[Dịch]Hoàng Hậu, Nàng Dám Trốn Trẫm Sao

Chương 17 : Rời khỏi Hoàng thành, ta lại bị đem bán!




Nàng xem xét mọi thứ dã đầy đủ cuối cùng cũng yên tâm vớ lấy cái bang Quế hoa mà nhai. Nhấp một ngụm trà xanh. Nàng leo lên giường toan ngủ một giấc tì Tiểu Cát lại chạy xộc vào:

-Nương nương, ngày mai người đi rồi...liệu người có quay về không? Nô tỳ biết nương nương mong sớm ngày rời đi, nhưng còn nô tỳ, người có thể đưa nô tỳ đi cùng không?

-Hì, Tiểu Cát ngốc, ngươi bây giờ tuy đã 19 tuổi chờ 25 tuổi sẽ được xuất cung, có thể may mắn gặp được một gia đình đàng hoàng mà gả. Nếu ngươi di theo ta sống chết cũng chưa rõ trước.

-Nhưng nô tỳ, nô tỳ....không muốn xa người. Người đã nói đây là nguy hiểm vậy làm sao nô tỳ có thể để người mạo hiểm như vậy!

-Nha đầu, ngươi vì ta hi sinh quá nhiều thời gian của mình rồi.

Tiếu Ân Ly thật không nỡ để cô nương ta đi theo, cuộc chạy trốn này thật quá vất vả.....

Sáng hôm sau.....

Chiếc xe ngựa gỗ màu đỏ son đã chờ sẵn ngoài cổng thành, có sắn người đánh xe, có cả 2 con chiến mã ngày đi ngàn dặm. Hắn thật là đồng ý để nàng đi trong ba ngày. Ân Ly diện bộ y phục màu vàng thanh thoát thêu vài đóa thuyrtieen. Thật là thanh tao mà vương nét thuần khiết. Hắn cứ nhìn nàng không rời được. Đôi mắt nàng xa xăm tựa như áng may trôi mãi, dù hắn có làm gì cũng không thể truy vân đuổi nguyệt mãi. Có lẽ nó trôi đi cũng sẽ có ngày quay về_hắn tin là như vậy. Nàng đã đi đến chỗ hắn, cười một cái hữu lễ:

-Hoàng thượng thật chu đáo quá.

-Chỉ cần nàng nhớ cuộc thương lượng của chúng ta cần có nàng đó.

-Tiểu nữ đã rõ, thời hạn 3 ngày.

Tiếu Ân Ly bước lên cầu thang nhỏ cạnh mình leo vào bên trong. lông cừu được trải dài dưới gối đệm, Cả một cái đầu gấu đen đặt ngay bên cạnh nhằm làm chỗ cho nàng dựa vào. Quả là một chiếc xe ngựa cao sang quá độ. Cuối cùng cũng đã di chuyển, nàng rời đi trong sự luyến tiếc của tiểu cô nương kia và sự mong chờ của hắn. Có ai nào ngờ vận mệnh của nàng vì ngày hôm nay sẽ thay đổi, tựa như bánh xe gỗ này, bánh xe vận mệnh của nàng cũng bắt đầu chuyển hướng. Rời khỏi hoàng cung này, nàng thật cảm thấy vui mừng hơn nhiều. Có thể nghe được tiếng rao bán hàng, nghe tiếng người qua lại, sộc vào là mùi màn thầu hấp. Lâu rồi nàng không được đến nhưng nơi náo nhiệt như vậy. Ân Ly nhảy xuống xe:

-Ta muốn đi dạo một lát, các ngươi đi tìm quán trọ đã, một canh giờ sau quay lại đây!

-Nhưng nương....tiểu thư, người không nên đi một mình, để nô tài tìm quán trọ rồi đi cùng người.

-Ta không thích, ta muốn đi chơi một mình!!!!

Nàng thè lưỡi trêu tên đó rồi quay lưng chạy đi một mạch. Dòng người thì quá đông, hắn lại mang theo cái xe ngựa cồng kềnh, đành phải tìm quán trọ trước. Ân Ly sau khi đảm bảo mình không còn bị bám đuôi nữa thì tung tăng mà đùa nghịch khắp nơi. Đương nhiên một cô nương xinh đẹp như thế ra ngoài chẳng lẽ không ai để ý. Nàng cứ như chú chim sơn ca vui đùa với hoa cỏ, ai lại nỡ bắt nó lại. Đột nhiên nghe từ xa có tiếng đàn vang vọng đến, thật quả là hay mà. Ai cũng di về hướng tiếng đàn thoát tục đó. Là một cô nương ở Ỷ Hương viện đang đệm đàn trên vọng lầu. Ân Ly thoáng nhìn thấy sự ưu tư trong mắt nàng ta, âm điệu này quả là làm người ta đau lòng. Bất chợt Ân Ly lại nghe sao quá quen thuộc cất tiếng hát theo

Hồng đậu sinh Nam quốc

Có chăng là chuyện quá đỗi xa vời

Tương tư tính là chi

Vốn không người để ý

Say gục chốn hồng trần

Muôn ánh hồng ngàn tía

Lả lơi phong tình sóng sánh tràn chén rượu

Muốn quên nhất là vần thơ cố nhân

Không nỡ quay đầu nhìn tương tư

Một lòng một dạ lại sợ người cười chê

Rồi sợ người thấu tỏ

Xuân về vẫn thấy hồng đậu nở

Mà sao không thấy người tình đến hái

Phong lưu chốn yên hoa

Chân tình không giữ lại.....................

Quả là bi thương đến nỗi làm người ta rơi lệ, cô nương kia cũng bất ngờ khi nàng lại có thể hát ra lời cho khúc nhạc này. Ai nghe xong cũng không cầm được lòng, mấy tên mua hoa ghẹo nguyệt cũng dừng cuộc chơi mà nói:

-Nếu Yên Yên cô nương đã lưu luyến tên thư sinh nghèo kia,vậy chúng ta không làm khó nàng !!!!

Nét mặt của cô nương đó lập tức vui vẻ trở lại. Chạy đến hầu hắn ta một chén rượu. Yên Yên này vốn là hoa khôi của Ỷ hương viện, nhưng lại yêu thầm một tên thư sinh nghèo. Lão ma ma không chấp thuận ngày nào cũng bắt nàng tiếp khách. Dù chỉ là vô tình thì cũng thường đàn ra nhưng khúc nhạc bi thương như thế này, vậy mà bây giờ lại gặp được tri âm, phổ được ca từ cho nó. Mọi người ai cũng tung hô không ngớt, lão ma ma nhìn Ân Ly ở phía dưới lầu mà cười gian. Tên cong tử kia lập tức chi ra hơn trăm vạn lượng vàng chuộc thân cho Yên Yên, cô nương lập tức quỳ xuống mà cảm ơn hắn. Dù vui đến đâu khi đi xuống lầu cũng không quên chào nàng một cái:

-Cô nương quả là kì nữ nhân gian, ta là thuận tay gảy một khúc đàn cô đã có thể thêm a từ, lại mamng đày bi thương đến vậy!

-Ta...ta....ta chỉ là đột nhiên hát được, cũng không hiểu tại sao?

-Cho dù là gì thì cũng là ta nợ cô, vì ca từ của cô thấu tận lòng người, ta mới có thể được thả đi.

Nàng thật là đầu óc quay cuồng. hát được bài hát đó cũng không chắc là do nàng mà. Nhưng nếu cô nương ta nghĩ vậy thì cứ để cô ấy nghĩ. Ân Ly vui vẻ nhìn cô ấy cười một cái cho qua truyện. Nhưng Yên Yên của chúng ta đã ra đi theo tiếng gọi của tình yêu từ khi nào.(TLL:Ân tỷ bị bỏ rơi cách ngon ơ ^^) Nàng y như con ngôc đứng ở đó. Ai thấy hết chuyện vui nên cũng tản dần, Nàng ngẫm một chút chắc cũng gần một cnh giờ rồi, đang định quay lưng lại đi thì bị ai đó đánh lén sau lưng một cái. Bất tỉnh nhân sự!!!

(Hồng đậu sinh Nam quốc-ca sĩ Đồng Lệ)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.