[Dịch]Họa Tâm

Chương 3 : Có thể nào như lúc mới gặp (3)




Nhưng, xưa nay có câu vô sự bất đăng tam bảo điện *, ta tỉ mỉ đánh giá hắn một phen. Song ta chưa kịp mở miệng thì hắn đã nói: “Trước khi tới đây ta còn nghĩ, mấy năm nay chắc ngươi sống uất ức lắm, nhưng giờ xem ra cũng không phải vậy."

**: Phật Giáo buổi đầu du nhập vào Trung Quốc được triều đình vua quan quí tộc tiếp nhận đầu tiên. Vì Đức Phật là bậc chí tôn lại xuất thân từ hoàng tộc cho nên Phật Giáo được sử dụng hầu hết lễ chế của triều đình phong kiến Trung Quốc cũng như những danh xưng của các cơ quan của triều đình như “Tự” hoặc “Điện”, kể cả kiến trúc chùa chiền cũng được xây dựng theo phong cách hoàng cung. “Điện” là nơi vua chỉ sử dụng trong việc thiết triều nghị sự quan trọng, ngoài những việc này ra không được tùy tiện vào Điện. Phật Giáo được phép xây dựng ba bảo điện để làm nơi thờ Phật được gọi là Đại Điện, Chánh Điện hay Đại Hùng Bảo Điện nên cũng phải tuân hành theo đúng phép tắc của cung điện triều đình. Phật Điện của Phật Giáo cũng được tôn trọng cung kính đúng phép tắc như cung điện của vua, cho nên hàm ý câu này để nói việc không được tự tiện lên chùa.

Minh Tô cất bước đến cạnh ta, lấy cây quạt gõ gõ đầu ta: “Quên ta thật rồi sao?”

Ta nhướng mày, tìm tư thế nằm thoải mái trên ghế: “Tìm ta chắc có việc?”

Hắn dường như cũng chẳng ngại ngùng gì, tự nhiên ngồi xuống, lại còn sai Vũ Hồng rót trà cho hắn, ta liếc nhìn hắn thật lâu. Hắn đắc ý rung đùi uống no trà mới nói: “Hôm nay ta đến đây là muốn báo cho ngươi một tin vui. Năm đó vì chuyện kia của ngươi mà Thiên đế…” Hắn cầm cây quạt chắp tay lại, “tự cảm thấy có chút bất công với ngươi. Chuyện là, ngài có một thiên tôn lên là Đông Ly, chắc ngươi đã từng nghe danh, mấy năm gần đây vẫn chưa tìm được mối nhân duyên tốt. Nay chiến sự Thiên Ma cận kề, nếu muốn chuyện này lắng xuống thì đám hỏi này là biện pháp tốt nhất.”

Ta nghe xong liền gãi đầu, chân mày thanh mảnh nhíu lại, cười nhạt ném cuốn sách đang cầm trong tay vào mặt hắn, Vũ Hồng thấy vậy liền che miệng cười, ai ngờ tên phượng hoàng già này lại lấy quạt cản được.

Ta nhíu mày, giận tái người nhìn Minh Tô. Chẳng lẽ ta quy ẩn nhiều năm nên ngay cả lão phượng hoàng cũng có thể khi dễ ta sao? Thật sự nghĩ mấy năm nay ta ở ẩn nên đầu óc hỏng rồi chắc?

Minh Tô cười ha hả, rồi lại thản nhiên uống trà. Ta trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, hắn mới tự giác hắng giọng. Ta chống cằm yên lặng chờ nghe hắn nói nhảm, tâm tư xoay chuyển mấy vòng, đang nghĩ ngợi thì nghe hắn nói, “Ngươi xem, trước khi nhập ma đạo thì ngươi cũng được tính là thần nữ của Thảo mộc bộ tộc, nếu nói về tư sắc…” Hắn nghiêng đầu đánh giá ta một phen, “cũng không kém đến nỗi không thể lọt mắt được.”

Vũ Hồng phì cười ra tiếng, ta quay đầu liếc nàng mấy cái, nàng thức thời che miệng lại.

Ta quay mặt lại, lão phượng hoàng Minh Tô không biết tốt xấu kia vẫn tự nhiên nói tiếp: “Tính ra, đây cũng không phải vụ mua bán lỗ vốn, ngươi nghĩ đi, hai giới hòa hảo là một chuyện tốt, nếu có thể tránh được chiến tranh thì sao phải khiến cả hai bên rơi vào cảnh lưỡng bại câu thương? Hơn nữa, với tình hình hiện nay, nếu trong đại hôn của Tư Lộc tinh quân mà ngươi mang Đông Ly quân đến không phải sẽ khiến tên kia thấy đui mù luôn sao?”

Chắc lúc này khí huyết của lão phượng hoàng Minh Tô đáng chết này đang sôi trào hừng hực. Ta thoáng cười cầm nước rửa trà trên bàn hắt vào gáy hắn, tiếc là hắn linh hoạt tránh được, tiếng nước chạm đất thanh thúy vang lên. Vũ Hồng xin ta bớt giận, Minh Tô phủi phủi bụi nước trên người, nói với ta: “Dù không đồng ý cũng không thể đánh chứ, đánh mất hơn nửa tư thái thần nữ của ngươi rồi.”

Ta cười lạnh, vân vê sợi tua trên áo nửa ngày trời mới lên tiếng: “Ngươi nhìn cho rõ đi, bây giờ ta không còn là thần nữ nữa.”

Nghe vậy, Vũ Hồng biết Minh Tô lỡ lời, kéo kéo tay áo ta ý muốn giảng hòa. Nàng nói: “Thật ra, nếu đúng như đánh giá của Quy Nguyên điện hạ thì Đông Ly quân cũng là một soái ca ở Cửu Trọng Thiên…”

“Em không thấy phụ quân ngọc thụ lâm phong và mẫu phi phong hoa tuyệt đại của ta sao? Nhưng em nhìn xem dáng dấp ta có chỗ nào tốt?” Ta ngắt lời Vũ Hồng, nàng lè lưỡi, bất đắc dĩ đánh giá khuôn mặt bình thường của ta, cuối cùng không nhịn được mà bật cười, lão phượng hoàng Minh Tô kia cũng nhìn ta cười cười. Ta tức giận đứng lên, cười lạnh nói:

“Đừng nói vì Đông Ly quân của các ngươi có bệnh gì khó nói nên chẳng có nữ tiên nào ở Cửu Trọng Thiên chịu gả cho hắn, Thiên đế thấy vậy mới phải nghĩ đến biện pháp đám hỏi này chứ? Hừ! Cửu Trọng Thiên các ngươi trước nay có bao giờ chịu mua bán lỗ vốn đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.