Dưới ánh trăng màu vàng nhạt nhẹ nhàng nhuốm màu tà áo của nàng. Tiếu Ân Ly dịu dàng đi đến bên y. Chiếc cầu từ bên bờ đến mái đình kia như dài thêm cả vạn thước. Mỗi bước đi của nàng đều chậm rãi và yên tĩnh, lọn tóc đen tuyền tung bay theo gió đêm, ánh mắt của nàng còn ưu sầu hơn cả nước mắt. Y nhìn nàng rất lâu, cả hai cứ cách xa nhau như vậy, dường như tất cả yêu thương, dung nhớ, nước mắt, đau khổ đều hóa thành khoảnh khắc này. Mãi mãi lắng đọng trong thâm tâm, không thể thoát khỏi tình thế trước mắt.Yến Thiên Sở nhẹ giọng nói với nàng:-Ân nhi, mau đến đây!
Nàng chậm rãi bước lên cầu đến bên cạnh y. Yến Thiên sở nhìn nàng rất lâu. Dù thời gian trôi qua bao lâu thì dung mạo của nàng vẫn như vậy. Cứ như nó chưa từng xảy ra. Bể dâu trái ngang vì người mà yên tĩnh một kiếp.
-Thiên sở....
-Bây giờ đã có thể cho ta biết được rồi chứ?
Nàng xoay lưng đi khẽ lắc đầu.
-Có những chuyện không biết có lẽ vẫn thấy hạnh phúc, nếu biết được kết quả cũng chỉ càng đau khổ.
-Nàng....thôi bỏ đi. Chỉ cần bây giờ nàng vẫn còn bên cạnh ta, như vạy là quá đủ.
Yến Thiên sở vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, đặt cằm của mình lên vai nàng. Tiếu Ân Ly có thể cảm nhận được nhịp tim của y xuyên qua lớp y phục, cảm nhận được hỏi thở ôn nhu của y bên cạnh mình. Bất chốc lại mỉm cười thật dịu dàng:
-Đúng vậy...ta vẫn đang ở bên cạnh chàng....
Chia xa chưa hẳn là biệt ly, ở bên không hẳn là yêu thương. Mười sáu năm qua, tình cảm này chưa từng một ngày phai nhạt. Gió thổi tà áo bay, thổi cả tâm tư của ai vào cõi hồng trần. Cứ như dành cho nhau thời gian để yêu thương. Tiếu Ân Ly khẽ thở dài, y ở gần như vậy tất nhiên có thể cảm nhận được, vòng tay xiếc lấy nàng cang chặt hơn:
-Hứa với ta, mãi mãi ở lại nơ này, ở lại bên ta, bên Yến Thiên Sở này.
-Ta không thể! Hứa với chàng một điều ta chưa chắc chắc sao?
Không khí trầm mặc lại bao trùm không gian, đêm nay thật dài. Mặt nước gợn sóng nhẹ, hắt chút ánh xanh lên gương mặt nàng. Đôi mắt ưu sầu kia thoáng chút lay động, dường như muốn nói ra lại nghẹn ngào không ít. Năm đó nàng trốn khỏi hoàng cung đến Dương Châu, phát hiện mình đã mang thai khong thể đi quá xa, sau khi sinh ra Yến Thiên Sở, nàng lại chu du khắp thiên hạ, nửa năm gần đây mới trở về Dương Châu không ngờ y lại đích thân đến tìm nàng.Cảm xúc ấy sao nàng quên đi được. Không chút báo trước, y đã như vậy hiện lên trước mắt nàng. Dung mạo tiếu soái kia, thân hình ấy, phong thái của y khó mà ai có thể sánh kịp. Cứ yên bình như vậy, y lại xuất hiện trước mắt nàng. Một nữ minh tinh đột nhiên xuyên qua thời không, yêu một quân vương, sinh hạ một thái tử. Gặp gở của nàng và y đã bị thời gian bóp méo. Đáng ra cả hai chính là thứ đã qua và hiện tạo, không ngờ có thể trở thành một. Gặp Yến Thiên Sở và yêu y chính là điều mà cả đời này có lẽ nàng không bao giờ nghĩ đến. Nhưng nam nhân này, tại sao cứ ngông cuồng như vậy, hôn nàng, chiếm đoạt nàng, bước chân vào cuộc đời nàng, cứ như vậy lấn át tất cả thời gian của nàng.
-Ân nhi!_Lời nói có phần uy lực kia kéo Tiếu Ân Ly từ dòng suy nghĩ của mình trở lại thực tại._Nàng lại suy tư rồi, đã bao lâu rồi mà nàng vẫn không bao giờ nói bất kì điều gì với ta như vậy?
-Ta không đề phòng chàng, chỉ là tâm sự ắt là nõi buồn, đã là nỗi buồn ai lại muốn chia cho người khác.
-Hàn nhi, ngày mai ta sẽ làm đại lễ sắc phong nó làm Thái tử.
-Chuyện đó, chàng biết rõ ta không bận tâm.
-Và cả nghi thức đón nàng trở về.
-"...."
-Ai nói quân vương đa tình, ai nói giang sơn mỹ nhân cơ hồ là không thể không yêu. Bổn vương chỉ cần Tiếu Ân Ly nàng!
Trái tim ai kia chợt đập một nhịp thật mạnh, gò má thoáng chút đỏ lên, ý cười giấu đi nơi đáy mắt.
-Lời nói của nam nhân, mấy lời có thể tin.
-Thời gian chứng minh là được