Editor: Hương Cỏ
Nàng nhìn canh giờ bèn nói: "Hoàng thượng chợp mắt một lát đi, chút nữa tới giờ thiếp sẽ gọi người dậy."
Tiêu Kỳ lắc lắc đầu, làm gì còn tâm trạng mà ngủ chứ. Thấy vẻ mặt Tự Cẩm vẫn bình thản như thường cũng không hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Kéo tay Tự Cẩm để nàng ngồi xuống cạnh mình, lại cúi đầu nhìn bụng nàng khẽ hỏi: "Cũng sắp sinh rồi nhỉ?"
"Dạ, thái y nói cũng không bao lâu nữa, khả năng có thể sinh sớm, cũng có thể trễ hơn." Tự Cẩm trả lời, trong lòng lại nghĩ tới Tiêu Kỳ không hề nhắc gì tới chuyện Trường Nhạc Cung, xem ra là bị làm tức giận rồi, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tự Cẩm kể chuyện đứa bé nghịch ngợm trong bụng mấy ngày nay. Do đã gần ngày sinh nên đứa bé có vẻ hiếu động hơn, liên tục chuyển mình trong bụng. Tự Cẩm lại dông dài nói với Tiêu Kỳ dạo này mình thích ăn gì, mỗi ngày đi mấy vòng trong sân, ngủ mấy canh giờ, ngẫu nhiên còn nhắc tới chuyện phi tần trong cung đang nhắc tới nàng như một truyền thuyết về hồ ly tinh chỉ dùng bóng lưng đã cướp đi Hoàng đế.
Tự Cẩm nhớ tới chuyện gì thì nói chuyện đó, không có thứ tự trước sau đã đành, lại còn dựa theo tâm trạng mình mà nói, nghĩ tới đâu nói tới đấy. Tiêu Kỳ thì cứ vậy lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên mới chen miệng vào hỏi một câu, lửa giận trong lòng cũng chậm rãi mà tiêu tan. hắn không cần thiết bởi người khác tính kế mà làm cho mình tức giận như vậy. Nếu hắn mà nói với Tự Cẩm mình bị người tính kế, có lẽ nàng lại cười nhạo hắn mất.
Tần phi của mình lại dùng thủ đoạn này để tính kế hắn nhận sủng, Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy chuyện này cực kỳ chán ghét. Trước kia không biết thì thấy nữ nhân lúc nào cũng tính toán là mưu trí, khôn ngoan. Nhưng bây giờ hắn có người thích thì lại không thể chấp nhận nổi những tính toán nhỏ nhen mất thể diện kia, cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Người khác chỉ xem hắn là đồ vật, như một cái thang để bọn họ có thể leo lên thật cao. Cũng chỉ có người vô tâm vô tính không tim không phổi này mới coi hắn như nam nhân của chính mình.
Bị người dùng tâm che chở qua mới biết được trên đời này có một loại tình cảm gọi là vì người suy nghĩ. Tự Cẩm làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ nghĩ trước xem hắn có thích hay không, đối với hắn tốt hay không tốt, từ trước đến nay không tính kế hắn, lợi dụng hắn.
Tất cả tâm cơ mưu trí của nàng đều dùng ở trên người hắn. Vậy về sau ở trong cung này hắn sẽ che chở nàng thật tốt.
Trong cung không có gì là bí mật. Chuyện Tiêu Kỳ nổi giận trong Trường Nhạc Cung rất nhanh liền truyền khắp hậu cung. Nhưng tình hình cụ thể thế nào thì lại không người nào biết, chỉ biết rõ Hoàng thượng phát hỏa ở Trường Nhạc Cung. Ngay sau đó một cung nữ trong Trường Nhạc Cung bị đuổi ra ngoài, nghe nói là sinh bệnh, sợ liên lụy tiểu công chúa do đó mà đuổi đi.
Dựa theo có người nói cung nhân kia thương tích đầy mình. Nhưng cô ta không nói thì cũng không ai biết rốt cuộc là vì chuyện gì. Chuyện này cũng không phải là chuyện lớn, nô tài sai phạm trong cung bị đánh đuổi đi là chuyện quá nhiều. Chẳng qua là do bắt nguồn từ việc Hoàng thượng tức giận đi ra Trường Nhạc Cung mà bị mọi người đồn thổi suy đoán mà thôi.
Chỉ qua mấy ngày trong cung liền xuất hiện mấy phiên bản về chuyện này. Đương nhiên Quý phi biết được thì cực kỳ tức giận. Nhưng bản thân hoàng hậu không ra tay áp chế, nàng ta chỉ là một quý phi không có quyền quản lý lục cung, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt cơn tức này xuống. Trong lòng nàng ta cũng biết, hoàng hậu không ra tay áp chế chẳng qua là muốn trả thù mình mà thôi.Mấy ngày nay Kiều Linh Di cực kỳ an phận, trừ mỗi ngày đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương và thái hậu nương nương đều luôn ở trong Tố Vân Điện, ngay cả cửa điện cũng không bước ra một bước.
Tự Cẩm nhận được bái thiếp bên chỗ Tô Nhị nhưng Tự Cẩm không tính gặp cô ta. Nàng chẳng có chút cảm tình nào đối với đường muội cùng tông này. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dứt khoát liền trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ cho người qua thăm hỏi mỗi bên Tề Vinh Hoa.
Yến tiệc đêm Tết Trung thu, Tự Cẩm không có ý định ưỡn bụng đi tham dự. Hoàng hậu cũng không muốn Tự Cẩm đi. Nàng ta sợ Tự Cẩm nghĩ nhiều, còn cố ý sai Đồng cô cô tự mình đi một chuyến. Đồng cô cô nhìn bụng Tự Cẩm vừa cười vừa nói: "Nương nương có ý tốt, trên yến hội nhiều người, rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Theo lý thì Hi chủ tử nên đi. Nhưng ngày sinh cũng sắp tới rồi, mọi chuyện phải cẩn thận mới được. Nếu chủ tử muốn náo nhiệt thì chờ đến khi sinh đứa bé bình an khỏe mạnh, tổ chức tiệc tắm ba ngày có thể tổ chức cho vui."
"Đồng cô cô đừng nói như thế, tuổi ta còn nhỏ không hiểu chuyện nhưng biết rõ Hoàng hậu nương nương đối với ta rất tốt. Làm thế này đều là suy nghĩ cho ta, ta có nông cạn đến đâu cũng biết ai thật lòng ai giả ý. Sau khi Cô cô trở xin nói với nương nương, chờ đên khi ta sinh con bình an sẽ tới dập đầu cảm tạ nương nương." Trong lòng Tự Cẩm thật sự cảm kích hoàng hậu. Nếu không có hoàng hậu che chở những ngày này, nàng sống trong cung không thể an tâm như thế. Nhất là sau khi thái hậu trở lại, đều là hoàng hậu ngăn cản trước mặt nàng, thay nàng giảm đi không biết bao nhiêu chuyện phiền toái.
Mặc kệ hoàng hậu có tính toán gì, trước mắt hai người vẫn coi như hòa hợp, nàng thiếu nợ ân tình của Hoàng hậu.
Đồng cô cô nghe vậy trong lòng cục kỳ thoải mái, không uổng công nương nương vì Hi Dung Hoa thu xếp trước sau, chịu bao nhiêu uất ức bên chỗ thái hậu. Nhớ tới chuyện trước đây Hoàng hậu nương nương nhắc nhở lại nói với Hi Dung Hoa: "Bà vú bên Nội Đình Phủ cũng đã chọn xong nhưng vẫn cần Hi chủ tử tự mình xem vừa mắt mới được. Mấy ngày nữa sẽ theo danh sách gọi người đến cho chủ tử lựa chọn. Mấy người này đều đã trải qua kiểm tra của Nội Đình Phủ, nương nương lại kiểm tra thêm một lần nữa, đều là dòng dõi trong sạch, người có thể dùng được."
Chuyện này cũng làm Tự Cẩm thật sửng sốt, nhìn Đồng cô cô không nói nên lời. Nói thật, Tự Cẩm nghĩ đến chuyện bà vú tương đối nhiều. Có điều Tiêu Kỳ nói nàng không cần lo lắng hao tâm tổn trí. Hắn đã sớm an bài người bên Nội Đình Phủ. Nhưng nàng không nghĩ tới hoàng hậu cũng thật hào phóng rộng lượng đến mức này. Nếu là người khác, thế nào cũng phải cài một hai người vào nằm vùng.
Đồng cô cô nhìn vẻ mặt Hi Vinh Hoa, vừa lòng thỏa mãn rời đi.
Người biết tri ơn mới đáng giá để nương nương của bà ta hao tâm tổn trí.
Hoàng hậu nghe Đồng cô cô nói cười cười, cầm kéo trong tay nhẹ nhàng cắt một nhánh hoa nói: "Hi Dung Hoa này, điểm tốt nhất của nàng ta chính là không tranh không đoạt, càng như vậy Bản cung càng nguyện ý coi trọng nàng ta hơn. Nàng ta lo lắng nhất cũng chẳng qua là sợ đứa bé trong bụng bị Bản cung nhận làm con nuôi. Giờ nàng ta cũng nên biết được ý tứ của Bản cung."
"Nương nương, người thật sự không muốn đứa bé này sao?" Đồng cô cô cố gắng khuyên mấy câu.
Hoàng hậu khoát khoát tay, nói với Đồng cô cô: "Ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ đồng ý sao? Huống chi nhà ta đã đưa Trừng Lam vào, tất nhiên sẽ không đồng ý cho ta nuôi dưỡng con của Hi Dung Hoa. Con của ai cũng chỉ là con nuôi, cần gì phải trở mặt với Hi Dung Hoa lúc này." Nói xong, hoàng hậu nghĩ tới thứ muội kia của mình, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, nghĩ muốn sinh con ư? Ngay cả đối mặt với mình nàng ta cũng không che giấu được dã tâm, có phải nghĩ tới tương lai sinh con rồi thì ngay cả mình cũng đạp dưới lòng bàn chân hay không?