[Dịch]Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 256 :  Sinh con (Phần 1)




Ai cũng không nghĩ tới tình huống như thế, đúng ngày tiệc tết Trung thu thì Hi Dung Hoa đau bụng muốn sinh. Trong phút chốc cả hậu cung đều bị kinh động.

Làm sao bây giờ?

Vậy tiệc trung thu có tổ chức nữa hay không? Di Cùng hiên thì đã chuẩn bị sẵn sàng phòng sinh, Hi Dung Hoa bị đưa vào phòng sinh. Hoàng hậu nhận được tin tức liền vội vàng đi sang Di Cùng hiên, hoàng đế thì canh giữ ở đó một tấc cũng không rời. Mặc dù Thái hậu cực kỳ không thích Hi Dung Hoa nhưng vào lúc này cũng phải làm cho đúng khuôn phép.

Vì vậy, sau khi Hoàng hậu vội vàng đi sang Di Cùng hiên thì Thái hậu cũng dẫn theo đám tần phi còn lại đến.

Trong phút chốc Di Cùng hiên ngập tràn các tiểu chủ lớn nhỏ. Kiều Linh Di đi theo bên cạnh thái hậu, bên kia thái hậu là Quý phi, hai người một trái một phải đỡ thái hậu. Sau khi đi vào liền nhìn thấy Hoàng hậu đang ngồi cạnh hoàng đế nói gì đó, bên cạnh đứng năm sáu vị thái y, dẫn đầu là Viện Chính, tụ cùng một chỗ hình như là ở thương nghị chuyện gì.

Ánh mặt trời buổi trưa khá chói chang nóng bỏng, xuyên qua những tán cây rọi xuống đất những ánh vàng nhỏ li ti. Ánh nắng cũng chiếu lên khuôn mặt Hoàng thượng, chỉ thấy nét mặt vốn kiên nghị lạnh lùng thường ngày của hắn tràn đầy lo âu, càng khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng không dám tới gần.

Kiều Linh Di vô ý thức nắm chặt tay lại, cứ thế kinh ngạc nhìn hắn. Những người ở chỗ này, không có ai hiểu rõ biểu ca hơn nàng ta. Trong sâu thẳm ánh mắt hắn, nàng ta thấy sự lo lắng do dự. Cảm nhận điều này, trong lòng nàng ta bỗng nhiên khẩn trương hồi hộp. Trong lòng biểu ca Hi Dung Hoa kia quan trọng đến thế sao?

Hoàng hậu nhìn thấy đoàn người của Thái hậu vội vàng nói khẽ gì đó với hoàng đế, hoàng đế liền xoay người lại, thấy thái hậu thì đi tới đón chào.

"Mẫu hậu, sao người cũng lại đây làm gì, trong này có trẫm và hoàng hậu là đủ rồi. Sao lại bắt người tới đây vất vả chứ?" Tiêu Kỳ nói, nhìn nét mặt thái hậu không khỏi dâng lên mấy phần phòng bị.

Hoàng hậu cũng lập tức nói theo: "Đúng vậy, mẫu hậu không cần lo lắng, thần thiếp sẽ trông giữ ở chỗ này. Hi Dung Hoa là người có phúc khí, nhất định hai mẹ con sẽ bình an. Sinh đúng vào ngày tết trung thu đoàn viên, đứa bé này cũng thật biết chọn thời điểm chào đời."

Ánh mắt Thái hậu quét qua Hoàng hậu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, "Con phải chịu khó vất vả trông giữ ở đây rồi." Nói xong bèn nhìn sang hoàng đế, "Làm vua của một nước, cũng chỉ là một phi tần nhỏ nhoi sinh nở. Hoàng thượng cũng không cần chờ ở chỗ này, mọi người trong cung đều đang chờ Hoàng thượng đấy.'

Nghe nói như thế nụ cười trên mặt Tiêu Kỳ dần dần nhạt xuống, nhìn Thái hậu thản nhiên nói: "Mẫu hậu, Hi Dung Hoa đang sống chết sinh con dưỡng cái cho trẫm, làm sao trẫm có thể mua vui hưởng lạc vào lúc này?"

Nghe được mấy chữ mua vui hưởng lạc, nét mặt mấy người ở đó đều không vui. Riêng Thái hậu vẫn bình thản, "Hoàng đế, con nói vậy là có ý gì?"

Tiêu Kỳ nhìn thái hậu, sự thất vọng trong lòng càng ngày càng tăng, không nói thêm gì nữa chỉ nói: "Con nối dòng dưới gối trẫm ít ỏi, lúc trước Quý phi sinh con trẫm cũng ở bên cạnh."

Quý phi nghe đến đó lông mày nhảy lên, cơn tức trong ngực lập tức dâng lên. Nói là ở bên cạnh chẳng qua là đi một vòng Trường Nhạc Cung rồi sau đó hoàng hậu khuyên bảo, lại về Sùng Minh Điện xử lý chính vụ. Bây giờ nghe Hoàng thượng nói như vậy, lẽ nào quý phi lại dám đứng ra nói là không phải sao? Làm vậy thì vừa coi như tự vả vào mặt mình, vừa phải nghĩ đến thái độ của Hoàng thượng nữa. Nhưng nếu cứng rắn nuốt cơn tức này xuống thì quý phi tức đến đỏ mắt lên rồi.

Thái hậu và Kiều Linh Di cùng một đám tú nữ mới tiến cung đâu có hiểu ngọn ngành câu chuyện. Nhưng mấy người kỳ cựu trong cung thì biết rõ. Có điều giờ này nghe Hoàng thượng nói vậy, ai lại dám nói Hoàng thượng nói sai chứ?

Người người ai nấy đều im lặng không lên tiếng.

Nghe hoàng đế lấy quý phi làm bình phong, thái hậu cũng thật sự không tiện nói thêm gì nữa. Cũng không thể trước mặt nhiều người như vậy mà nặng bên này nhẹ bên kia, nếu không bà lại khó tránh khỏi mang tiếng quá cay nghiệt.

Lúc ấy Hoàng hậu mới cười dịu dàng bước lên một bước, vừa cười vừa nói quý phi: "Quý phi muội muội cũng là người có phúc khí. Trước đây cũng là người Hoàng thượng rất mực yêu thương sủng ái, đương nhiên phải ở bên cạnh chứ. Bây giờ chỗ này có Bản cung và Hoàng thượng ở đây, Quý phi muội muội phải chăm sóc mẫu hậu, tránh ảnh hưởng sức khỏe mới là chuyện cần thiết. Hôm nay ta đành nhờ Quý phi muội muội chủ trì yến hội, ngày khác Hoàng thượng và Bản cung tự nhiên sẽ ban thưởng."

Quý phi có thể nói không sao?

Đương nhiên không thể!

Nhưng hoàng hậu như thế, vừa khuyến khích vừa mỉa mai, mà nàng ta vẫn phải cười mỉm tiếp nhận, còn phải bảo vệ thể diện sủng phi của mình. Cho dù tức đến nghiến vỡ hàm răng cũng phải ngậm huyết nuốt vào, chỉ đành nhìn sang Hoàng đế.

Giờ phút này Tiêu Kỳ làm gì có tâm tư quản mấy chuyện linh tinh này. Trong phòng Tự Cẩm đang bất chấp tính mạng nguy hiểm sinh con cho hắn kìa. Nhưng cho dù sốt ruột cũng phải đuổi mấy người này đi trước. Hắn nhìn thẳng vào mắt Quý phi, lộ ra vài phân nhu hòa vui vẻ, nói với nàng ta: "Hôm nay chuyện yến hội đành nhờ nàng vất vả, giúp trẫm chăm sóc mẫu hậu mới là việc chính."

"Là việc thần thiếp phải làm, không dám nhận hai chữ vất vả. Hoàng thượng cứ yên tâm." Quý phi thẳng thắn tiếp nhận. Trong tình huống hoàng đế và hoàng hậu đều không có mặt thì nàng ta chính là người đứng đầu trong cung. Nàng tuyệt đối không thể để Hoàng thượng thất vọng trong thời điểm này, trước tiên phải lấy lại thể diện đã mất hết trong lần trước đã.

Tiêu Kỳ liền gật gật đầu, lại nhìn thái hậu, "Mẫu hậu đi về trước đi, thái y cũng nói, thời gian sinh con không ngắn, còn phải chờ khá lâu nữa mới sinh."

Đương nhiên Thái hậu mất hứng, nhìn hoàng đế một cái, cuối cùng chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy, ai gia cũng không tốt cô phụ hiếu tâm của hoàng đế. Nhưng ai gia cũng lo lắng hoàng đế, liền để Linh Di lưu lại chăm sóc con. Nếu có chuyện gì thì cũng có người báo tin cho ta biết."

Tiêu Kỳ không đi với thái hậu trở về yến hội đã chọc bà tức giận. Lúc này thái hậu để Kiều Linh Di ở lại, Tiêu Kỳ cũng không muốn gây thêm căng thẳng khiến Thái hậu không vui, chỉ hơi do dự liền đáp ứng. Thái hậu mới hài lòng gật gật đầu, nhìn Kiều Linh Di nói: "Con ở đây chăm sóc chu đáo cho Hoàng thượng, đừng lười biếng, phải chú ý nhiều hơn mới được."

"Vâng, cô cô cứ yên tâm." Kiều Linh Di vội vàng quỳ gối cười vâng lời.

Lúc ấy Thái hậu mới vịn tay quý phi đi về. Lúc đến cả đoàn người đến, lúc về cũng một đoàn người đi. Mấy đại BOSS nói chuyện, ngay cả Hiền phi Mai Phi cũng không có cơ hội nói lời nào, đến như thế nào thì trở về như thế nấy.

Trước khi đi, Hiền phi quay đầu lại nhìn thoáng qua hoàng hậu, không nghĩ tới lại nhìn thấy Kiều Linh Di cười dịu dàng đứng bên cạnh Hoàng thượng, lập tức cảm thấy giảm hết hứng thú, cũng không nhìn nữa mà đi ra ngoài.

Cho dù không có Hi Dung Hoa, cũng còn có Kiều Linh Di, còn có bao nhiêu cô nương xinh tươi mềm mại mới tiến cung nữa. Bây giờ nàng ta không thể cho phép mình đi nhầm một bước. Điều quan trọng nhất chính là bảo vệ vị trí hiện tại. Trên Tứ phi chỉ có một mình Quý phi. Ai muốn leo lên vị trí tứ phi thì nàng ta sẽ là người ngăn cản đầu tiên.

Hiền phi không yên lòng đi theo sau lưng Quý phi, nhìn quý phi cẩn thận đỡ Thái hậu đi về Thọ Khang Cung. Trong Thọ Khang Cung vẫn như cũ, không khí vui mừng hoa lệ, nhưng đế hậu không ở đây, Hi Dung Hoa lại đang sinh con. Giờ phút này tết Trung thu còn có ý nghĩa gì chứ, chẳng qua là đổi chỗ để ngồi chờ tin tức mà thôi.

Cũng không biết Hi Dung Hoa kia có kết quả gì, sinh hoàng tử hay là công chúa.

Hiền phi hy vọng nàng ta sinh cái công chúa. Nếu sinh hoàng trưởng tử, địa vị của Hi Dung Hoa sẽ thay đổi. Nhưng sinh công chúa thì khác. Đằng trước đã có một Ngọc Trân công chúa, cho nên cho dù sinh thêm công chúa cũng không khiến ai chú ý. Hi Dung Hoa vốn đã được nhiều sủng ái, nếu thêm một hoàng trưởng tử...

Hiền phi khe khẽ thở dài, tiếng thở dài ở trong lòng còn chưa chìm xuống thì đã nghe Mai phi bên cạnh đột nhiên hỏi một câu, "Hiền phi tỷ tỷ, tỷ nói Hi Dung Hoa sẽ sinh hoàng tử hay là công chúa?"

Hiền phi lấy lại vẻ tươi cười khéo léo trước kia, nhìn Mai phi từ tốn: "Bất kể là hoàng tử hay là công chúa đều là có phúc khí."

Mai phi liền cười, cũng không hỏi thêm gì nữa, trong lòng lại cười nhạo một tiếng. Quả nhiên là "Hiền" phi, mặc kệ lúc nào cũng có thể trấn định thong dong đầy khoan dung như vậy.

Ánh mắt của Khúc phi đứng đối diện nhìn hai người, cũng không nói gì. Nàng ta đang lắng nghe theo câu chuyện giữa Quý phi và Thái hậu, ngẫu nhiên phụ họa một hai câu, tỏ vẻ nhu thuận nghe lời. Dáng vẻ như thế khiến Mai Phi rất chán ghét. Từ vị trí ngồi của nàng ta nhìn xuống liền nhìn thấy Tề Vinh Hoa và Đậu Phương Nghi đang khẽ thì thầm, lại thấy mấy cung tần mới tiến cung năm nay cũng đang hạ giọng nói chuyện. Nghĩ tới đây nhịn không được lại nghĩ, cùng là người mới tiến cung, thái hậu chỉ cho Kiều Linh Di ở lại Di Cùng hiên bên cạnh hoàng thượng, mấy người các nàng lại chỉ có thể ở Thọ Khang Cung khô cằn này chịu đựng. Lúc đó trong lòng mọi người chỉ sợ đều muốn hận chết Kiều Linh Di mất?

Trong Thọ Khang Cung là cảnh ca múa vui mừng thái bình, không khí ngày hội trung thu càng ngày thêm náo nhiệt. Mà lúc này trong Di Cùng hiên Tiêu Kỳ đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong sân. Phòng sinh bên cạnh thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng động. Nghe được thanh âm này lòng Tiêu Kỳ lại bất an. Nhưng nếu không nghe thấy gì cũng lại bất an, thỉnh thoảng lại túm lấy hoàng hậu hỏi vì sao không có động tĩnh gì.

Hoàng hậu bị hoàng đế quấy rầy cũng tâm phiền ý loạn, nhưng ngoài miệng không dám nói, trên mặt lại càng không dám thể hiện bất mãn gì, chỉ đành hạ giọng khuyên: "Hoàng thượng, thái y nói, sinh con không thể nhanh như vậy đâu. Hi muội muội là người có phúc khí, nhất định sẽ bình an vô sự."

Tiêu Kỳ vào từ lúc giữa trưa, liên tục chịu đựng đến khi mặt trời chiều ngả về tây, trong phòng sinh các chậu đựng nước không ngừng được bưng ra. Nhìn chậu nước nhuộm sắc máu hồng, hắn hận không thể xông vào trong. Nhưng hắn không thể, hắn không thể để cho người khác tóm được bất cứ nhược điểm nào của Tự Cẩm, chỉ có thể cố gắng âm thầm nhẫn nại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.