Editor : Hương Cỏ
Sau khi Tiêu Kỳ đi, dù Tự Cẩm cũng không quá buồn ngủ nhưng do vết thương nặng, vừa đau vừa mệt nên chẳng mấy chốc cũng chìm vào giấc ngủ.
Trong Di Cùng hiên bởi vì Tự Cẩm tỉnh lại nên đã giải trừ cảnh báo. Viện chính đại nhân mừng muốn rơi nước mắt, làm thái y thật sự không dễ dàng gì. Rốt cuộc không cần phải lo lắng cho cái đầu trên cổ mình, viện chính đại nhân rất vui vẻ, cười cười bắt mạch cho Tự Cẩm. Sau khi xác định không đáng ngại, chỉ cần sau này tĩnh dưỡng là được, ông ta nhẹ nhàng đi thẳng một mạch về Thái Y viện, không quay đầu lại.
Tự Cẩm trốn trong Di Cùng hiên bắt đầu dưỡng thương. Bên ngoài Cục Tư chính của Thượng cung không kiêng nể bắt người thẩm vấn. Hoàng hậu tự mình trấn giữ, Quý phi muốn minh oan cho mình nên không thể làm bất kỳ hành động ngăn trở nào. Không có hai đại chủ tử trong hậu cung ra tay cản trở, vụ án này Cục Tư chính tra xét rất là thuận lợi.
Chờ đến khi vết thương của Tự Cẩm cũng đã gần khỏi, vụ án cũng tra xét được kết quả tương đối thì khoa thi tiền triều cũng bắt đầu mở.
Nhưng ngay ngày thi đầu tiên lại truyền ra tin tức cực kỳ quan trọng, một số lượng lớn thí sinh làm giả hộ tịch, giả tạo lộ dẫn, tính lừa dối qua cửa vào thi.
Những tin tức thế này, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, chẳng mấy chốc truyền khắp kinh đô, lan tràn trong hậu cung. Lúc Tự Cẩm nhận được tin tức, ca ca của nàng đã bắt không ít người nhốt vào đại lao Kiêu Long Vệ.
Chưa đến một ngày, vị thống lĩnh Kiêu Long Vệ mới nhậm chức, vốn vẫn an phận thủ thường, quả thực trong nháy mắt dương danh kinh đô, như sấm bên tai. Bởi vì hắn ta làm việc quả quyết dứt khoát, xử trí mọi chuyện không nể tình. Phàm người có tội, bất kể là ai, hết thảy đều bắt lại quy án. Chưa đầy một ngày đã bị mọi người đặt ngoại hiệu là "Tô đoạt mạng".
Sau khi Tự Cẩm nghe ngoại hiệu ngang ngược như thế, trầm mặc một hồi. Chẳng qua là bắt vài người nhốt vào đại lao mà thôi, liền bị đặt cho danh hiệu "Tô đoạt mạng". Mấy kẻ này thật đúng là hao tâm tổn trí.
Nhưng, Tô Thịnh Dương muốn ở Kiêu Long Vệ tạo thanh thế, lập uy nghiêm thì nhất định phải tự mình lập công lao mới có thể khẳng định vị thế. Hơn nữa Tiêu Kỳ sai ca ca của nàng chủ quản chuyện lần này, lại không được liên quan tới Hình bộ và Đại Lý tự. Thế này không phải là muốn tạo thế đối lập với hai nha môn nay sao. Thậm chí Tự Cẩm nghĩ đến, đại lao Kiêu Long Vệ này, chỉ sợ vài năm tới hứa hẹn có thể mang xú danh không khác gì so với Cẩm Y vệ. Đương nhiên, có vị minh quân như Tiêu Kỳ, lại có ca ca của nàng trấn giữ, quân thần tương hỗ, đương nhiên không thể mang tiếng xấu muôn đời, chỉ có lưu danh trăm năm thôi.
Thời đại này còn chưa có Cẩm Y vệ. Nhưng Tiêu Kỳ lại có thể trong thời gian ngắn ngủi, phát triển Kiêu Long Vệ được thành tựu như thế. Do đó thấy rõ trong lòng hắn là người có chủ trương chí lớn.
Trong và ngoài cung khắp nơi nóng bỏng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, duy chỉ có Di Cùng hiên giống như thế ngoại đào nguyên. Lý do "Dưỡng thương" thật sự là rất tuyệt vời, để Tự Cẩm tránh đi bao nhiêu thị phi bên ngoài. Người khác muốn gặp được nàng bây giờ thật không hề dễ chút nào, hiện không biết phải tốn biết bao nhiêu công sức đây.
Ngoài trường thi, Tô Thịnh Dương thẩm vấn rồi dẫn theo quân bắt người cực kỳ cao hứng. Lúc ấy ai nghe thấy tiếng Kiêu Long Vệ mà không kinh hoàng khiếp sợ, chỉ sợ trong đêm khuya khoắt vị "Tô đoạt mạng" đại nhân này mang người đến cửa bắt trói người ta.
Trong hậu cung, Tự Cẩm nghe nói đến tên của Tân khoa trạng nguyên lần này, cũng phát ngốc rồi.
Trên Kim điện, Tiêu Kỳ bổ nhiệm ba danh tam giáp. Trạng nguyên Tần Tự Xuyên, Bảng nhãn Đổng Phương Chu, Thám hoa Cầu Thứ Tồn. Người khác thì cũng thôi, nhưng Trạng nguyên lang kia nguyên quán Khúc Châu, người khác có lẽ không biết gì, nhưng Tự Cẩm lại là cảm giác được trái tim trong ngực nhảy lên thình thịch.
Tần Tự Xuyên này lại có quan hệ thanh mai trúc mã với nguyên chủ.
Nàng thích vẻ đẹp của Tiêu Kỳ là thật, nàng cũng không có cảm giác đặc biệt gì đối với Tần Tự Xuyên kia. Nhưng mỗi lần vừa nghe đến cái tên này, nàng liền cảm thấy tim đập rất nhanh, vậy là sao chứ? Lẽ nào nguyên chủ và vị trúc mã này còn có những chuyện xưa không thể nói?
Khi Tự Cẩm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi lần ai đó nhắc đến cái tên này, nàng bắt đầu tìm kiếm trong đầu những ký ức của nguyên chủ có quan hệ đến Tần Tự Xuyên. Không biết có phải sau khi tiến cung nguyên chủ không muốn nghĩ tới chuyện này hay không mà Tự Cẩm nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nghĩ ra chuyện gì quan trọng. Kết quả ban ngày không nghĩ ra cái gì, buổi tối lại mơ thấy.
Trong giấc mơ, một thiếu niên mặc y phục màu xanh dịu dàng cười với nguyên chủ, giữa hai người chỉ có một khoảng cách bằng bàn tay. Thiếu niên vô cùng anh tuấn, ánh mắt cười nheo lại rất đáng yêu, chỉ nghe hắn ta nói, "Chờ muội cập kê, ta sẽ đến cửa cầu hôn được không?"
"Được, huynh nói thì phải giữ lời, không cho phép bội ước!"
Trong mơ giọng tiểu cô nương lảnh lót vui tai, nghe giống như châu rơi ngọc vỡ, sự vui vẻ trong lòng nàng ấy như thể tràn đầy ra xung quanh.
Tự Cẩm ở trong mơ, nghe tiếng cười đó cũng không nhịn được mà cười theo.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ta là người không giữ chữ tín sao. Cẩm muội muội, muội phải tin ta."
"Được, huynh là người đối với muội tốt nhất trừ người nhà muội, muội đương nhiên tin huynh. Nhưng khi nào thì huynh về?"
"Ta phải về nhà giữ đạo hiếu, chậm nhất ba năm, nếu như trễ thì khoảng bốn năm năm. Chờ ngày ta trở lại cũng là lúc muội cập kê, đúng lúc đó…"
Một đêm lăn qua lộn lại, trong trí nhớ đều là câu nói đó, ‘Chờ ngày ta trở lại cũng là lúc muội cập kê, đúng lúc đó…’
Tự Cẩm từ trong mộng tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi, tim trong ngực đập thình thịch như đánh trống.
Giờ hắn ta đã về, nàng cũng sắp tới tuổi cập kê, nhưng lại đã không còn đúng lúc.
Có lẽ trong giấc mơ, nguyên chủ và người kia cười quá ngọt ngào, ở chung quá hòa hợp, nét mặt lúc đó, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều nồng tình mật ý, ngay cả nàng cũng có thể cảm nhận được. Nhưng vậy thì vì sao nguyên chủ lại tiến cung, tại sao Tần Tự Xuyên kia không có ngăn cản nàng chứ?
Cẩn thận tìm hiểu, cũng không tìm được ký ức nào có quan hệ. Tự Cẩm từng xem qua một cuốn sách tâm lý, có mấy chương viết, con người đối với chuyện mình không muốn nhớ tới thì sẽ vô thức phong tỏa ký ức đó, giống như vứt bỏ nó. Lẽ nào nguyên chủ đã phong tỏa tất cả những chuyện liên quan giữa nàng và Tần Tự Xuyên?
Tối nay Tiêu Kỳ ở Sùng Minh Điện, cùng với mấy triều thần mới bổ nhiệm, suốt đêm đàm luận, hào hứng vô cùng, đúng là một đêm sảng khoái.
Tự Cẩm chợt cảm thấy cực kỳ đau đầu, vị Tần Tự Xuyên kia thi một lần đoạt Trạng nguyên, nàng cảm thấy hắn ta xuất hiện như vậy không có ý tốt.
Không phải là... vì nguyên chủ tiến cung mà đến chứ?
Oh my god, thế thì thật là muốn lấy mạng người à!