Vũ Hồng đi đã lâu mà chưa thấy về.
Thời gian này, mấy tiểu Tiên nhi ở vùng tiếp giáp hay tới Ma La vực gây hấn, ta vô cùng tức giận đến xem thực hư.
Quỳnh Quang mang dáng dấp của bà cụ non, đứng trước mặt hai con rồng choai choai trông cũng có chút uy phong. Quan sát hồi lâu ta mới nhận ra, đây là chuyện ân oán của bọn con nít chúng nó.
Đại khái là Quỳnh Quang đang muốn tìm vật cưỡi. Tuy đàn thú ở Ma La vực tương đối phong phú, nhưng biết nói thế nào nhỉ? Khuê nữ của ta có phần thanh cao, nên muốn chọn vật cưỡi cao quý một chút, thế nên nó giấu phụ quân lẻn đến gần Bắc Hải hòng thu phục một con rồng con hoang dã.
Vì thế, hai con rồng này mới cùng nhau đuổi đến đây.
Ta không bận tâm nhiều tới Quỳnh Quang mà lại thấy lo thay cho hai đứa nhỏ trước mặt này, chúng đâu thông minh bằng Quỳnh Quang. Dù sao con bé cũng do ta sinh dưỡng, ta hiểu nó cố ý lừa bọn chúng đến Ma La vực âm mưu muốn chúng thay phiên nhau làm vật cưỡi cho nó.
Lúc Quỳnh Quang bố trí Thôi Hồn trận, nhìn vẻ mặt của con bé, bỗng nhiên ta có cảm giác rất quen.
Cái vẻ lạnh lùng phớt đời kia, cái vẻ chắc thắng kia, trước kia chắc chắn ta đã thấy ở đâu đó rồi.
Trong lúc ta đang rối rắm thì Quỳnh Quang đã lừa được hai đứa nhỏ kia vào trận, hô to một câu lệnh. Khuê nữ giỏi giang của ta, chỉ cần nửa khắc đã trói được hai đứa nhỏ kia. Vì không muốn nghe chúng khóc lóc, Quỳnh Quang bịt miệng chúng lại.
Hành động này, quả thật có phong cách của ma tộc chúng ta.
“Người xem xong rồi, sao không về núi đi?” Quỳnh Quang rút chiếc khăn gấm trong ngực ra lau tay. Từ nhỏ con bé đã quen thói sạch sẽ, ta rất thích điểm này ở nó. Thấy con bé như vậy, ta đứng dậy đến bên xoa xoa đầu nó, mỉm cười nói: “Vũ Hồng di nương của con đã rời núi nên ta thấy tịch mịch.”
Quỳnh Quang khẽ hừ, “Tịch mịch sao không đi tìm người cha phụ bạc kia của con đi?”
Ta lúng túng không biết nói gì.
Quỳnh Quang thấy vẻ mặt khác thường của ta, huơ huơ bàn tay nhỏ bé của nó trước mặt ta để ta hoàn hồn. Con bé móc một vật trong ngực đưa cho ta, lạnh lùng nói: “Lúc đến Bắc Hải, con thấy một vị tiên, hắn đánh rơi vật này.”
Ta vừa thấy vật kia thì vô cùng kinh ngạc. Đó là Ảm Âm, một loại bảo bối của ma tộc chúng ta. Tuy thoạt trông nó chẳng khác gì một con dao thông thường, nhưng nó chính là báu vật ngưng kết của hai tộc Thiên Ma. Vỏ dao được làm từ gỗ Tịch Dương, còn thân dao là do sáu vạn bảy ngàn dây đàn Ảm Âm luyện trong lửa băng mà thành. Đây là pháp khí có ma lực vô cùng, không cách nào hủy diệt, trên chuôi dao còn khắc tên phụ quân và mẫu phi của ta.
Vật này từ khi ta thành ma đến giờ vẫn chưa một lần tìm thấy, ta cứ tưởng đã đánh rơi ở Thiên Hà lý.
Nhưng thế còn chưa đủ, ta bị câu nói kế tiếp của Quỳnh Quang dọa cho trợn mắt há mồm.
“Ánh mắt con và hắn giống nhau như đúc.” Quỳnh Quang hờ hững như kể chuyện của người khác, trông chẳng hợp với tuổi nó chút nào. Ta chỉ có thể lắp bắp nói, “Những người trông giống nhau có rất nhiều…”
Quỳnh Quang bĩu môi, xoay người đi tới chỗ khác mấy bước lại trở về, đứng trước mặt ta: “Hắn chính là cha của con.”
Ta chớp chớp mắt che giấu nội tâm bất an, sau đó ngồi xuống nắm lấy cánh tay con bé, “Quỳnh Quang, con nghe nương nói, nhận bừa người thân là một chuyện đáng xấu hổ.”
Nó nhìn ta chằm chằm, như muốn đọc vị ta, “Hắn say rượu ngã trên đám mây, con nhìn thấy chân thân của hắn, cũng là một con cửu vĩ hồ.”
Ta bối rối không biết đáp sao. Lúc này, Quỳnh Quang xoay lưng về phía ta nói một câu khiến lòng ta càng thêm hoang mang: “Hắn, nhìn con, gọi con là Quỳnh Quang.”
Lại thêm một tia sét giáng xuống đầu ta, khiến ta luống cuống chân tay xây xẩm mặt mày.
Quỳnh Quang bỏ mặc ta đứng chết trân ở đó, bắt lấy hai con rồng rồi làm phép biến mất trước mặt ta. Ta từ từ đứng dậy, thì thào tự hỏi: “Là thật sao?”
Ta không cách nào chứng thực được, đành hậm hực về lại núi, dọc đường suy nghĩ, nếu người kia là Tiên nhi Cửu Trọng Thiên thì hỏng bét. Thiên Ma tuy rằng chưa chính thức trở mặt với nhau, nhưng hơn phân nửa tịnh hồn của Ma tộc đi Thiên giới chẳng có mấy ai sống sót trở về. Huồng hồ, tính tình con bé Quỳnh Quang này, một khi đã kết thù với ai thì chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nếu vì điều này mà khi trưởng thành nó đến Thiên giới trả thù không may gặp điều gì bất trắc thì ta làm sao sống nổi đây.
Nhưng rồi ta lại nghĩ, con bé còn nhỏ như vậy thì có thể gây ra sóng gió gì chứ. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây của Ma La vực, chợt nhận ra ta đã cả nghĩ rồi, rõ là khi không lại tự mua dây buộc mình.
Ta sợ Quỳnh Quang sẽ hỏi ta chuyện về cha ruột của nó nên khi con bé vừa mang hai con rồng mới thu phục đi thì ta cũng vội vã chạy về trốn trong núi lười biếng, mà lúc lười thì đầu óc thường lơ mơ. Vũ Hồng cũng trở về ngay lúc đó, không bị hao tổn gì, chẳng những thế lại còn mang về cho ta một vật, là thiệp cưới.
Chữ hỷ đỏ thẫm nổi bật trên nền thiệp mạ vàng. Ta mang thiệp cưới ra chỗ có nắng soi cho rõ. Nhờ ánh nắng phản chiếu, chữ hỷ càng thêm chói mắt, mà tên Tư Lộc tinh quân được in trên đó cũng vô cùng sắc nét.
Vũ Hồng nói: “Tháng sau là đại hôn của hắn.”
Ta vẫn ngửa đầu như cũ, nhìn thiệp cưới, hồi lâu sau mới hạ đôi tay đã tê dại xuống, liên tục lắc đầu: “Thiệp cưới thông thường phải lấy cỏ thiến nhuộm nền đỏ trông mới sang trọng, Tư Lộc tinh quân thật là, chậc, vẫn keo kiệt như xưa!”
Thiếp cưới bị ta ném bừa trên bàn trà. Ta uống một ngụm trà, quay đầu nhìn chữ hỷ đỏ thẫm chướng mắt kia rồi đẩy nó sang chỗ khác. Vũ Hồng thấy ta cứ dây dưa mãi thì lập tức cầm tấm thiệp lên, ta nghiêng đầu nhìn, bắt gặp vẻ mặt khổ sở của nàng, “Nếu người thấy không thoải mái thì để em đốt đi nhé!”
Ta giật lấy tấm thiệp trong tay nàng, vuốt thẳng lại những chỗ bị nhăn, dùng ngón tay đè mép giấy bị cong xuống, cúi đầu nói: “Trên núi có thiếu đồ nhóm lửa đâu mà phải dùng tới thứ này.”
Vũ Hồng cười nhạo ta một hồi, ta cũng chẳng chịu thua liền liếc lại nàng một cái.
Vũ Hồng nói, người đừng đau lòng.
Trước giờ Vũ Hồng chưa từng trải qua những chuyện như ta thì làm sao hiểu được ngũ vị tạp trần trong lòng ta lúc này chứ.
Ta nhìn mặt trời rực đỏ, đã gần một ngàn năm không rời núi nên chẳng biết được tin tức kinh thiên động địa nào của Cửu Trọng Thiên, ai ngờ mới để Vũ Hồng đi có một chuyến mà đã nhận được loại thư từ này.
Ta uống ngụm trà cho thấm giọng, chợt nghe Vũ Hồng nói tiếp, “Đằng gái là chi thứ của Thiên Hà, nghe nói người cũng quen, tên là Vân Hi…” Ta sặc trà liên tục ho khan, Vũ Hồng quan tâm vỗ vỗ lưng ta, “Sao lại ra nông nỗi này?”
Sau khi ta thuận khí, Vũ Hồng nói muốn đi lấy chút rượu cùng ta uống để tiêu sầu. Ta ngây người đợi một lúc thì nghe thấy bên ngoài Nguyệt Lượng môn có tiếng mở cửa rất khẽ, ta vùi mình trên ghế, huơ huơ tay.
Chỉ là, hình như ta dùng hơi nhiều sức, suýt nữa thì hủy cả Nguyệt Lượng môn.
Ngoài cửa có hai bóng người lấp ló, Vũ Hồng thì ta đương nhiên nhận ra, nhưng vị bên cạnh nàng, vị tôn thần mặc y phục màu lam đang phe phẩy quạt kia, vì lâu năm không rời núi nên ta không nhận ra là ai.
Ta nhíu mày, tiện tay ôm cái thiệp cưới vào lòng, đứng dậy.
Vũ Hồng thấy ta có chút mơ hồ, vội chạy đến bên cạnh, nói nhỏ vào tai ta: “Đây là Minh Tô của Tử Vi điện, hắn nói lúc người phạm tội ở Thiên Hà hắn từng giúp đỡ người.”
Được lời này nhắc nhở ta mới có chút ấn tượng, hóa ra đây là gã Phượng hoàng thích lo chuyện bao đồng, ỷ mình có chút giao tình với Tử Vi cung mà dám theo ta quậy phá ở bờ sông Thiên Hà, nhiều năm không gặp, phong tư yểu điệu này quả nhiên không giống ngày xưa.