Thấy ta không trả lời, Vũ Hồng lại nói tiếp: “Em còn tưởng, lúc người để em đi báo tin cho Tư Lộc tinh quân thì người đã sớm quên thù này, không ngờ, người còn nhớ kỹ hơn bất cứ ai. Người huyết tẩy Thiên Hà, ai không biết chắc sẽ nghĩ người muốn phá hoại đại hôn của Tư Lộc tinh quân đấy.”
Lời này khiến ta không vui, ta vân vê cổ tay áo, nhìn tia nắng ban mai phía đằng xa, cười lạnh: “Được, cứ coi như vì tâm tình ta không tốt nên đến đây gây gổ đi.”
“Là ngươi?” Một giọng nói êm dịu như tơ vang lên khiến ta quay đầu lại, một dáng người thướt tha vây trong năm màu gấm vóc hiện ra, theo sau là hàng tá các tiên tỳ. Trên mái tóc vấn cao của nàng ta có cài một cây trâm tử ngọc hình đóa sen nở. Ta nhìn thấy cây trâm kia, bỗng nở nụ cười.
Đó chính là kiệt tác của Tư Lộc tinh quân. Ta còn nhớ rõ, tử ngọc kia là quà của Phúc tinh, còn bản vẽ thì mô phỏng theo hoa sen trên Bồng Lai tiên đảo. Ta tránh kiếp đến năm bốn trăm tám mươi mốt thì Tư Lộc tinh quân từng cho ta xem dáng vẻ lúc chưa hoàn thành của nó, khi ấy ta vô cùng thích thú.
Tính tình hắn trước sau vẫn lạnh bạc như vậy, trâm cũ lại tặng cho người mới, giờ đây xem ra cũng rất hợp.
“Ngươi không phải…” Vẻ mặt nàng ta đầy sợ hãi, trong lúc ta đang nghĩ tới tên khốn phụ bạc kia thì nàng ta run rẩy kêu tên ta: “Hoa Sở…”
Vũ Hồng ở cạnh ta, cũng bừng tỉnh đại ngộ ngay lúc ấy: “Nàng ta chính là Vân Hi mà Tư Lộc tinh quân từng nói với em là có quen biết với người sao?”
Vân Hi trông vẫn nhu nhược như tám trăm năm trước, cho dù đã được tẩm bổ bằng Liên Tâm thảo mà mặt mày vẫn nhợt nhạt. Ta cười nhạt đi vòng qua người nàng ta, nàng ta sợ hãi lui lại mấy bước, ta thấy vậy thì mất hứng: “Hôm nay ta đang vội đi gặp Đông Ly quân, ngày khác rồi nói.”
“Vũ Hồng…” Ta cất tiếng gọi khẽ, chờ Vũ Hồng đuổi kịp ta, “Đi thôi.”
Chưa đằng vân được bao xa thì chợt nghe tiếng Vân Hi khẽ vang lên sau lưng: “Ngươi, rốt cuộc đã đến.”
Ta có chút bất mãn.
Bất mãn vì, rõ ràng ban đầu ta bị móc tim để cứu sống nàng ta, thế mà nàng ta lại cố tình ra vẻ điềm đạm đáng yêu, cứ như thể ta mới là người làm bao nhiêu chuyện xấu xa vậy.
Ta thở dài một tiếng, ngay lúc này, xung quanh người ta chợt ẩn hiện ánh sáng nhiều màu, ta muốn thoát khỏi chúng, lại phát hiện thoát không được.
Cuối cùng, vẫn là ta sơ suất.
Vũ Hồng và ta bị vây trong Vân Tê viện thuộc Thiên Hà, Vũ Hồng bĩu môi nói: “Nếu người muốn đến đây tính sổ thì chí ít cũng phải đem theo binh tướng Ma La vực chứ, người xem đi, lại để rơi vào tình cảnh này.”
Ta cười bất đắc dĩ, dù ta đã nhập ma, những vẫn chưa tới mức không hiểu lý lẽ, ta vẫn có điểm tương đồng với người của Cửu Trọng Thiên, không thích rat ay một cách trắng trợn như vậy.
Sợi thừng bện bằng gấm bền chắc vô cùng, cho dù ta dùng pháp thuật tinh thông cỡ nào cũng không cởi được. Ta nhìn Vũ Hồng giãy giụa, tới lúc không chịu được nữa thì nói: “Vô dụng thôi, càng giãy thì nó sẽ càng trói chặt.”
“Sao người biết?” Vũ Hồng kinh ngạc hỏi ta. Nàng biết ta, nhưng chỉ biết những chuyện khi ta hay lui tới Cửu Trọng Thiên, một phần quá khứ của ta. Song, nàng đã quên, kiếp nạn Thiên Hà năm đó, vì nàng không ở cạnh ta nên không biết ta đã bị thừng gấm này trói lại, trơ mắt nhìn Tư Lộc tinh quân móc tim ta ra để lại một lỗ hổng chẳng rõ nông sâu, lại càng không biết, lòng bàn tay ta đã bị từng gấm này thắt đến mức có một vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa mờ.
Ta hèn mọn van xin hắn hết lần này đến lần khác, rơi không biết bao nhiêu nước mắt, vậy mà, vẫn không thể lay chuyển được ý định của hắn.