[Dịch]Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 237 : Hứa hẹn? (Phần 2)




Editor : Hương Cỏ

Lúc Tiêu Kỳ từ Thọ Khang Cung đi ra, sắc mặt u ám có thể vắt ra nước, chân bước nhanh chóng, đi thẳng về Sùng Minh Điện. Quản Trường An chạy thục mạng đuổi theo đằng sau, trán đổ mồ hôi. Đi lối này về Sùng Minh Điện, nhất định sẽ đi ngang qua Di Cùng hiên. Quả nhiên khi đến cửa Di Cùng hiên, bước chân Hoàng thượng hơi chậm lại một chút.

Đứng ngoài cánh cửa thật dầy, Quản Trường An lặng lẽ lau mồ hôi trên mặt, bỗng nhiên nghe thấy một tràng cười lảnh lót từ bên trong vọng ra.

Hi chủ tử.

Quản Trường An vô ý thức nhìn nét mặt Hoàng thượng, liền thấy mặc dù hắn còn nhíu mày lại nhưng người đã đổi hướng, nhấc chân đi vào Di Cùng hiên. Nhìn thấy vậy, Quản Trường An vỗ ngực một cái. Nhắc tới thì trong cung này người có thể làm dịu cơn giận của Hoàng thượng, theo ý hắn ta cũng chỉ có một mình Hi chủ tử. Giờ Hoàng thượng chủ động vào Di Cùng hiên, rốt cuộc hắn ta cũng không cần sợ hãi lúc trở về Sùng Minh Điện mấy kẻ hầu hạ phạm sai lầm lần lượt bị phạt nữa.

Ôi!

Tiêu Kỳ vào lặng yên không một tiếng động. Tự Cẩm đang nghĩ hành vi của thanh mai đáng yêu kia sẽ càng ngày càng lảm giảm đi tình cảm thanh mai trúc mã, trong phút chốc rất đắc ý, liền không nhịn được bật cười. Hơn nữa Vân Thường cứ mãi lo lắng chủ tử, nhìn chủ tử vui vẻ hơn chút nên nhân cơ hội nói thêm mấy chuyện vui vẻ. Quả nhiên chủ tử cười đến nắc nẻ.

Lúc Tiêu Kỳ vào liền nhìn thấy Tự Cẩm đang nhón mũi chân ngồi trên ghế xích đu, người dựa vào gối mềm, xích đu bay lên bay xuống nhẹ nhàng. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây rơi xuống, rung rinh như những ánh vàng vỡ long trên đất. Nét mặt Tự Cẩm vui vẻ, lông mày cong cong dưới ánh mặt trời khiến người nhìn thấy thư thái dễ chịu vô cùng.

Bàn đu dây nhẹ nhàng đong đưa, vạt áo màu xanh biếc theo gió tung bay, nắng vàng rơi trên đất vờn quanh, tiếng cười thánh thót khẽ văng vẳng trong sân.

Thời gian như tĩnh lặng lại, như thể trong này là chốn thế ngoại đào nguyên. Mặc cho bên ngoài sấm sét gió mưa vần vũ, bên trong này vẫn như cũ chim hót hoa thơm, giai nhân mỹ miều ngọt ngào.

"Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng." Vân Thường vừa nhìn lên thì thấy Hoàng thượng đứng sừng sững ngay cửa, dưới chân mềm nhũn vội vàng quỳ xuống hành lễ. Trong phút chốc tất cả mọi người trong sân đều quỳ xuống.

Tự Cẩm từ tốn quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tối sầm của Tiêu Kỳ, lập tức trong lòng thấy thoải mái lạ. Nhìn ngươi không vui, ta liền vui vẻ, ai bảo ngươi đi gặp thanh mai đáng yêu. Mũi chân nhấn một cái, bàn đu dây liền ngừng lại. Tự Cẩm cũng không đi xuống, cứ ngồi như vậy nhìn Tiêu Kỳ, "Giờ này mà Hoàng thượng cũng có thời gian rảnh tới đây, thật sự là khách quý ít gặp."

Hai ngày không gặp người, không phải là khách quý ít gặp sao?

Tiêu Kỳ còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị chẹn họng một câu, nhướn mày nhìn Tự Cẩm một cái, chỉ thấy nàng vẫn cười thong dong. Không biết có phải mình bị ảo giác hay không, tổng cảm thấy nụ cười này có mấy phần chê cười khiêu khích.

Sải bước đi tới, Tiêu Kỳ đứng thẳng trước mặt Tự Cẩm, tinh tế quan sát một hồi rồi mới nói: "Sao lại thấy hơi gầy đi vậy?"

"Nhìn một cái đã thấy gầy, vậy người còn nhớ rõ đã bao lâu rồi không gặp thiếp không."

Tiêu Kỳ: ...

Phất phất tay cho tất cả mọi người lui xuống, Tiêu Kỳ cũng khom lưng ngồi xuống bàn đu dây, nghiêng đầu nhìn Tự Cẩm, "Nàng đang tức giận sao?"

"Thần thiếp cũng không dám tức giận, trong cung này thiếp chẳng qua chỉ là một Dung Hoa nho nhỏ, cho dù tức giận cũng không tới lượt thiếp mà."

Tiêu Kỳ lặng yên, lặng yên. Nếu mà nhìn không ra nàng tức giận thì thật sự là mắt mù rồi.

Không biết vì sao, nhìn Tự Cẩm tức giận như thế, trong nháy mắt tâm trạng buồn bực của Tiêu Kỳ liền được chữa khỏi. Hắn thở một hơi dài, tựa như muốn vứt hết những buồn bực đang tràn ngập trong ngực ra ngoài, "Mấy ngày nay bên ngoài xảy ra chút chuyện, không phải ta đã sai Quản Trường An nói với nàng ư, tại sao còn tức giận?"

Tự Cẩm bĩu môi, đúng là óc với não không tới cùng một đường, nàng vì vậy mà tức giận sao? Nhưng nếu như bởi vì thanh mai đáng yêu kia mà tức giận thì sẽ bị nói là ghen tị.

Ngưng!

Tiêu Kỳ xoa xoa trán, cũng dựa vào gối mềm như Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn trời, thở dài rồi nói: "Mấy ngày nay không an bình, nàng đừng đi ra Di Cùng hiên, ai tới gặp cũng đều từ chối hết."

Tự Cẩm nghe Tiêu Kỳ dặn dò trong lòng lại không nén được cảm giác ấm áp, trong mũi hừ ra một tiếng, "Thiếp đâu có ngốc."

"Nàng làm việc ngốc còn ít sao?"

Vạch trần người ta mà không nói rõ điểm yếu, đồ xấu xa?

Nhìn mặt Tự Cẩm sầm xuống, Tiêu Kỳ nhịn không được cười vui vẻ, nhìn thấy nàng bao nhiêu buồn bực cứ như vậy tan đi hết.

"Nàng ngoan ngoãn nghe lời ta nói, đừng gây thêm phiền cho ta."

"Khi nào thì thiếp gây phiền hà cho Hoàng thượng chứ? Lại oan uổng người tốt. Thiếp chưa từng cầu xin bất cứ điều gì cho người nhà thiếp. Hoàng thượng phải nói lý chứ. Hai người đàn ông trong nhà thiếp đều bán mạng cho Hoàng thượng. Cháu bé chưa kịp lớn đã được dự tính thành người kế nghiệp, người nhà thiếp ai cũng trung thành cẩn cẩn vì nước gắng sức hết." Tự Cẩm giận dỗi nói.

Vậy là đều biết rõ rồi?

Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, "Nàng cũng nghe nói rồi sao?"

"Thiếp còn không muốn biết đâu. Tin tức lan truyền khắp hậu cung như thế, muốn không biết cũng khó." Tự Cẩm trợn mắt, "Hoàng thượng mới là người không có lương tâm đấy, người bị chọc tức ở chỗ nào lại đến chỗ của thiếp trút giận, lại còn muốn dạy dỗ thiếp. Có công bằng hay không chứ? Đâu có phải thiếp gây phiền hà cho người, oan có đầu nợ có chủ, đừng trách lầm người tốt."

Tức đến như vậy cũng khiến Tiêu Kỳ không thể nói lời nào. Hắn cũng đã nói gì đâu mà nàng đã tức giận như vậy, không phải chỉ là nhắc nhở một câu sao?

Suy nghĩ hồi lâu, Tiêu Kỳ cuối cùng đã đoán ra một chuyện, lại ghen sao?

Hắn buồn bực cười một tiếng, thật là … bất kể chuyện gì cũng có thể uống dấm, không có ai như nàng hết.

Tự Cẩm khẳng định là cảm thấy cha và ca nàng đều cố gắng hết lòng hết sức vì hắn. Người nhà người khác gây cản trở cho hắn, hắn lại còn nâng đỡ họ. Chắc là trong lòng cảm thấy bất công. Cũng chỉ có mình nàng dám can đảm nói thế trước mặt hắn. Trước mặt mình mà chút nhỏ mọn này cũng không thể giấu giếm, bộc lộ hết cả ra.

Hắn giơ tay dí trán Tự Cẩm, "Cả ngày nghĩ ngợi lung tung."

Tự Cẩm: ...

Ai nghĩ ngợi lung tung, rõ ràng điều nàng nghĩ đều là sự thật!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.