[Dịch]Hoàng Hậu Thất Sủng

Chương 17 : Hóa Ra Là Bị Lừa




P/s: Từ giờ, ngôi kể có thể thay đổi. Sở dĩ Yu làm vậy là để diễn tả tâm trạng nhân vật tốt hơn. Để cho các bạn dễ biết thì Yu sẽ ghi tên nhân vật đó ở mỗi chương. Nếu không để tức là đoạn đó Yu kể. Nói cho nó màu mè vậy thôi chứ trình độ văn chương của Yu thì vẫn vậy =.= . Dù sao cũng cảm ơn các tềnh iu đã đọc đến tận chương này của Yu, làm Yu rất rất là cảm động :3. Chúc cho những ai đã ủng hộ Yu luôn gặp may mắn, ahihi ^^

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Hạ Nguyệt

____________o0o_____________

Ta sau khi ăn cái bánh bao của Tề Bạc đã thấy khá hơn đôi chút, hắn vẫn cứ đi về phía trước. Đi đến gần tối mà vẫn chưa thấy lối ra, ta bắt đầu nghi ngờ hắn. Nói không chừng, Tề Bạc đang định đem ta đi bán cũng nên! Hoặc cũng có thể do hắn mù đường chăng? Liệu ta có nên tin tưởng hắn? Dường như cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ khác thường của ta, hắn bất giác quay lưng lại lườm ta:

- Không phải ngươi đang nghĩ xấu về ta đấy chứ?

Trời ạ! Hắn là thần thánh phương nào mà linh thiêng đến thế? Đến ta nghĩ gì cũng biết. Tất nhiên ta cũng đâu dại mà nói ra, nói rồi hắn bỏ ta lại đây một mình thật thì làm sao? Ta chỉ cười trừ, làm vẻ mặt như vô (số) tội:

- Đâu có! Chỉ là ta muốn hỏi huynh chừng nào thì tới nơi?

- Chúng ta tới rồi!

Tề Bạc vừa nói, vừa chỉ tay về phía trước, ta theo hướng tay hắn chỉ, khấp khởi mừng thầm vì tưởng sắp được ra khỏi khu rừng. Nhưng...Nhưng...trước mắt ta là cái gì đây? Một cái hang động? Khỏi phải nói lúc này mặt ta đần ra trông tức cười như thế nào! Ta khó hiểu nhìn hắn. Hắn chỉ đáp cụt lủn bằng bốn từ:

- Tối nay chúng ta ở lại đây

- Khoan đã! Chẳng phải huynh nói là giúp ta ra khỏi khu rừng này sao?

-Ta có nói sao? Ta chỉ nói nếu không muốn chết thì đi theo ta cơ mà! Hơn nữa, ta không biết lối ra khỏi khu rừng này!

Rầm! Trên đầu ta sét nổ đùng đùng. Hóa ra ta vừa bị lừa đấy à? Lúc này não ta mới tiếp thu hết những gì hắn nói. Cơ mà đúng thật, rõ ràng Tề Bạc đâu có nói biết cách ra khỏi khu rừng! Ta giận, ta hận ngươi, Tề Bạc! Tại sao trời sinh con ra được rồi, sinh thêm tên đáng chết này làm gì? Hạ Nguyệt ta phải ngậm ngùi đắng cay mà không thể cãi lại hắn. Tề Bạc bước đến cửa hang động, quay lại thấy ta vẫn còn thẫn thờ thì cất tiếng:

- Này! Có vào không?

Thế là ta thất thểu lê cái xác bước vào hang động cùng hắn...

~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

Hạo Thần

____________o0o_____________

Ta hiện giờ đang rất rất muốn bóp cổ cái tên đã bắt nàng ấy đi. Hừ! Ta mà tìm ra được kẻ chủ mưu rồi thì đừng hòng ta tha thứ. Không biết bây giờ Lan Hoa đã ra sao rồi? Lòng ta nóng như lửa đốt. Lần đầu gặp nàng, ta đã cho rằng tình cảm mình dành cho nàng ấy chỉ là ngộ nhận, chỉ vì nàng giống người mà ta yêu thương nhất- Hạ Nguyệt. Nhưng khi ở gần nàng, ta biết rằng, cái ta yêu chính là con người nàng, chứ không phải là vì nàng giống Hạ Nguyệt. Tính cách Hạ Nguyệt hiền dịu, còn nàng là một cô gái mạnh mẽ, thậm chí còn chẳng màng sống chết uống li trà có độc kia. Rõ ràng do ta nhu nhược, do ta không đủ sức bảo vệ nàng ấy. Nàng có biết, lúc đó, ta đã rất lo, trong đầu ta lúc ấy không ngừng nghĩ đến việc vì ta mà Hạ Nguyệt đã... Ta không muốn mất nàng như đã từng mất Hạ Nguyệt. Có lẽ...ta đã yêu nàng thật rồi. Lan Hoa! Ta nhất định sẽ tìm được nàng. Ta giận dữ nắm chặt tay, đã hai đêm nay ta đã không ngủ, sai người tìm kiếm khắp nơi. Ta đã sai người trong bang Hắc Long tìm tung tích của nàng, cho hai ám vệ lẫn trong bang Hắc Xà làm nội gián nhưng vẫn không tìm kiếm được gì. Thiên Ngôn đã giúp ta trông coi triều chính nhưng cũng không thể giúp mãi được. Ta chắc rằng đó là âm mưu của Hắc Xà, nhưng không đắc tội với Hắc Xà, cớ sao lại bắt người? Hai ám vệ kia báo bang chủ Hắc Xà đã sang Hà Lưu quốc nên việc cai quản bang thuộc về vị đại tỷ kia. Hừ, chỉ cần tìm ra tung tích cô ta, thì sẽ biết nàng ấy ở đâu. Hơn nữa, ta nghe báo rằng nội bộ Hắc Xà đang có chút rối loạn, hai ám vệ kia vẫn đang tiếp tục theo dõi. Đang trầm luân suy nghĩ trong tĩnh điện thì lại nghe giọng công công báo Hoàng hậu tham kiến. Ta truyền chỉ cho cô ta vào. Kim Liên vừa thấy ta, trong mắt không khỏi lo lắng:

- Bệ hạ! Thần thiếp nghe bẩm báo Thục phi mất tích, đó có phải sự thật không?

- Nàng đến đây chỉ vì muốn nói chuyện đó? Nếu vậy thì nàng về đi!

Ta chưa dứt câu, cô ta rươm rướm nước mắt. Kim Liên thổn thức trả lời:

- Thần thiếp chỉ là lo cho Hoa muội muội, nếu làm phiền đến hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui!

Nói rồi, cô ta rời đi, ta cũng chẳng bận tâm Kim Liên thế nào, chỉ mãi nghĩ cách tìm ra nàng, nha đầu ngốc của ta!

~~~~~~~~~~~~~ ~o0o~~~~~~~~~~~~~

Xong rồi, sau một tuần "ăn hành" trên lớp, Yu cũng viết được một chap, mừng quớ T-T

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.