[Dịch]Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 212 : 112: Tìm tới tận cửa (Phần cuối)




Kỳ thật đây là việc tốt, mặc dù nhìn là đắc tội người khác nhưng nếu hoàn thành thì chính là cánh tay đắc lực bên cạnh Hoàng thượng, cả đời quan lộ đều có bảo đảm.

Người tài khó tìm.

Đột nhiên hai mắt Tự Cẩm tỏa sáng, nhìn Tiêu Kỳ nói: "Trước đây không phải Hoàng thượng rất tán dương tân khoa trạng nguyên có năng lực phi phàm sao?" Để Tần Tự Xuyên đi xuống phía Nam bận rộn, như vậy nàng cũng có thể an tâm ở hậu cung.

Tiêu Kỳ lắc lắc đầu, "Ta mới vừa đưa hắn ta sang Bộ binh, hắn ta không thích hợp."

Bộ binh? Tự Cẩm không cần nghĩ, đưa người đi tới đó khẳng định là có liên quan mật thiết tới chuyện tỷ thí sắp tới. Thuế nông dĩ nhiên trọng đại, nhưng thu hồi binh quyền đối với Tiêu Kỳ thì càng quan trọng hơn.

Vậy phải làm thế nào đây?

Tự Cẩm cũng không có biện pháp, nàng đối với quan viên trên triều đình chưa quen thuộc, cũng không biết ai có thể dùng, ai không thể dùng.

"Thuế nông khó có thể nhập kho, nhất là vừa mới thiên tai địch họa, lượng lương thực thu được giảm sút, thậm chí có nơi không thu hoạch được hạt thóc nào, không có lương thực thì người dân sống sao đây. Năm ngoái phía nam mặc dù có thiên tai nhưng cũng không tệ đến mức này. Thứ hai là quan lại địa phương tham lam, làm bậy, giữ lại lương thực không báo. Ba là giám sát bất lực, trên bảo dưới không nghe." Tiêu Kỳ nói đến đây thở dài, "Ta hận không thể đích thân tới đó, tự mình xử lý hết những kẻ thối tha kia."

Tự Cẩm biết rõ Tiêu Kỳ vì sao giận dữ như thế, triều chính rối loạn, dân chúng chịu hại, năng lực của một nước không tăng thì làm sao phát triển?

"Điều tra kỹ chuyện báo nợ thuế nông, người quản việc này phải là người không có quan hệ lợi ích với quan lại trong triều, không chỉ bắt được mấy kẻ tham ô còn phải điều tra nợ thuế trong mấy năm qua nữa. Không làm thì thôi, nếu hành động nhất định phải dùng thế sét đánh lôi đình mới có thể chấn động nhân tâm, đạt kết quả cao nhất." Tự Cẩm nhíu mày từ tốn nói, "Có thể gánh trách nhiệm nặng nề này xác thực khó tìm, cũng khó trách Hoàng thượng lại lo lắng như vậy."

Những lời Tự Cẩm nói như chạm vào tâm tư của Tiêu Kỳ, vì vậy lửa giận trong lòng hắn cũng tản đi không ít, "Nếu nàng là nam tử, tất nhiên có thể trở thành cánh tay trái đắc lực của ta."

Tự Cẩm che miệng cười, "Làm sao được chứ, nếu thiếp là nam tử, hoàng thượng đi đâu tìm được người tri kỷ bên gối như thế đây?"

Tiêu Kỳ bị Tự Cẩm da mặt dày chọc cho cười, kéo nàng ôm vào trong lòng, giơ tay chạm nhẹ lên bụng nàng, "Nếu sinh con trai sẽ có sự thông tuệ của nàng, tương lai có thể vì trẫm phân ưu."

Tự Cẩm nghe nói như thế không khỏi trong lòng giật mình, lời nói này ... phân lượng cũng không nhẹ. Nuốt từng ngụm nước bọt, Tự Cẩm liền cố ý nói: "Nếu sinh con gái thì sao? Hoàng thượng không thích ư?"

"Sinh công chúa thì sẽ thương yêu nhiều hơn. Con gái so với con trai phải chiều chượng chăm sóc nhiều, không được qua loa."

Nói vậy cũng còn được, Tự Cẩm liền cười, dựa vào vai hắn nói: "Thiếp biết người khó xử, nhưng người cũng đừng làm khổ mình. Ngàn kiến tha lâu cũng đầy tổ, mở đầu lúc nào cũng rất khó khăn, chỉ cần mở được nước này thì sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều." Nói đến đây ngừng lại một chút, trong đầu Tự Cẩm đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ, nghiêng đầu nhìn Tiêu Kỳ, "Hay là lấy độc trị độc?"

Tiêu Kỳ: ...

"Nàng nói thử xem." Tự Cẩm thỉnh thoảng sẽ có những mưu kế làm người ta knh ngạc, tuy không phải luôn luôn đúng nhưng hiệu quả không tệ.

"Chúng ta cần gì nghĩ tới tìm người nhảy vào hố này, cả triều đình to lớn thế kia, không bằng làm tan rã từ bên trong. Theo thiếp thấy cứ phái thượng thư Hộ bộ đi xuống thu thuế nông, ai gây chuyện thì người đó phải đi thu dọn. Ông ta không xử lý được mấy người phía dưới thì Hoàng thượng thu thập ông ta!"

Tiêu Kỳ lắc đầu cười, "Ý tưởng lấy độc trị độc của nàng không tệ, nhưng để làm được cũng rất khó. Vương Tân Duệ đi thì ai sẽ quản Hộ bộ kia? Đám quan phía dưới có thể để cho Vương Tân Duệ đồng ý khất nợ thuế nông, bên trong chắc chắn có lý do nhất định. Để ông ta đi, phỏng đoán trở về vẫn là khóc than, không tác dụng."

"Nếu hoàng thượng ra tử lệnh, không lấy được thuế nông về thì bãi quan luận tội thì sao?" Tự Cẩm nhíu lông mày khẽ nói, "Có vài người ỷ vào lý lịch, giao thiệp sâu, cậy già lên mặt. Nhưng miệng vàng lời ngọc nói ra, nện xuống đất cũng thành hố. Vương thượng thư không nhận cũng phải tiếp, dựa theo tính cách ông ta nếu đã tiếp nhận nhất định sẽ làm tốt. Hoàng thượng không buộc ông ta, ngược lại ông ta áp bức Hoàng thượng, cần gì tiện nghi cho ông ta chứ?"

Tính cách Tự Cẩm lòng ngay dạ thẳng, mặc dù lời nói này không hợp lý lẽ lắm, nhưng... Xác thực có thể được!

Tiêu Kỳ xoa xoa tay đi đi lại lại trong phòng, càng nghĩ càng thấy chủ ý này tốt, "Hộ bộ sẽ tuyển trước người trợ giúp, Vương Tân Duệ làm không xong sẽ tuyển trợ thủ chính thức, trẫm cũng không tin ông ta còn dám không hành động!"

"Phải như vậy chứ, cũng phải để mấy kẻ này biết rõ, bây giờ đã khác trước kia rồi. Trong triều đình này không còn là nơi để các thế gia độc chiếm nữa." Tự Cẩm càng không muốn sau này mình và con phải nhìn sắc mặt của người khác để sống qua ngày. Nếu đã muốn động thủ, thì nhân cơ hội nợ thuế nông này dứt khoát ra tay chỉnh đốn và cải cách, thật sự là một cơ hội không thể tốt hơn.

Hiển nhiên Tiêu Kỳ và Tự Cẩm cũng nghĩ đến một điểm, càng nghĩ càng hưng phấn, "Nàng thật đúng là giải ngữ hoa của ta!" Đi tới chỗ Tự Cẩm hôn một cái, "Đừng chờ ta dùng bữa, ta đi Sùng Minh Điện."

Tiêu Kỳ hùng hùng hổ hổ đi, chân lướt như bay, Quản Trường An chạy theo như bị chó rượt. Nhìn tư thế này, không biết rõ còn tưởng Hi Dung Hoa chọc giận Hoàng thượng chứ.

Sau khi Tiêu Kỳ đi, Tự Cẩm một mình ăn trưa, đang định nghỉ ngơi một chút thì Vân Thường vén rèm đi vào, từ tốn đi tới chỗ nàng khom người nói: "Chủ tử, Tô tú nữ muốn gặp gặp ngài."

Tự Cẩm nhướn lông mày lên, "Tô tú nữ?" Là vị Tô tú nữ kia nàng nghĩ tới sao?

"Chính là cô nương Tô gia Khúc Châu, tên gọi là Nhị." Vân Thường khẽ nói.

Tự Cẩm đang ôm bụng, "Quả là thú vị, nàng ấy gặp ta làm cái gì?"

"Nghe nói ở Minh Tú Cung bị bắt nạt."

"Vậy thì kỳ quái hơn, nàng ấy bị thua thiệt càng không nên tìm ta." Không biết rõ hai nhà là cừu nhân sao? Đầu Tô Nhị này không có vấn đề gì chứ, sao có thể làm chuyện như vậy."Muốn tìm cũng phải đi tìm Quý phi mới đúng."

Nge lời này nét mặt Vân Thường hơi lỳ quái, thêm một câu, "Hình như đã gặp Hoa cô cô, sau đó mới tìm tới Di Cùng hiên."

"Ồ?" Tự Cẩm nhíu mi, Quý phi muốn mượn tay Tô Nhị làm gì đây?"Quả thật là cực kỳ buồn cười, xem ra mấy người này đều nghĩ ta là kẻ thích giữ thể diện, nếu không người có cừu hận với nhà ta sao dám công khai đòi gặp ta như thế? Đây cũng không phải là đầu óc không thông minh mà là dựa hơi Quý phi tới dọa ta?"

Vân Thường đương nhiên thấy được chủ tử của mình tức giận, suy nghĩ một chút liền lắc lắc đầu, "Nhất thời nô tỳ cũng không hiểu, đây là muốn làm gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.