Thái hậu tổ chức yến tiệc khiến Tự Cẩm thật sự khá căng thẳng.
Tiêu Kỳ biết nàng sẽ căng thẳng, cố ý buổi trưa tranh thủ ít thời gian đến ăn trưa với nàng, "Đến lúc đó nàng không cần nói nhiều, cứ ngồi một chỗ là được. Nếu thái hậu hỏi nàng cái gì, cứ theo quy củ trả lời, chuyện khác không cần lo lắng."
Quy củ! Tiêu Kỳ nói gần nói xa hai chữ này, Tự Cẩm liền cảm nhận được thái hậu nhất định là một người thích lấy quy củ áp chế người khác.
Nghĩ tới đây liền thấy không vui, nắm lấy tay áo Tiêu Kỳ làm nũng, "Nếu thái hậu trách tội thiếp chiếm cứ hoàng thượng thì làm sao bây giờ?" Cmn, đúng là tội rất lớn, cũng chẳng cần ai phải đưa dao nữa.
Tiêu Kỳ cũng sững sờ, hắn luôn coi thường vấn đề này, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Tự Cẩm muốn khóc, không phải hắn không nghĩ tới chứ?
Thấy Tự Cẩm sắp khóc, Tiêu Kỳ nhịn không được cười phá lên, "Đừng sợ, có ta."
"Chính là có hoàng thượng thiếp mới càng sợ." Tự Cẩm bĩu môi nói, "Vốn là sói nhiều thịt ít, bây giờ lại có thái hậu nhìn chăm chú thèm thuồng, nếu lấy cung quy phạt thiếp, thiếp cũng không có cách nào đâu."
Cái gì mà sói nhiều thịt ít chứ ... Mặt Tiêu Kỳ tê cứng, thế này thì coi hắn là cái gì đây?
Càng ngày càng không cố kỵ, nói vậy cũng dám nói. Lập tức liền lại đau đầu, đúng là Tự Cẩm khá thông minh nhưng thông minh nhiệt tình kia toàn bộ đều dùng trên người hắn. Nếu đối mặt với thái hậu thì hoàn toàn không đủ dùng, chỉ cần thái hậu động một ngón tay là có thể trị nàng...
Vừa nghĩ như thế, Tiêu Kỳ lập tức cảm thấy không tốt.
"Để ta suy nghĩ." Tiêu Kỳ thở dài, lần đầu tiên ở chốn hậu cung này hắn phải lo lắng che chở cho một nữ nhân. Cảm giác này cũng thật sự là … khác biệt. Không phải là các nàng mới trăm phương ngàn kế, nghĩ hết biện pháp lấy lòng hắn sao?
"Hoàng thượng nhanh chóng nghĩ đi, bây giờ thiếp là một người hai mệnh. Nếu thái hậu thấy mẹ con thiếp không vừa mắt thì làm sao bây giờ?" Không thể cãi lại, cũng không thể vô lễ, người ta bảo quỳ không thể đứng. Nếu thật sự không để ý tới nàng chỉ cần bắt nàng đứng ngoài cửa hai canh giờ thì bụng này không chịu nổi đâu."Thiếp và con chỉ có Hoàng thượng thôi."
Nam nhân luôn thích làm anh hùng, Tự Cẩm quyết định để Tiêu Kỳ trở thành đại anh hùng được người sùng bái, để hắn thay nàng đấu tranh anh dũng với thái hậu đi thôi. Nàng liền trốn sau lưng hắn, làm một đóa bạch liên hoa mềm mại đáng thương ôn nhu động lòng người, nói không chừng thái hậu có chán ghét cũng không thèm để ý tới nàng.
Nhưng cũng không được nghĩ qúa tốt đẹp.
Nghe Tự Cẩm nói, quả nhiên thần sắc Tiêu Kỳ trở nên nghiêm túc hơn, còn thật cẩn thận suy nghĩ.
Thấy Tiêu Kỳ lại lâm vào trầm mặc, ánh mắt hơi nheo lại không iết nghĩ gì, Tự Cẩm cũng không để ý hắn nữa. Nàng đang nghĩ, không biết kỹ năng bạch liên hoa có thể làm cho Thái hậu cảm thông không? Kỳ thật nữ nhân cũng chỉ có mấy loại thủ đoạn như vậy thôi, dùng đi dùng lại, chỉ là xem thủ đoạn của ai cao hơn. Người có thể để thái hậu chọn trúng chắc chắn không phải là kẻ ngốc , hơn nữa... con gái Kiều gia nữ hẳn là biểu muội Tiêu Kỳ rồi.
Phiền phúc nhất chính là kiểu quan hệ biểu ca biểu muội gì gì này, không ngờ một chuyến xuyên cũng để mình đụng phải.
Cũng không biết vị biểu muội này cũng là đóa bạch liên hoa giống mình hay là một đóa bá vương hoa hung hãn, hoặc là giải ngữ hoa khéo hiểu lòng người, hay là một đóa hoa đáng yêu xinh đẹp động lòng người chăng?
Tự Cẩm cảm thấy ghen tuông ngập trời.
Lúc Tiêu Kỳ quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt Tự Cẩm biến đổi không ngừng, lúc nhíu mày, rồi cắn răng, lại còn chu môi... Không biết nàng đang suy nghĩ lung tung những thứ gì. Không nghĩ tới thái hậu mới trở về thì đã khiến nàng sợ đến như vậy.
Lá gan nhỏ như vậy sao?
Từ lúc mới quen mình đã dám giận dỗi mà, giờ can đảm đi đâu hết rồi?
Tự Cẩm nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra kế hoạch gì. Thôi cứ chờ tùy cơ ứng biến đi. Không nghĩ nữa thì lo lắng cũng vơi đi, nàng theo thói quen giơ tay kéo tay Tiêu Kỳ ôm chặt, cả người tựa trên vai của hắn, động tác quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn.
Tiêu Kỳ: ...
Cho nên coi hắn là hình người dựa vào là xong việc sao?
Ăn trưa xong, ngồi một lát với Tự Cẩm, Tiêu Kỳ phải trở về Sùng Minh Điện. Tự Cẩm túm lấy tay áo hắn lưu luyến không rời, Tiêu Kỳ nhìn nàng đi cùng với mình ra tận ngoài cửa, sao lại bám dính người ta thế không biết?
"Chiều nay nàng cứ nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối ta tới thăm nàng." Nàng không nói gì cứ kéo hắn như vậy, hắn cũng chỉ có thể mở miệng an ủi nàng trước. Hắn đang có cảm giác mình cứ thế này thì không khác gì mấy cô cô quản sự suốt ngày lải nhải nhắc nhở, dặn dò trong hậu cung kia.
"Thật sao?" Sẽ không đi gặp cái gì biểu muội kia thật à, thật sự là vui vẻ cực kỳ.
Nhìn ánh mắt Tự Cẩm sáng lên, trái tim trong ngực Tiêu Kỳ ngực không khỏi mềm nhũn, "Thật." Nói xong xoa xoa đầu nàng, "Không cho phép nghĩ ngợi lung tung, nghỉ ngơi thật tốt, không phải nàng nói giờ nàng có là một người hai mệnh sao."
"Hoàng thượng thật sự là càng ngày càng thích càu nhàu, nhưng thiếp rất thích nghe."
Tiêu Kỳ: ...
Vung khăn tay tỏ vẻ tiễn đưa đầy lưu luyến, đưa cẩn thận từng bước đi của Tiêu Kỳ, Tự Cẩm cảm thấy đại công cáo thành bèn trở về ngủ bù.
Tiêu Kỳ đi thẳng về Sùng Minh Điện, còn cảm thấy trên mặt vẫn nóng ran. Dưới con mắt bao người, nàng cứ nhìn mình như vậy, trong ánh mắt như thể phun tơ cuốn lấy hắn. Thật sự thói quen càng ngày càng xấu, buổi tối nhất định phải dạy dỗ một trận mới được, nếu không bị người khác nhìn thấy, lại chửi mắng nàng mê hoặc chủ tử.
Không có nhớ được bài học gì hết.
Người quyết định buổi tối trở về khuyên bảo Tiêu Kỳ, vừa mới bước vào chính điện Di Cùng hiên, thì đã được Tự Cẩm hỏi han ân cần, ôn nhu tri kỷ, quan tâm đầy đủ thăm hỏi một trận. Lại bị một bàn cao lương mỹ vị chặn miệng, đợi đến khi ăn cơm xong lại bị kéo lên giường...
Tóm lại một lời khó nói hết. Sáng hôm sau lúc rời đi mới nhớ tới tối qua muốn làm gì. Định nghiêm mặt nhắc nhở vài câu, nhấc màn lên liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngủ say. Lặng yên yên lặng, lại thả rèm xuống, tính chờ buổi trưa trở về lại nói.
Tiêu Kỳ đi không bao lâu, Tự Cẩm liền bị Vân Thường gọi dậy. Hôm nay thái hậu thiết yến, tuyệt không có thể qua loa. Chậm trễ là không thể được.
Tự Cẩm buồn ngủ mơ màng bị gọi dậy, rửa mặt chải đầu thay quần áo, trang điểm một phen cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút. Nhìn trong tay Diện Mi là một thân váy màu hồng phấn đậm, Tự Cẩm hơi nhíu mày, "Váy này quá rực rỡ, đổi cái khác đi." Ở trước mặt thái hậu ăn mặc xinh đẹp như thế, không phải là muốn nổi bật khiến người ta càng thêm ghét bỏ sao?
Tự Cẩm tự mình chọn một chiếc váy màu xanh lá cây. Bộ váy này tiện dụng ở chỗ không cần mang thắt lưng nên vừa vặn che được bụng nàng, đỡ phải làm người ta ghen tị. Tóc búi gọn kiểu bình thường, suy nghĩ một chút lấy ra một cây trâm hoa thạch lựu trong hộp trang sức, bằng bạc khảm ngọc, không có chút nào chói mắt. Ngược lại có cảm giác trầm tĩnh, Tự Cẩm cảm thấy vô cùng hoàn mỹ.
Trên lỗ tai đeo một chuỗi trân châu kết thành, vừa không quá nặng, lại không nổi bật, rất hợp. Trừ những thứ đó, Tự Cẩm cũng không đeo thêm bất kỳ trang sức nào. Soi gương xem kỹ một hồi, Tự Cẩm cảm thấy không thể tốt hơn.
Vân Thường cùng Diện Mi liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy quá đơn sơ, "Chủ tử, nếu không đeo một cặp vòng vào cổ tay đi?"
"Không cần, nặng nề." Tự Cẩm không cần suy nghĩ cự tuyệt. Trong hộp trang sức của nàng có một cặp vòng ngọc màu mỡ dê cực kỳ đẹp do Tiêu Kỳ tặng nhưng đeo lên tay đi ra ngoài quá chói mắt. Cái khảm vàng thì quá hoa lệ, lại mang vẻ tục khí, cái khảm bạc thì rất xứng với cây trâm nàng cài trên tóc nhưng nếu đeo hai thứ bằng bạc thì lại hóa ra keo kiệt bủn xỉn, mất thể diện.
Thà không đeo thì hơn.
Thấy ý chủ tử đã quyết, hai người cũng không khuyên nữa. Bên ngoài Trần Đức An đã chuẩn bị nhuyễn kiệu từ sớm. Tự Cẩm cũng không ngồi kiệu. Chỗ này không xa Thọ Khang Cung lắm, đi tới đó không xa, coi như là tản bộ. Chờ sau yến tiệc trở về ngồi kiệu cũng được.