[Dịch]Hoàng Hậu, Nàng Dám Trốn Trẫm Sao

Chương 30 : Chương 30




Sau khi vào thành Yến Thiên Sở cho người cung nhân cho Yến Lãnh Hàn và Lâm Nguyệt. Nàng thì được y tận tình đưa về cung. Tiếu Ân y đẩy nhẹ cánh cửa gỗ màu nâu đỏ nhạt đi vào phòng. Mười sáu năm, đã mười sáu năm trôi qua nhưng nơi này vẫn chưa từng thay đổi. Từ chậu hoa trà bên cửa sổ, thành lan nơi nàng thích ngắm những cơn mưa bất chợt, ngay cả tấm chăn cũng chưa hề thay đổi. -Thiên Sở, chàng vẫn giữ tất cả sao?

-Chỉ cần là nhũng gì thuộc về nàng, ta tất sẽ trân trọng.

Nàng nhìn qua bên cạnh cửa sổ, trên chiếc bàn con tách trà bạch mai vẫn đang vương nhẹ hơi nóng. Vào thời gian này nàng thích nhất là dùng trà từ bachjmai phơi khô nấu với sương sớm để dùng.

-Chàng vẫn chu đáo như vậy.

Y dịu dàng đỡ lấy nàng đến bên cạnh chiếc bàn, cầm tách trà đưa lên môi khẽ thổi nhẹ. Đã bao lâu rồi nàng không nhớ đến những giây phút này. Ở bên cạnh y, chính là lúc nàng thật sự vui vẻ nhất. Từng cử chỉ, lời nói, hơi thở của y, mãi mãi đượcgói trọn trong khoảnh khắc này. Tiếu Ân Ly không cầm lòng được ôm chầm lấy y òa khóc thật to, ướt đẫm ngực áo Yến Thiên Sở. Y vẫn ôn nhu như vậy xoa nhẹ mái tóc nàng, hai cánh tay ôm trọn nàng vào lòng:

-Ân nhi, nàng trở về rồi.

-Thiên Sở...ta rất nhớ chàng...ta không muốn rờ xa chàng....mãi...mãi......ta chỉ muốn ở bên chàng.

Giọng nói nghẹn ngào hòa theo nước mắt không ngừng rơi. Nhìn nàng như vậy trái tim y không khỏi đau thắt:

-Đừng, ta không cho phép nàng rời ta đi nữa. Cho dù là hi sinh cả tính mạng ta nhất định cũng phải giữ nàng lại bên cạnh ta.

Đôi mắt nàng ngấn lệ, lời muốn nói ra lại không thể nói, nếu nàng ở bên cạnh y nhất định sẽ khiến y sớm ngày thân bại danh liệt. Lời này thà giữ trong lòng còn hơn là để y cùng nàng đau khổ. Yến Thiên Sở đưa tay lau khô giọt lệ của nàng giọng ôn nhu:

-Tại sao năm đó nàng khong từ mà biệt, rời xa ta?

-Chuyện này, ta không thể nói.

-Tại sao, ngay cả một lí do nàng cũng không thể cho ta.

-Sau này ta sẽ nói với chàng, ta mệt rồi, chàng mau ra ngoài đi.

-Ân nhi, rốt cuộc là nàng có nỗi khổ gì, tại sao lại không nói ra?

Nàng vẫn lạnh lùng xoay mặt đi:

-Chàng mau đi đi!!!

-Nói cho ta lí do? Lúc nãy rõ ràng nàng rất xúc động nàng còn khóc rất lâu, giọng nói đầy bi ai, tại sao chỉ cần cho ta một lí do có được không?

-Ta đã nói, khi nào có cơ hội ta sẽ nói với chàng, mau đi đi. Bây giờ ta không muốn nhìn thấy chàng.

-Tối nay ta chờ nàng ở Đình Vong Nguyệt.

Tiếu Ân Ly chỉ im lặng không tỏ rõ thái độ. Y cũng từ từ rời đi. Nhưng mà liệu ai có thể thấy tim nàng đau đến cỡ nào. Mười sáu năm nay, những chuyện nàn trải qua liệu ai biết được. Yêu thương lại không thể ở bên, chờ đợi điều không thành hiện thực, mong chờ một giấc mơ kéo dài, tạo nên một kỳ duyên đẹp đẽ mà ai cũng mơ ước. Nàng khẽ liếc nhìn tán hoa đào bên ngoài, mùa xuân đến rồi. Cánh hoa màu hồng nhạt rơi lả tả không theo một quy luật nào. Vài lần gió gợn đến lại có cánh hoa tràn vào phòng làm không khí dễ chịu hơn hẳn. Những thứ này làm nàng nhớ đến cây hoa đào năm đó, y và nàng cùng thề ước "-Vậy tình yêu của ta mãi mãi ở đây, như gốc cây anh đào này, dù là mùa thu hay mùa đông, vẫn nở rộ xanh tươi." vài ngày sau còn là sinh thần của nàng, y đã bỏ bao tâm tư chuẩn bị, giờ nghĩ lại vẫn cứ như mới hôm qua. Nàng không vội nghỉ ngơi mà thay xiêm y mà Yến Thiên Sở đã chuẩn bị cho nàng.

*

* *

Yến Lãnh Hàn sau khi từ chỗ của Lâm Nguyệt rời đi vừa đúng lúc nhìn thấy y đang đi dạo trong ngự hoa viên liền đến gần:

-Phụ hoàng!

-Là con sao?

-Thực sự thì chuyện xảy ra cách đây vài ngày thặt sự làm con rât bất ngowg khi biết mẫu thân à mẫu hậu chính là Hoàng hậu của Xích Diệm quốc.

-Chuyện này, Ân nhi chưa từng nói với con sao?

-Chưa từng_Đôi mắt Yến Lãnh Hàn đượm buồn, đưa tay bắt lấy một chiếc lá trúc đang rơi_Từ lúc còn nhỏ, con đã từng hỏi rất nhiều lần về chuyện của phụ thân, nhưng mà người một lần cũng chưa nói với con. Chỉ là mỗi đêm đều là nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của người. Chưa từng một đêm, người thật sự ngủ ngon.

-Mười sáu, nàng ấy rời xa ta đã mười sáu năm, bây giờ bỗng chốc lại quay về làm ta cứ ngỡ là một giấc mộng.

-Rốt cuộc mười sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?

-Ngay đến cả ta cũng không rõ, tâm tình của mẫu hậu con cũng tựa như mặt biển, cho dù bên dưới kia là những cuộc đấu tranh, cho dù là sắp có giông bão nhưng mặt biển ấy vẫn luôn như vậy, êm đềm chậm rãi, không chút hối hả.

Yến Lãnh Hàn nhẹ xoay người nhìn y, mẫu thân đại nhân của hắn thật sự quá độc ác. Có thể làm cho nam nhân đứng đầu thiên hạ phải tương tư như vậy, phải vỏ tâm ra mà đoán tâm tình của nàng. Dung mạo của nàng làm nam nhân thiên hạ thèm khát, tâm tình của nàng làm lòng người không yên. Chỉ một cau một từ cũng làm người ta nhung nhớ khôn nguôi. Nữ nhân như nàng lại chính là mẫu thân của hắn, thật sự chính là rất khó chấp nhận được. Là hắn quá may mắn hay là do nghiệp chướng. Từng ngày hắn lớn lên chính là nhì thấy nàng u sầu khôn nguôi, là nhìn từng nam nhân gặp nàng mà thề non hẹn biển, là nhiinf nàng không chút lưu tâm mà từ chối, là đạp đổ tình cảm của hàng ngàn nam nhân.

-Phụ hoàng, người là vì sao lại yêu mãu hậu.

-Chuyện này kể ra cũng là thật dài. Lần đó là Nhị hoàng thúc của con là đi du ngoạn dân gian sau đólại mua được mẫu hậu của con về làm quà sinh thần cho ta.

-Mẫu hậu lại bị mua?

-Thân phận thật của nàng là con gái của Tiếu Dạ, đại tướng quân của Chu Ngưng quốc, nàng tiến cung làm hoa phi, ần đó là ra ngoài dạo chơi mà bị kẻ xấu hãm hại.

Yến Lãnh Hàn hoàn toàn đơ người, mẫu hậu của hắn thật sự là mọt nữ nhân mà cả thiên hạ này khong ai gặp được. Nhưng phụ hoàng của hắn quả là rất cao thượngự.

-Phụ hoàng, người hông xem thường mẫu hậu.

-Trong mắt ta nữ nhân trước giờ đều rất bình thườn, khong ai xứng đáng cho ta quan tâm, chỉ có nàng ấy, dags vẻ đêm đó, đêm đầu tiên gặp nàng chính là thứ khiến ta cả đời không thể quên đi. Nàng là nữ nhân trong sáng lương thiện nhất thiên hạ, là nữ nhân cao quý đến nỗi không ai có thể xem thường nàng.

Đôi mắt Yến Thiên Sở nhìn về nơi xa xăm, nhìn về nói cánh cửa phòng đang đóng lại của nàng, thờ gian dù trôi qua nhưng tình cảm dường như vẫn còn đang lắng đọng lại nơi này, chưa từng vơi đi. Mọi khoảnh khắc kỉ niệm đều như vậy, chưa từng phai nhạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.