[Dịch]Hoàng Hậu, Nàng Dám Trốn Trẫm Sao

Chương 13 : Ta không cho nàng rời khỏi




Chuyện Hoa phi muốn hưu phu quả là một đồn mười, mà mười thì đồn trăm. Lục cung từ nhỏ đến lớn ai ai cũng xì xào bàn tán. Chính điện ngày nào cũng sôi nổi.Hoàng thượng ngài dù ở nơi cao nhìn xuống thì cũng nghe vo ve chứ? Đâu thể ngày nào cũng giả câm giả điếc như vậy được. Hắn uất ức đến mức không thể chịu dược đành phải mặt dày đến chỗ nàng một lần nữa. Lần này không ngồi kiệu, cũng chẳng amng lễ vật đến như lần đó. Hắn mặc long bào màu vàng kim, tay cầm chiếc quạt giấy, không gọi cửa mà mở thẳng đi vào trong. Ân! thứ đầu tiên hắn thấy tựa như mĩ sắc nơi tiên giới. Hoa đào nở thắm cả vùng trời rực rỡ, nàng nhẹ nhàng mỉm cười đang vui đùa, tà áo lụa màu tím nhạt bay bay trong gió. nàng cau mày nhìn hắn:

-Người tới đây ắt hẳn đã có thứ ta muốn?

-Không, ta đến đây nguyên lai cũng là thăm nàng.

-Tiễn khách!

Ân Ly bực dọc đi vào trong phòng. nàng thật không muốn nhìn thấy tcais tên đó lần nào nữa, quá ưu là thực dụng mà. Cơ Viên Phàm vội chạy theo nàng:

-Ái phi, nàng là vì sao lại ghét ta như vậy?

-Ta coi thường người!

-Trẫm đường đường là cửu ngữu chí tôn, nàng như vậy quả là coi thường ta quá rồi!!!

-Là Hoàng thượng người xem thường ta trước, người xem ta là gì? Thích thì đến thăm không thích thì quăng đi. Ở bên người ta thật không dám nghĩ.

Hắn ở đó không biết nói gì nữa, nàng bây giờ khác lúc trước quá nhiều. Từng lời nàng nói ra tựa như hàng vạn mũi tên đâm vào tim người. Mỗi lời nói đều vô cùng đúng, không còn nét rụt rè trước đây. hắn ngẩn ngơ ở đó mặc cho đôi tay nàng đang dần rời xa. Tiếu Ân Ly nàng thật ghét hắn.

-Ta sẽ không để nàng rời khỏi!

-Là người ép ta, nếu như đã không thể cam tâm tình nguyện vậy thì đừng trách...

-Nàng sẽ làm được gì chứ?

Ân Ly cúi mặt cười nham hiểm:

-Hì!

( TLL: Ân tỷ lần này sẽ phá nát hoàng cung cho mà xem ^^)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.