bực mình trợn mắt lên đe dọa nhìn nàng :

- Ngoan! Ngồi im! Không là ta hôn nàng đấy!

- Ai... ai sợ chứ? Á .. ý thần thiếp không phải là như vậy...

Trời ạ! Nàng quên mất bây giờ hắn là ai! Chết rồi, hắn giận lên thì biết làm sao. Hạ Nguyệt lén nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn không giận gì, vẻ mặt điềm tĩnh đến kì lạ. Nàng thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng đã thoát nạn. Nào ngờ Hạo Thần bế nàng vào tẩm điện của hắn.

Khoan... mà có gì đó sai lắm, chẳng phải bây giờ nàng phải ở trong phòng của mình chứ, sao hắn mang nàng đến đây. Đến khi Hạo Thần đặt nàng lên giường rồi nàng mới sực nhớ: Điện của hắn là nơi các cung nữ hoặc phi tần thị tẩm, chẳng lẽ...

Không... Không thể nào!!!!!! Q_Q Chẳng trách sao lúc hắn bế nàng vào đây mấy cung nữ cứ cười mãi, cứ như nàng trúng độc đắc ấy, giờ mới hiểu nguyên nhân. Biết hắn muốn gì nên nàng lăn qua một góc giường, túm chặt chăn quấn quanh người con sâu.

Hạo Thần trèo lên giường, tiến lại gần nàng, kéo nàng nằm dưới thân hắn, tay chống hai bên, hắn túm chăn kéo xuống:

- Chẳng phải nàng nói không sợ ta sao? Vậy ta sẽ cho nàng biết thế nào là lễ độ!

- Thiếp không muốn, buông ra đi a~

Nàng bị mắc kẹt cứ vùng vẫy trong chăn càng làm hắn có hứng thú:

- Nàng còn dám chống đối ta sao? Nói nàng sai rồi, mau!

- Không! Thiếp không nói! - Hạ Nguyệt cứng đầu cãi bướng

- Được... Được thôi!

- Chàng ...chàng... định làm g... um...

Hắn hôn vào đôi môi đỏ mọng kia để ngăn nàng nói, vốn chỉ định dạy dỗ nàng, nhưng bây giờ hắn không dừng lại được. Nàng căn bản bây giờ đã trở thành món điểm tâm của hắn, nha đầu ngốc nghếch!

~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Yu đang suy nghĩ có nên viết H ở chap sau hông ta. Có bạn nào muốn có cảnh xôi thịt không? Không mún Yu lướt qua lun đó nha = ̄ω ̄=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.