[Dịch]Hoàng Hậu, Nàng Dám Trốn Trẫm Sao

Chương 4 : Chương 4




Định là nàng sẽ bỏ qua nhưng nay đã có một tâm phúc ở bên thì sợ gì nữa. Mấy cái quy tắc trong cung phim truyền hình ngày nay chiếu đầy. Vài chiêu này xem ra còn hơi nhẹ. nàng vênh cao mặt tự đắc nhìn cô ta tức đến không nói thành lời. Vội biết không đấu lại liền xoay sang nhào vào tên hoàng đế kia:

-Hoàng thượng, người xem hoa phi ức hiếp thiếp!!!

-Ta ức hiếp ngươi?_Nàng hỏi lại lần nữa_Bổn cung chỉ dạy dỗ ngươi chút lễ giáo đã xem là ức hiếp, thế chẳng lẽ ta để ngươi leo lên đầu mình!!!

Cơ Viên phàm vẫn yên lặng ngắm nhìn từng nét mặt của nàng. Hoa phi của hắn thay đổi thật rồi. Nếu là nàng trước đây nhất định không dám đánh ai à không nhìn thẳng người khác còn không dám ấy chứ, nay lại không chút kiến nể đánh người khác một bạt tay thế này. Quả là có nét thú vị. hắn nhẹ mỉm cười :

-Hoa phi nói đúng, dẫu sao nàng cũng chỉ là một quý nhân, được Hoa phi chỉ bảo là một điều tốt.

Ả ta không phục nũng nịu nhìn hắn nhưng sau đó thấy từ ánh mắt y hàn khí bức người xem ra không thể làm được đành phải cúi đầu bẽn lẽn:

-Là thần thiếp sai, xin nương nương thứ lỗi!

-Hảo lần này bổn cung nể mặt hoàng thượng bỏ qua cho ngươi!!

Hì hì, nể mặt gì chứ chỉ vì nàng không muốn mang thêm rắc rối thôi. Tên hoàng đế kia lại may mắn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đắc ý của nàng tim bỗng loạn sai một nhịp. Liền xoay mặt đi, hắn không hiểu cảm giác vừa nãy là thế nào. Hoa phi đã phá đủ rồi cuối cùng cũng chịu cùng nô tỳ hồi cung. Đi qua Ngự Uyển các là một cung điện nhỏ bao quanh là tường nâu đỏ, bên trong dơn thuần một gian nhà, sân vườn trồng đủ loại hoa quý hiếm. Ngoài ra không còn gì đặc biệt cả. Tiếu Ân Ly đưa tay nghịch nhịch vài cánh mẫu đơn. lại xoay sang nhìn tiểu nô tỳ bên cạnh, cô nương này mặt sáng như gương đôi mắt có thần dung nhan thanh tú, nếu ở thời hiện đại xem ra có trai đẹp theo chờ số báo danh đâu phải làm một nô tỳ nhỏ bé như thế này. Nô tỳ kia thấy nàng cứ nhìn mình không khỏi lo sợ sẽ bị trách phạt liền quỳ rạp xuống van xin không ngừng. Ân Ly cũng không khỏi ngạc nhiên liền đỡ nàng ta đứng lên.

-ngươi làm gì thế, ta đâu bảo sẽ trách phạt ngươi chứ. Ngược lại ta có chuyện muốn nhờ ngươi, ngươi có thể hứa với ta không?

-Thua nương nương cứ nói, nô tỳ không dám không tuân!

-Hảo!!

Nàng và nô tỳ kia đi vào phòng. Tiếu Ân Ly ngồi lên chiếc giường tranh nhìn cô gái kia:

-Ta...ta..khi ngã xuống giếng.. đã mất trí nhơ rồi.

-Nương nương người nói thạt sao?

-Ừm._Nàng cố làm bộ mặt tội nghiếp nhất có thể, may mà bản thân là một diễn viên nổi tiếng ấy nhỉ.Nàng tự đắc trong lòng. Đâu biết co nương kia sợ đến xanh mặt:

-Nương nương người còn nhớ tên mình không? Cha người là ai? Hoàng thượng và người là quan hệ thế nào người còn nhớ không?

-Ta không nhớ

Nhin mặt tiểu cô nương kia xem ra là sắp phát khóc rồi. Nàng liền dỗ dành ngay:

-Vậy nên ta muốn nhờ ngươi giữ bí mật này giúp ta. Có được không?

-Vâng thưa nương nương!

-Được tốt lắm, việc đầu tiên cho ta biết tên của ngươi đi

-Nô tỳ tên là Tiểu Cát ạ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.