[Dịch]Hoàn Khố Đế Phi

Chương 18 : Đế Kinh Lam gia tựa cố gia




Editor: Devil Ly

Betaer: Quỳnh

Một nam nhân có vẻ là kẻ cầm đầu phỉ nhổ một tiếng, hung hãn mà nhin hai người kia, áo trắng của Đế Lâm Uyên rất nổi bật, những người bên kia đều hướng mắt nhìn lại hướng này, bộ dạng Đế Lâm Uyên tuấn mĩ, khí thế bất phàm khiến trong lòng họ có chút phòng bị.

Nhưng từ lúc bọn họ xuất hiện đến khi vây lại hai đứa nhãi ranh này, nam nhân kia đều không có động tĩnh gì, bọn họ cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, có lẽ chỉ là một vị công tử qua đường thôi. “Mau đem Cẩm Chồn giao ra đây” đại hãn kia hét lên một tiếng, ánh mắt rơi xuống con vật trong lòng thiếu nữ kia.

“Ngươi đừng mơ tưởng, đây là bọn ta không dễ dàng gì mà bắt được” thiếu nữ trên mặt đỏ ửng, giận dữ trừng mắt với những người này.

Cẩm Chồn là linh thú cấp sáu, đẳng cấp tuy rằng không cao, nhưng tốc độ cực nhanh, kết hợp vơi linh thú cấp chín vẫn có phần thắng, huống chi Cẩm Chồn là huyết mạch linh thú có cơ hội thăng cấp thành thánh thú, trên đại lục cũng được tính là một loại linh thú hiếm gặp, con gái sử dụng linh thú này vô cùng thích hợp.

“Diệu Diệu, đưa cho bọn chúng” thiếu niên kia rõ ràng trưởng thành hơn thiếu nữ kia rất nhiều, những người này muốn chính là Cẩm Chồn, nói không chừng bọn họ còn có thể sống sót.

“Ca ca”

“Vẫn là tiểu tử ngươi hiểu chuyện, chỉ cần các ngươi giao ra Cẩm Chồn, coi như nể mặt Lam gia, bọn ta sẽ không tính toán với hai đứa nhãi ranh các ngươi nữa” nam nhân dẫn đầu lộ ra vẻ mặt đắc ý.

“Các ngươi cũng biết bọn ta là người nhà Lam gia, không sợ đắc tội Lam gia sao.” thiếu nữ rõ ràng là không vui, Cẩm Chồn vô cùng khó gặp, huống chi con Cẩm Chồn này là hi sinh bao nhiêu người mới đổi được, lần này gia tộc còn phải dựa vào nó, nàng sao có thể cho người khác được.

“Hừ, Lam gia bây giờ cũng chỉ còn cái vỏ, nếu không phải Lam Hồng có cái danh luyện đơn công hội hội trưởng, Lam gia sớm đã không còn tồn tại rồi, các ngươi còn vọng tưởng dựa vào Cẩm Chồn để cứu Lam gia sao?” tên cầm đầu khinh thương nhìn thiếu nữ kia, thanh âm âm hận. Ánh mắt thiếu nữ biến đổi, đang muốn phát tác, liền bị thiếu niên bên cạnh kéo cổ tay, nhẹ nhàng hướng nàng lắc đầu, đúng như lời nói của nam nhân kia, Lam gia bây giờ tình hình không ổn, Cẩm Chồn này cũng là để chuẩn bị cho Thiên cực hội sắp tới do Lam gia chuẩn bị, nhưng tình hình hiện nay chỉ có thể từ bỏ.

“Xì, dựa thế bắt nạt người” một thanh âm không hòa nhã chen vào.

Ánh mắt thiếu nữ chợt sáng lên, nhìn về hướng hai bóng người kia, thiếu niên cũng chầm chậm nhìn lên, nhưng ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

“Không muốn chết thì đừng xen vào chuyện của người khác” tên cầm đầu sắc mặt trầm xuống, hắn trước đó chỉ để ý nam nhân áo trắng kia, không chú ý đến thiếu nữ bên cạnh hắn, nếu như nam nhân này đụng tay vào, hắn thật sự không biết bọn hắn có thể đánh lại không.

“Không xen vào chuyện của người khác” Thiên Lan cười lắc đầu, nàng làm gì rảnh đến mức đi quản chuyện của người khác.

“Không quản chuyện của người khác thì…”

“Các ngươi bao nhiêu là người như vậy mà bắt nạt hai đứa trẻ, có chút nhân tính nào không? Hôm nay bổn tiểu thư sẽ thay mặt đại lục trừ khử một lũ tai hại các ngươi” lời nam nhân còn chưa nói hết liền bị Thiên Lan ngắt lời, lời lẽ chính đáng làm người khác không chút nào nghi ngờ lời nói của nàng.

Thiên Lan vỗ vỗ hoan mộc thụ bên cạnh đang lắc lư mấy phiến lá, hoan mộc thụ đầu tiên ngây ra, sau đó liền nhớ ra lời nói vừa rồi Thiên Lan nói với nó, thân thể lắc một cái liền không thấy dấu vết.

Những người bên kia vừa thấy Thiên Lan nói hết câu liền không có động tĩnh gì, nhìn nhau vài cái, lập tức cười lớn, nói thì ai không biết chứ, tiểu cô nương này là con cái nhà ai vậy, sao lại ngốc như vậy.

“Tiểu cô nương ở khu rừng chết nói mạnh miệng có thể chết đó, thúc thúc hôm nay sẽ dạy cho ngươi hậu quả của việc mạnh miệng”. Nam nhân kia thân thể khẽ động, toàn thân linh lực màu vàng chuyển động, khí tức của linh vương mở ra.

Thiên Lan không có linh lực nên không vì thế bị ảnh hưởng, nàng cũng chỉ cảm thấy không khí có chút bức bối thôi, thân thể lại hoàn toàn không có chút cảm giác nào, sắc mặt nam nhân kia càng thêm khinh thường, tiểu nha đầu này hóa ra lại là một phế nhân.

Thiên Lan không kiên nhẫn đùa nghịch tóc mình, “ Đã được chưa?”

Mọi người không hiểu gì hết, nha đầu này có phải bị dọa ngốc rồi không?

Thiếu nữ kia vẻ mặt lo lắng, bàn tay đỡ thiếu niên kia không tự chủ nắm chặt, cô nương này chắc chắn vẫn còn chiêu gì sau đó chứ? Thiếu niên kia lại không ngừng quan sát bốn phía, tìm kiếm đường để tẩu thoát, hắn bị thương nặng chắc chắn là chạy không thoát, nhưng Diệu Diệu không bị thương, chạy đi không phải là chuyện khó.

“Được rồi được rồi” một âm thanh sắc bén, không phân biệt được là nam hay nữ từ trong rừng vọng lên.

Cảnh tượng bốn phía nhanh chóng biến đổi, mọi người kinh ngạc, toàn thân cảnh giác nhìn bốn phía, bóng dáng thiếu nữ váy xanh dần dần tan biến, ngay cả hai người bên cạnh chúng cũng dần dần tan biến.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

“Chậm chết đi được” âm thanh giống như từ trên trời truyền xuống.

Thiên Lan xách hoan mộc thụ lên, vẻ mặt ghét bỏ, nếu như đổi thành cái tính cách nóng nảy, nàng không biết là sẽ chết bao nhiêu lần, hoan mộc thụ thật đáng thương, với năng lực của nó bây giờ chỉ có thể nhanh như thế thôi.

Thiếu nữ cùng thiếu niên kia đứng đối diện với Thiên Lan, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thiên Lan, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?

“Nhìn cái gì, còn không mau đi, đợi bọn chúng ra được giết luôn cả chúng ta sao?” Thiên Lan nhìn hai người trước mặt, không kiên nhẫn.

Thiếu nữ bị Thiên Lan quát đến ngây ngốc, cô nương này thật đáng sợ mà.

“Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương” thiếu niên hồi thần lại trước, nghĩ có lẽ tính cách của cô nương này không được tốt, dù sao người ta cũng đã cứu mình, lời cảm tạ vẫn là phải có.

“Thiên Lan tiểu thư cũng lương thiện đi cứu người như vậy sao?” Đế Lâm Uyên khiêu khích nhìn Thiên Lan.

Hai người kia lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của Đế Lâm Uyên, trong mắt thiếy nữ kia hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt có chút đỏ, nhưng rất nhanh liền biến mất, nàng bây giờ làm gì có thời gian nghĩ tới chuyện kia, trên mặt thiếu niên hiện lên một tia thâm trầm, hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của hắn.

“Liên quan gì đến ngươi” Thiên Lan lại hét lên một tiếng, vòng ra khỏi chỗ vừa rồi mà đi thẳng.

Đế Lâm Uyên bị quát, biểu hiện tâm tình không tốt, vì thế sắc mặt nhanh chóng tối lại, lệ khí trên người tăng lên, làm cho hai người bên cạnh không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đi được vài bước Thiên Lan thấy hai người kia vẫn đứng nguyên tại chô không đi theo, nhịn xuống nộ khí, quay người lại, “Các ngươi không đi có phải là đợi bọn họ ra ngoài không hả?”

Hoan mộc thu muốn giam một người còn được, nhưng quá nhiều thì có chút khó khăn, ảo ảnh chỉ có thể giữ được một lúc liền tự động giải trừ, nếu còn không chạy là định chờ chết sao?

“Đa tạ ý tốt của cô nương, ngày sau nếu có chuyện gì cần giúp đỡ có thể đến Lam gia tìm ta, ta là Lam Diệp, đây là muội muội ta Lam Diệu, chúng ta xin cáo từ trước” Lam Diệp sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn giữ được lễ tiết của một công tử thế gia.

“Hừ, các ngươi mang theo Cẩm Chồn, muốn ra khỏi khu rừng chết này đâu có dễ, bổn cô nương có ý tốt cho các ngươi đi theo còn không biết điều, tùy các ngươi” Thiên Lan cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Nàng đúng là ăn nhiều quá, Lam gia này cũng chưa chắc đã là nhà của mẹ nàng, hỏi chưa hỏi rõ ràng đã tiến tới giúp, thật là rảnh quá mà.

Lam Diệp và Lam Diệu nhìn nhau, bọn họ chỉ là không muốn liên lụy cô nương này thôi, nhưng cô nương này nói rất đúng, bọn họ ở trong khu rừng chết này, không có người trong tộc đi cùng bảo vệ, hoàn toàn là không thể ra khỏi đây, mà những người đi cùng bọn họ…

“Thiên Lan tiểu thư sao không nói với bọn họ chứ?” Đế Lâm Uyên khôi phục lại dáng vẻ lưu manh, sáp lại canh Thiên Lan đè thấp giọng nói.

Thiên Lan nhíu mày, hơi hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt đen lưu chuyển khí tức nguy hiểm, “Đế Lâm Uyên, chuyện ngươi biết có vẻ hơi nhiều rồi?”

Đế Lâm Uyển tiêu sái hất hất tóc mái vốn không hề tồn tại, “Gia là chẳng có gì là không biết. Mẫu thân của ngươi là người nhà Lam gia. Nguyên nhân ngươi cứu bọn họ chắc chắn là cái này, nhưng theo như ta biết mẫu thân của ngươi năm đó đã đoạn tuyệt quan hệ với Lam gia, đến khi chết Lam gia cũng không hề nhìn mặt, ngươi như vậy không phải làm chuyện thừa thãi sao?”

”Ngươi nói ngươi cái gì cũng biết, ta thấy cũng chỉ có vậy thôi mà” Thiên Lan cười lạnh, tiếp tục đi về phía trước.

Lam gia chính xác là đã đoạn tuyệt quan hệ với Lam Uyển, nhưng với kí ức của thân thể này, khi Lam Uyên còn sống không ngừng có người gửi đến bảo vật quý hiếm, Lam Uyển tuy rằng không nói cho thân thể này biết là do ai gửi tới, nhưng biểu tình của Lam Uyển nhìn một cái là biết ngay đều là do Lam gia gửi tới.

“Ấy, lẽ nào là gia nói sai sao?” Đế Lâm Uyên nghĩ nghĩ, tin tình báo này cũng là mấy thủ hạ không đáng tin cậy của hắn mang về, nói không chừng thật sự là sai rồi.

“Đế công tử làm sao có thể sai được, nói rất đúng, ai nói bổn tiểu thư lương thiện, Lam gia bất nhân, bổn tiểu thư không thể bất nghĩa” Thiên Lan ngoái lại cười. Lam Diệp cùng Lam Diệu bị rớt lại phía sau không nghe thấy đối thoại của Thiên Lan và Đế Lâm Uyên, nhưng biểu tình lúc đầu của Thiên Lan không phải như vậy, bộ dáng đó chính là đối với bạch ý công tử rất khinh thường, vì sao chỉ chớp mắt đã quay ra nịnh nọt rồi?

“Bản lĩnh đóng kịch của Thiên Lan tiểu thư càng ngày càng lợi hại rồi, thiếu gia và tiểu thư của Lam gia vẫn theo ở phía sau đó!” thần sắc Đế Lâm Uyên không thay đổi, cười mà chỉ về hai người quỷ dị phía sau.

Thiên Lan quay đầu nhìn họ một cái, đáy lòng không nhịn được, than một tiếng bước đến bên cạnh Lam Diệp, kéo lấy cánh tay của hắn đặt lên vai mình, giúp Lam Diệu một tay.

Đế Lâm Uyên thấy Thiên Lan quay lại, chỉ có thể đi cùng hoan mộc thụ đang lắc lư đi về phía trước, không có ý muốn tiến lên giúp đỡ, Thiên Lan cũng chẳng hi vọng gì nam nhân này sẽ giúp đỡ. “Lam gia trong lời các ngươi nói, không biết là Lam gia nào?” Thiên Lan đỡ lấy Lam Diệp, tốc độ tự nhiên chậm lại.

Sắc mặt Lam Diệp có chút đỏ, tiếp xúc với muội muội cùng với một thiếu nữ lạ mặt là hoàn toàn khác nhau, vẻ mặt có trưởng thành thế nào, hắn cũng vẫn là một đứa trẻ, bị Thiên Lan đỡ, tự nhiên có chút xấu hổ.

“Đế Kinh Lam gia” Lam Diệu thấy Lam Diệp mãi không lên tiếng, chỉ có thể tự mình trả lời, trong lòng đối với Thiên Lan có chút hiếu kì, cô nương này so với những cô nương mà nàng quen biết không giống nhau.

Đế Kinh Lam gia, vậy thì không sai rồi, vừa rồi người kia không phải cũng vừa nói tới Lam Hồng và luyện đơn công hội hội trưởng sao, dựa vào tuổi tác của hai người này, chắc là con của đại cữu và nhị cữu sao?

Đương gia của Lam gia hình như là Lam Nhuận, cũng chính là đại cữu của nàng, Thiên Lan nghĩ loạn một phen, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của Lam Diệp và Lam Diệu.

Thiên Lan cứu bọn họ cũng là vì nghĩ làm người không nên bệnh hoạn giống như Đế Lâm Uyên. Lam gia thế nào nàng một chút cũng không muốn dính dáng vào, ít nhất bây giờ là như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.