Editor : Hương Cỏ
Tiệc của Di Cùng hiên bày ở trong thiên điện, chỗ này bình thường Tự Cẩm cũng không đến nhiều. Nàng và Tiêu Kỳ dùng bữa đều là ở ngoài sảnh lớn, cảm thấy tự do thoải mái hơn. Ngày hôm nay dọn dẹp lại chỗ này, mở cửa ra có thể nhìn thấy một sân đầy hoa tươi đang nở rực rỡ. Trong phòng vật bài trí đa phần là dùng ngọc, trên tường treo mấy bức họa cổ của tiền triều, đa số là tranh vẽ cây cỏ chim muông, cũng không quý giá lắm mà chỉ thêm vài phần thanh nhã. Cùng với tính cách giản dị của Hi Uyển Nghi Di Cùng hiên khá phù hợp.
Mọi người ngồi xuống xung quanh, Tự Cẩm tự tay nâng bình rót rượu cho mọi người. Ai ngờ còn chưa kịp nâng chén, Quản Trường An liền dẫn theo người cười mỉm đi đến, trước tiên hành lễ đối mọi người, rồi mới nói: "Hoàng thượng biết rõ các vị chủ tử vui đùa chỗ này, quốc sự bận rộn Hoàng thượng không rảnh tới vui cùng nên đặc biệt sai nô tài ban thưởng rượu và thức ăn để trợ hứng cho các vị chủ tử."
Đứng phía sau Quản Trường An là mười mấy tên tiểu thái giám, trong tay ai nấy đều bưng một khay thức ăn, cứ đặt một khay xuống thì lại nói tên đồ ăn. Tự Cẩm sai người dọn lên bàn, lại cùng mọi người tạ ân, Quản Trường An làm xong cười nói: "Nô tài xin cáo từ, các vị chủ tử vui vẻ ạ."
Hoàng đế thưởng đồ ăn là vinh hạnh lớn lao. Nhưng Quản Trường An nói là hoàng đế thưởng cho mọi người chứ không nhắc tới bởi vì Tự Cẩm. Cho nên lúc đó mọi người trong phòng đều cảm thấy vui vẻ, ngay cả Đổng Hiền phi luôn đoan trang đứng đắn cũng đỏ mặt như uống phải rượu.
Bữa tiệc này mọi người ăn rất vui vẻ, do là rượu hoàng đế ban thưởng nên mọi người đều uống thêm mấy chén. Tự Cẩm là chủ nhân nên đương nhiên phải tiếp mọi người, uống qua uống lại liền cảm thấy đầu nặng, người ngà ngà say.
Tề Vinh Hoa xưa nay không thích rượu, mặc dù Đậu Phương Nghi bên cạnh cũng rất vui vẻ nhưng cũng không dám quá phận. Cũng may có Tề Vinh Hoa nhắc nhở do đó cũng biết nặng nhẹ, biểu hiện không có gì khác với mọi người.
Chỗ Tự Cẩm bị Mai Phi và Hiền phi lôi kéo nói chuyện không thể dứt ra được, nàng ta liền nhìn thấy Lý Chiêu Nghi lặng lẽ đứng dậy đi ra cửa. Tề Vinh Hoa trong lòng rùng mình, nhìn Đậu Phương Nghi nói: "Ta đi thay quần áo, muội ngồi ở đây nhé."
Đậu Phương Nghi nghe vậy vội vàng kéo Tề Vinh Hoa, "Tề tỷ tỷ, muội cũng đi."
Tề Vinh Hoa cau mày lại, cũng không do dự nữa, mắt thấy Lý Chiêu Nghi đã ra ngoài liền vội vàng gật đầu, "Vậy thì cùng nhau đi."
Ngọc Quý Tần đã say năm sáu phần, kéo tay áo Tự Cẩm nói mấy câu ghen tuông, trong lại ẩn chứa muốn tranh cãi, do đó cũng không phát giác mấy người bên cạnh đã đi đâu không thấy.
Trừ các chủ tử, còn có các cung nhân do chủ tử dẫn tới. Vân Thường và Diện Mi phải chú ý hầu hạ bên trong nên việc phụ trách tiếp đãi mấy cung nhân bên ngoài liền giao cho Kim Chức Ngọc Tú chiếu cố. Trong Di Cùng hiên, phần lệ sử dụng cung nhân cũng chỉ có chưa tới mười người. Giờ chủ tử nô tài đến có tới mười lăm mười sáu người, do đó trong Di Cùng hiên không có ai nhàn rỗi hết.
Tề Vinh Hoa đi theo ra, ngẩng đầu nhìn quanh thì thấy bóng lưng Lý Chiêu Nghi bên phòng tắm lóe lên rồi đi mất. Suy nghĩ một chút liền cùng Đậu Phương Nghi vừa nói giỡn vừa đi theo, còn thấy thấp thoáng bóng một tiểu cung nhân của Di Cùng hiên đứng ngoài. Trong này mặc dù người hầu không đủ nhưng cũng không có gì mất lễ nghi.
Tề Vinh Hoa cùng Đậu Phương Nghi vừa đi tới, tiểu cung nhân kia liền vội vàng hành lễ. Tề Vinh Hoa cực kỳ ôn hòa để cho nàng ta đứng dậy, lại hỏi: "Phòng tắm có thể sử dụng không?"
Tiểu cung nhân kia vừa cười vừa nói: "Dạ được ạ, mời hai vị chủ tử."
Bởi vì Di Cùng hiên rất lờn nên phòng tắm cũng hết sức rộng rãi, bên trong dùng màn trúc ngăn cách, sau từng cái màn trúc đều có một chiếc bô sạch sẽ. Trong phòng còn đốt hương, không có chút mùi lạ nào. Trong bô cũng rắc khá nhiều tro mùn, sau khi dùng xong thì cũng không thấy uế vật bên trong, tất cả đều ngấm vào tro mùn hết.
Sau khi đi vào Tề Vinh Hoa quan sát một lần, cũng không thấy hai chủ tớ Lý Chiêu Nghi, trong lòng đã âm thầm sinh nghi. Đậu Phương Nghi đã đi ra phía sau màn trúc. Tề Vinh Hoa liền nhân cơ hội xem sau mấy màn trúc, ở chỗ cuối cùng nhìn thấy một cánh cửa nhỏ, là cửa thông với chính điện.
Lúc này Lý Chiêu Nghi mới phát giác có điểm không ổn, lập tức xoay người ra ngoài nói với tiểu cung nhân: "Ngươi đi giúp ta gọi Vân Thường cô nương mời đến, Đậu Phương Nghi không được thoải mái."
Tiểu cung nhân kia không dám trì hoãn, vội vàng chạy đi.
Vân Thường biết rõ Tề Vinh Hoa thân thiết với chủ tử, nghe vậy không nghi ngờ gì liền vội vàng đến. Tề Vinh Hoa kéo nàng ta vào phòng tắm, nói khẽ mấy lời bên tai nàng ta. Vân Thường biến sắc, phúc thân cảm tạ Tề Vinh Hoa rồi vội vàng ra phòng tắm đi về chính điện.
Lúc ấy Tề Vinh Hoa mới thở nhẹ một hơi, đứng một lát còn chưa thấy Đậu Phương Nghi đi ra, lại nghĩ tới chủ tớ Lý Chiêu Nghi lặng lẽ không một tiếng động đi qua cửa nhỏ, nàng ta bèn đứng trước cửa sổ chờ. Một lát sau, Đậu Phương Nghi mới đi ra, hai người cùng nhau ra ngoài, có cung nhân bưng chậu đồng tới cho hai người rửa tay rồi mới lại đi trở về.
Đậu Phương Nghi hơi ngượng ngùng nói: "Bụng muội không được thoải mái nên phải nán lại một lát, làm liên lụy tỷ tỷ phải chờ đợi mệt mỏi."
Tề Vinh Hoa mím môi, khi nãy nàng ta chỉ là lấy cớ, lại không ngờ Đậu Phương Nghi thật sự không thoải mái. Nàng ta rất sợ là do mình nguyền rủa người khác, vội vàng hỏi thăm mấy câu, xác thực không có đại sự gì mới yên lòng. Sau khi hai người trở về, Tề Vinh Hoa cũng chưa thấy Lý Chiêu Nghi trở về, mặc dù trong lòng lo lắng nhưng cũng không dám lộ ra điểm gì khác lạ.
Trong lòng lại âm thầm phỏng đoán, dựa theo vị phần của Lý Chiêu Nghi hẳn cũng sẽ không làm chuyện gì quá đáng. Dù sao này đây là Di Cùng hiên chứ không phải là Khuynh Hương điện của nàng ta. Nếu để truyền ra tai tiếng không tốt thì thể diện của Lý Chiêu Nghi cũng bị ảnh hưởng không ít?
Tề Vinh Hoa không yên lòng, Đậu Phương Nghi bên cạnh nhẹ đẩy nàng ta một cái, "Tề tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"
"Không sao, đang suy nghĩ chút thôi." Tề Vinh Hoa cười cười, vừa dứt lời, liền nhìn thấy Lý Chiêu Nghi đi đến, sắc mặt bình thường, không thấy gì khác thường.
Ăn cơm xong, lại uống trà, sau đó ngồi tán chuyện thêm một lát, Tự Cẩm mới tiễn mọi người đi.
Uống chút rượu nên thấy hơi đau đầu, Tự Cẩm nâng trán, Vân Thường bên cạnh vắt khăn lau mặt cho nàng tỉnh táo hơn. Diện Mi đứng sau lưng tháo tóc cho Tự Cẩm, búi tóc tháo ra, chỉ cài lỏng bằng một cái kẹp, Tự Cẩm thoải mái dài thở dài một hơi.
Vân Thường lúc này mới nhân cơ hội bẩm báo lại chuyện của Tề Vinh Hoa, lời vừa dứt liền nhìn thấy nét mặt lạnh lẽo của chủ tử. Nàng ta ít khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này, không khỏi toàn thân run lên, thiếu chút nữa thì quỳ xuống.
"Sau đó thế nào? Sau khi ngươi về đây có gặp lại Lý Chiêu Nghi không?" Phòng tắm kia có một cánh cửa nhỏ nối thẳng với chính điện, để bình thường nàng ra vào cho tiện. Trước đây Di Cùng hiên là nơi nghe diễn, Lý Chiêu Nghi có thể biết phòng tắm kia có cánh cửa nhỏ, chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
Chỉ trách Tự Cẩm quá mất cảnh giác, không nghĩ tới điểm này. Đương nhiên, nàng cũng không nghĩ tới Lý Chiêu Nghi dám dũng cảm như thế, ở cung điện của người khác mà dám lén đi từ cửa bên vào chính điện. Dám làm thế thì phải biết đã coi thường nàng đến cỡ nào.