[Dịch]Hoa Vô Tư

Chương 9 : Ái Liên Cùng Lão Đạo Sĩ Thúi!




Khi Nghiêm Cảnh nhìn thấy mấy cọng rau xanh đã trở thành thứ gì đó đen sì và khô quắt lại, dính chặt trên chảo không gỡ xuống được thì lặng lẽ thở dài. Ta đưa mắt quan sát nhà bếp, phát hiện nó vô cùng lộn xộn. Ta chỉ muốn giúp hắn một chút, không nghĩ cuối cùng mọi chuyện lại vượt ngoài tầm kiểm soát...

Thế nhưng Nghiêm Cảnh không nói lời nào đã cúi đầu lau dọn khiến ta cảm thấy vô cùng hối lỗi, vừa ngăn hắn vừa ấp úng nói:

“Huynh… Huynh không cần làm đâu, ta dùng tiên thuật sửa lại là…”

“Không được, cô muốn kéo yêu quái tới kinh thành sao?” Nghiêm Cảnh cắt ngang lời ta, chân mày nhăn lại.

Ta gãi đầu, không biết nên làm thế nào cho phải. Đây đã là lần thứ mấy hắn cảnh cáo ta không được sử dụng tiên thuật rồi ấy nhỉ? Thật ra ta muốn nói cho hắn biết một chuyện, đó là, nếu ta sử dụng tiên thuật thì lũ yêu quái sẽ không kéo đến đâu. Mà phải là một đám đạo sĩ đầu trọc với các loại dụng cụ vớ vẩn treo trên lưng, sau đó luôn miệng hô hào khẩu hiệu “diệt yêu trừ ma” mới đúng.

Được rồi, không cho dùng tiên thuật thì dùng tay vậy. Thấy ta ngoan ngoãn dọn dẹp, Nghiêm Cảnh đành đứng lên chuẩn bị cơm tối bằng những thứ may mắn còn sót lại. Dám cá đây sẽ là lần cuối cùng hắn để ta vào bếp.

Suốt bữa cơm tối, ta ngồi đối diện dùng nhìn chằm chằm vào Nghiêm Cảnh, ngay cả mắt cũng chẳng chớp lấy một lần. Hắn không được tự nhiên, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía ta. Ừm, là xinh đẹp. Mắt hắn còn sáng và có thần hơn cả những mỹ nhân nổi danh ở kinh thành này, hoa khôi gì đó so với hắn đều rất nhạt nhẽo.

“Cô…”

“Huynh đừng vội, ta chỉ muốn ngắm huynh một lúc thôi, cứ tự nhiên đi.”

“...”

Nghe ta nói thế, Nghiêm Cảnh nghẹn lại, lồng ngực hơi phập phồng. Hắn tiếp tục đưa đũa gắp thức ăn, nhưng động tác còn cứng nhắc hơn lúc nãy. Ta buồn cười, nghĩ đây có thể xem là trêu ghẹo không? Đúng lúc bọn ta đang nhân yêu hợp nh… à nhầm, nhân yêu hòa thuận, thì chợt có tiếng gõ cửa.

Đã là nửa đêm rồi cho nên ta cảm thấy có mùi nguy hiểm. Ra hiệu cho Nghiêm Cảnh ngồi im xong, ta nhanh chóng lộn một vòng, ép sát lưng vào ván cửa, mắt nhìn xuyên qua khe hở nhỏ để quan sát tình hình bên ngoài. Phía sau bất ngờ phát ra tiếng cười khẽ, ta quay đầu liếc Nghiêm Cảnh.

“Huynh cười cái gì?”

Ta không dám lớn tiếng nên dùng khẩu hình miệng ra hiệu cho hắn. Nghiêm Cảnh ngồi thẳng lưng, lắc nhẹ đầu, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Khốn kiếp! Hắn dám cười tư thế nhào lộn tuyệt đẹp của ta? Ta đã phải quan sát những người mãi võ ở ngoài phố rất kĩ mới học được đó!

Trở lại với vấn đề chính, thấy bên ngoài chỉ có một góc váy màu đỏ dính đầy bùn đất, ta cẩn thận đưa mũi ngửi. Hình như còn có mùi máu?

Đang lúc ta phân vân có nên mở cửa hay không thì người bên ngoài chợt kêu to:

“Nghiêm Cảnh! Mau mở cửa!”

Theo sau giọng nói trầm đục của nam nhân là hàng loạt tiếng đập cửa rầm rầm.

Ta lập tức sợ hãi vịn lấy ván cửa. Đại gia ơi! Cánh cửa này thật sự rất mỏng manh, nó căn bản chỉ là tấm gỗ ta lượm được từ nhà bên cạnh và dùng lại thôi, ra sức như thế là muốn mạnh mẽ xông vào sao?

Lại mấy tiếng gọi khác vang lên, lúc này ta mới sực nhận ra đó là giọng của A Ngưu. Ta đưa tay mở tung cửa, đập vào mắt ta là cảnh tượng Ái Liên thân hình đầy máu tươi, đôi mắt nhắm nghiền, ngay cả khuôn mặt vốn xinh đẹp và luôn trang điểm diêm dúa nay cũng trở nên vô cùng tái nhợt.

A Ngưu thấy ta thì hai mắt mở to, một tay kéo cửa, một tay đỡ người, vội thúc:

“Mau lên! Có người đuổi theo chúng ta!”

Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ta vẫn nhanh chóng kéo bọn họ vào trong, khóa cửa cẩn thận. Nghiêm Cảnh có vẻ rất lo lắng, thời điểm nhìn thấy Ái Liên, hắn gần như ném chén cơm xuống đất mà lao nhanh về phía này. Trong một khắc đó, ta cảm thấy tim mình như nhói lên.

Ta không muốn phải nhìn thấy cảnh hắn và Ái Liên ở cùng một chỗ tình tình cảm cảm, vì vậy dời ánh mắt về phía A Ngưu. Đầu tóc hắn lúc này rối bù, trên y phục có không biết bao nhiêu là vết chém và vết rách, bên trong lộ ra da thịt đang rướm máu. Chắc là đau lắm? Ta xót xa đỡ thân thể đang loạng choạng của hắn.

Lúc này, lại có tiếng đập cửa ầm ầm.

Ta không thể hiểu nổi, bọn họ có thù với tấm ván gỗ èo ọt trước nhà Nghiêm Cảnh sao?

Nghiêm Cảnh ngẩng đầu nhìn ta một lúc, ánh mắt khó xử, cảm xúc trong mắt hắn lúc này quá hỗn loạn, ta không thể nhìn rõ được. Hắn luống cuống ôm lấy thân hình gầy yếu của Ái Liên, trước tiên bọn ta mang A Ngưu và nữ nhân đáng ghét kia đi giấu. Ta không kịp lau vết máu trên sàn nhà nên chỉ có thể sử dụng tiên thuật, ánh sáng nhu hòa vừa xuất hiện, tất cả mọi thứ bên trong đều lập tức trở nên sạch sẽ, ngay cả y phục đang dính máu của ta và Nghiêm Cảnh cũng khôi phục hiện trạng ban đầu.

Vừa làm xong tất cả, cửa chính đột nhiên “rắc” một tiếng đổ xuống trước ánh mắt giận dữ của ta. Con mẹ nó! Ta đau lòng nhớ lại bản thân đã phải vất vả thế nào để gắn xong cánh cửa này khi nó hư mà không được dùng tiên thuật...

Run rẩy vén tay áo lên, ta mang theo sát khí dày đặc đạp từng bước một hướng về phía cửa. Nơi đó, bốn nam nhân vừa đập cửa vẫn còn đang ngỡ ngàng. Bọn họ chắc đang không ngờ cửa nhà ta lại yếu ớt như vậy chứ gì?

“Là ai? Là ai làm sập cửa nhà lão nương?”

Ta rống lên, thật sự không nhịn được nữa. Quan trọng nhất là những kẻ này ăn mặc tuy tầm thường nhưng sát khí lại rất nặng, mùi máu trên người chúng còn chưa bay hết. Đơn giản mà nói thì mũi ta còn tốt hơn cả cẩu, cho nên ngửi một cái liền biết máu dính trên người chúng là của A Ngưu và Ái Liên. Muốn qua mắt ta? Tu thêm vài trăm năm nữa đi. Chỉ cần nhớ lại cảnh A Ngưu xuất hiện với bộ y phục rách nát cùng thân thể kín mít những vết thương to nhỏ, ta không kìm được mà nổi giận. Đúng. Ta tức giận không phải vì cánh cửa, mà là vì những kẻ này đã làm tổn thương người ta coi trọng.

“X-xin lỗi vị cô nương này, vừa rồi cô nương có nhìn thấy…”

“Ta hỏi, lúc nãy là ai đã đập cửa?” Ta không nể tình chút nào, trực tiếp cắt ngang lời một tên trong số chúng.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên từ trên trời hạ xuống với tốc độ không thể tin được. Nhanh đến mức khiến người khác không kịp trở tay, dân chúng xung quanh bao gồm cả ta đều ngẩn người. Lại là ai đây? Các người tưởng nhà ta là nơi trẩy hội sao?

Khi nhìn thấy một lão già đầu trọc với bộ râu mọc dài đến tận ngực đang ra vẻ đạo mạo, ta không vui:

“Lão đầu, tránh sang một bên!”

“Ngươi nói cái gì?”

Lão đầu giận dữ nhìn ta, cuối cùng hừ một tiếng khinh thường:

“Ngươi có biết ta là ai không hả? Vểnh tai lên nghe cho rõ đây, ta là Tô Bất Bại, đạo sĩ nổi danh nhất ở kinh thành. Hôm nay vừa đi qua đây phát hiện căn nhà này xuất hiệnyêu khí, ta tới giúp không công còn dám láo xược với ta như vậy? Ta mà đi thì đừng có hối hận nhé.”

Không hiểu sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối thế này, ta chỉ vừa dùng một chút tiên thuật đã dẫn được một lão đạo sĩ thúi tự nhận mình bất bại đến rồi. Hôm nay là ngày gì chứ? Đại hạn của ta sao?

“Ta mặc kệ lão!”

Nói xong, ta xông lên muốn đánh cho bọn nam nhân kia một trận, trên tay lập lòe ánh sáng nhu hòa. Nghiêm Cảnh ở phía sau sợ hết hồn, cũng xông lên cùng ta:

“Vô Tư, đừng làm bậy!”

Chết tiệt! Ta quên mất nếu lão đạo sĩ thúi ở bên cạnh mà phát hiện ra, chỉ cần tung một tin đồn thì cũng đủ đem đến rất nhiều rắc rối. Cũng vì vậy mà chút ít tiên lực còn chưa kịp xuất ra lập tức biến mất trên nắm tay.

Nghiêm Cảnh lao lên sau nhưng lại mất đà, bất ngờ nhào lên ôm lấy một tên trong số chúng rồi lăn quay ra đất.

Ta thật sự rất muốn đỡ hắn, nhưng mọi chuyện xảy ra đều là ngoài ý muốn, không trở tay kịp. Đành vậy! Ta hất chân lên, nhằm ngay cổ một tên rồi dùng hết sức lực mà đá mạnh. Cứ ngỡ tên đó là cao thủ được ai mời về, nào ngờ hắn cứ đứng đực ra như tượng chờ chân ta chạm vào cổ mình, hoặc là nói, hắn không né kịp.

Bốp. Nam nhân xấu số lập tức trợn mắt, miệng sùi bọt mép ngã xuống đất.

Ta không thể tàn nhẫn đến mức giết người, cho nên chỉ dùng nắm tay tấn công bọn khốn kiếp trước mắt. Ngay cả cơ hội hé miệng cũng không có, chúng bị ta đánh không thương tiếc.

Mỗi đấm lúc này hạ xuống đều là ta toàn lực xuất ra, cố tình đánh trúng các bộ vị quan trọng trên thân thể chúng, không dưỡng thương mười ngày nửa tháng thì đừng hòng di chuyển được. Toàn bộ những gì mà chúng gây ra cho A Ngưu, ta tuyệt đối không bỏ qua.

Lão già nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc, sau đó nói một câu khiến ta suýt chút ngã ngửa.

“Tiểu cô nương, làm đệ tử của ta đi!”

Ai mà thèm quan tâm lão đầu kì quái này?

Lần thứ hai lờ lão sang chỗ khác, ta vô cùng nhạy cảm đã kịp nhận ra tư thế của Nghiêm Cảnh và kẻ thù có chút không đúng. Tại sao tên khốn kiếp đó lại đè Nghiêm Cảnh xuống đất vậy?

Gió thổi bay mấy sợi tóc dài của, khuôn mặt tràn đầy sát khí lúc này nhìn sơ qua chẳng khác gì nữ quỷ. Thân thể của Nghiêm Cảnh đâu phải thứ hàng hóa rẻ tiền ai muốn chạm là chạm chứ? Ta sống bên cạnh hắn lâu như vậy còn chưa có đặc quyền đó nữa! Vì một màn sờ soạng của kẻ thù, ta nổi máu điên tiếp tục đập cho cả bọn một trận, hăng say đến mức quên trời quên đất, suýt chút nữa nhảy qua đánh luôn lão già râu dài kia.

“Nữ hán tử!” Lão vuốt cái đầu trọc lóc, nhe hàm răng vàng ố đã rụng mất mấy cái nhìn ta.

Việc đầu tiên ta làm lúc này không phải là chú ý đến khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của lão, mà là nhanh chóng đỡ Nghiêm Cảnh mặt mày lấm lem dậy.

“Huynh không sao chứ? Có đau không?”

Ta lo lắng nhìn hắn, sờ soạng khắp khuôn ngực nhỏ của hắn mà không thấy bất kì vết thương nào, ta mới bình tĩnh lại được một chút.

“Không sao.”

Nghiêm Cảnh lắc đầu, ánh mắt của hắn lúc này liên tục quét lên người ta, dường như muốn xem xem ta có bị thương hay không. Đột nhiên, hắn đưa tay vỗ nhẹ lên đầu ta, động tác dịu dàng nhưng đơn giản đó gần như khiến trái tim nhỏ của ta ngừng đập. Ngay lúc bọn ta đang nhìn nhau như thể mọi thứ xung quanh đều là hư ảo, một âm thanh không mấy hài hòa chợt vang lên.

“E hèm…”

Ta quay phắt ra liếc cái kẻ vừa lên tiếng với ý muốn giết người. Nghiêm Cảnh ngượng ngùng rụt tay lại.

Bọn ta gây ra nhiều tiếng động như vậy chẳng mấy chốc sẽ có người chú ý, vì vậy ta ôm cánh tay Nghiêm Cảnh, cười chào tạm biệt lão đầu rồi một mạch đi thẳng vào nhà. Nghĩ chưa hết tức, ta quay ngược trở lại đạp thêm cho bọn người kia vài đạp.

“Tiểu nha đầu, làm đệ tử của ta đi!”

“Không muốn.” Ta đá một cái cuối cùng lên bụng của kẻ thù rồi mới từ tốn đi vào nhà.

Dưới dự trợ giúp của Nghiêm Cảnh, ta dựng thẳng tấm ván gỗ đang nằm dưới đất lên rồi chỉ về phía xa xa, nói:

“Quan sai đại nhân sắp đến rồi, việc còn lại là của lão, tạm biệt.”

Đây gọi là vu oan giá họa đúng không nhỉ? Ai còn tâm trí đâu mà quan tâm đến lão đầu và những kẻ xấu số nằm trên đất nữa? Cái cần lo lúc này có lẽ là Ái Liên đang hấp hối và vết thương của A Ngưu.

Ta có dự cảm rằng những ngày sau này sẽ không vui vẻ gì.Mỗi lần ta muốn yên bình cùng sống với Nghiêm Cảnh thì luôn có người xuất hiện phá đám. Ái Liên đến đây có phải là vô tình không? Rốt cuộc thì cô ta muốn gì từ Nghiêm Cảnh?

Ta không biết những việc mình làm hôm nay sẽ dẫn đến tai họa ngày sau, nếu biết trước thì chắc chắn ta sẽ không làm. Nhưng mà những việc đó, để sau này tính vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.