Editor : Hương Cỏ
Món ngon dâng lên nhiều như nước chảy, Tự Cẩm lại chẳng có bụng dạ nào muốn ăn. Nghe thái hậu cố ý nhắc đến mấy chuyện cũ năm xưa, tình cảm thanh mai trúc mã, còn có những hồi tưởng tốt đẹp của hai người bọn họ. Đây chính là rõ ràng cảnh báo mọi người. Mà Kiều Linh Di cũng rất thông minh, không chỉ không ngượng ngùng, ngược lại tự nhiên thong dong làm người ta rất thưởng thức.
Nếu đổi lại là Tự Cẩm, cho dù nàng là người hiện đại cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn người ta đâu.
Chao ôi, đóa hoa thanh mai đáng yêu này, quả nhiên như là gai nhọn đâm vào lòng người ta.
Tự Cẩm lặng lẽ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Kiều Linh Di gắp món ăn đặt vào trong đĩa của Tiêu Kỳ. Lại thấy nàng ta rót rượu, vừa cười vừa nói: "Rượu này là đặc sản muội cố ý mang đến, biểu ca nếm thử xem có thích hương vị này không. Ngoài ra loại rượu này cũng có chút danh tiếng, ngay cả uống nhiều cũng không làm người ta say."
Líu ra, líu ríu, Tự Cẩm càng ngày càng tức ngực.
Hai người có thể quen thuộc nhanh chóng, đó chính là phải có chung đề tài. Nếu không làm sao người ta nói chuyện trên trời dưới biển như thế. Lực sát thương của quan hệ thanh mai trúc mã này tuyệt không thể coi thường được. Món ngon tràn đầy trước mặt cũng không thấy gì hấp dẫn. Huống chi Tự Cẩm cũng không dám ăn, chỉ làm vẻ ngoài mặt. Nàng thật sự sợ bị người khác tính kế, cho nên thà đói bụng cũng không dám ăn. Uống nước vào miệng xong cũng đều nhân lúc lau miệng nhổ hết ra khăn, tuyệt không nuốt xuống. May mà nàng thông minh, chuẩn bị khá nhiều khăn.
Tự Cẩm cứ ngồi cúi thấp đầu, người khác cũng nhìn không thấy khuôn mặt nàng. Nhưng có vài người không thích để nàng yên lành. Ngọc Quý Tần bên cạnh nhìn lướt qua, từ tốn lạnh nhạt nói: "Thật là khiến người khác hâm mộ, tình cảm thanh mai trúc mã cơ mà, không phải loại chó mèo nào cũng có thể so sánh được."
Hừ! Nói người nào chứ?
Tự Cẩm trong lòng căm tức, nhưng cũng biết đây là yến tiệc của thái hậu, phải nhịn!
Ngọc Quý Tần thấy Tự Cẩm không nhận khiêu khích, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý. Nàng ta muốn nhìn xem Hi Dung Hoa còn có thể bình thản được bao lâu! Kiều Linh Di kia nhìn dễ ưa hơn so với Hi Dung Hoa nhiều, nếu là nàng ta cũng sẽ chọn tiểu thanh mai của mình.
"Hi Dung Hoa cô nói có đúng hay không?"
Tự Cẩm nghe Ngọc Quý Tần hỏi bèn, trực tiếp quăng một câu, "Một bàn món ăn quý và lạ thế này, Ngọc Quý Tần ăn không đủ sao?" Ăn cũng ngăn không nổi miệng ngươi, chuyện linh tinh như thế đáng để ngươi xông lên ca ngợi à?
Ngọc Quý Tần bị chẹn họng một câu, sắc mặt lập tức liền thay đổi, ánh mắt nhìn Tự Cẩm đầy tức tối.
Tự Cẩm nhút nhát e lệ cười một cái với nàng ta, vẻ mặt căng thẳng bất an, thật giống như người đang bị bắt nạt.
Ngọc Quý Tần: ...
Nàng ta đã nói mà, cô ta chính là con hồ ly tinh, chỉ giỏi giả vờ giả vịt, khó trách Hoàng thượng bị cô ta lấy mất hồn, tiện nhân!
Ngọc Quý Tần tức muốn chết, nhưng cũng không dám quậy trong yến tiệc của thái hậu, chỉ mím môi thở hồng hộc.
"Sao Ngọc Quý Tần tỷ tỷ thở dồn dập vậy, có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là uống thêm chút canh đi, đối với cổ họng cũng rất tốt."
Ngọc Quý Tần: ...
Quý phi ngồi đối diện thấy vẻ mặt Ngọc Quý Tần nhăn lại, lại nhìn Hi Dung Hoa đang cúi đầu ngồi đầy vẻ sợ sệt, nhất thời cũng không biết rõ là chuyện gì. Nhưng nếu không tranh cãi thì không có náo nhiệt. Cho dù nàng ta muốn xem náo nhiệt thì cũng không dám gây ra trong ngày hôm nay.
Khẳng định Thái hậu sẽ cho rằng mình hiềm khích xúi quẩy, ghét chính mình thì không được.
Một bữa tiệc ăn thật là nhạt nhẽo, tất cả mọi người đều vểnh tai nghe thái hậu kể chuyện xưa. Tự Cẩm vẫn giữ nụ cười hoàn mỹ cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
Mặc dù Thái hậu được chăm sóc kỹ nhưng dù sao mới hồi cung, lại vội vàng nhanh chóng lên đường trở về, sức khỏe cũng không thể duy trì mãi. Nếu không phải muốn công khai biểu lộ quyền lực với hậu cung này thì cũng không sốt ruột khai tiệc sớm như vậy. Dùng xong tiệc liền kêu mọi người lui xuống hết, chỉ giữ Kiều Linh Di lại, còn nói với Tiêu Kỳ: "Hoàng thượng cũng chờ một chút, ai gia có một số việc muốn nói với con."
Tự Cẩm đi ra Thọ Khang Cung dưới ánh mắt chú ý của mọi người, ước chừng lúc này người người đều muốn thấy nàng thảm hại. Nhìn kìa, Kiều Linh Di kia tới, chính là tiểu thanh mai của Hoàng thượng. Người ta từ nhỏ đã ở chung một chỗ, bây giờ ngươi là gì chứ?
Tự Cẩm nhất định giữ vững nụ cười, đi thẳng một đường trở về Di Cùng hiên, bên tai tựa hồ còn vang lên tiếng cười lảnh lót của Kiều Linh Di.
"Biểu ca..."
"Biểu ca..."
"Biểu ca..."
Trong đầu tất cả đều là hai chữ biểu ca càng không ngừng xoay vòng, Tự Cẩm cảm thấy trong ngực mình có một tảng đá lớn đè ép.
Nếu Tiêu Kỳ thật sự thích vị tiểu thanh mai kia thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây lại nghĩ tới ân oán giữa nguyên chủ và tiểu trúc mã, bởi vì hận đến mức tận cùng, cho nên ngay cả hồi ức cũng muốn đóng kín lại. Cho nên nói lực sát thương thanh mai trúc mã là vô cùng to lớn.
Buổi trưa ở trong cung của thái hậu cũng không dám ăn cái gì, về Di Cùng hiên cảm thấy đói lả nhưng vẫn không muốn ăn gì. Khuôn mặt trắng bệch, xanh tái của nàng khiến Vân Thường bị dọa phát sợ, một mực đòi đi mời viện chính đại nhân.
Tự Cẩm vội vàng gọi nàng ta lại, "Không thể đi, bây giờ mà đi mời viện chính thì ngươi muốn người khác cười nhạo chỉ trích ta sao?" Người khác chỉ sẽ cho rằng nàng mượn cơ hội tranh thủ tình cảm, sẽ nói nàng lòng dạ hẹp hòi không khoan dung độ lượng, sẽ cho thái hậu một cơ hội để định tội nàng.
Cho nên, không thể mời thái y.
"Nhưng … chủ tử, sắc mặt người thật sự không tốt lắm." Vân Thường nôn nóng muốn khóc.
Tự Cẩm cố gắng tươi cười, "Ngươi đỡ ta đi nằm, ngủ một giấc thì sẽ tốt hơn." Nàng là bị ảnh hưởng tinh thần, thể lực tiêu hao, cộng thêm tình cảm cũng bị đè nén nên mới thấy mệt mỏi như chả còn chút sức lực nào.
Vân Thường vội vàng đi tới đỡ Tự Cẩm vào phòng ngủ.