Vì thế, Thiên Hà lại phải chịu một trận tai kiếp mới.
Ta lướt sóng mà đến, vì muốn tìm Vũ Hồng nên đã chẻ đôi sóng nước Thiên Hà thành một rãnh lớn, từng đợt sóng luân chuyển suýt nữa đã hất nàng đến nơi rất xa. Ta dùng kiếm trong tay chặt đứt hết thừng gấm trên người nàng, Vũ Hồng kinh ngạc nhìn ta, muốn nói lại thôi.
“Hãy nghe lời ta, chăm sóc Quỳnh Quang cẩn thận!” Ta đứng dậy, mang theo cừu hận ngập trời bước từng bước về phía Vân Hi, lồng ngực nóng lên khiến ta ho ra một ngụm máu, ta đã quyết thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, Vân Hi…
“Hoa Sở! Hoa Sở!” Vũ Hồng đã hầu hạ ta nhiều năm, mỗi lần nàng gọi ta như vậy thì đều có chuyện lớn xảy ra. Ta ngoái đầu, muốn nở một nụ cười thật xinh đẹp với nàng song lồng ngực lại dâng lên từng đợt từng đợt khí vô cùng khó chịu khiến ta không cười nổi, chỉ có thể đi từng bước một về phía trước.
Ta chặn đám mây đang chuyển động, vạn vật Thiên Hà đều chìm trong sát khí của ta, ta nhếch môi cười, Vân Hi đang nhìn ta từ đằng xa.
Trong mắt nàng ta lộ rõ vẻ kinh ngạc, lùi lại phía sau. Ta biết, nàng ta không phải mềm yếu như cái vẻ bề ngoài không xương kia. Ta phát động kiếm trong tay, nỗi hận kết từ ngàn năm trước, lúc này càng thêm rõ ràng.
Sau đó ta thấy, đuôi mắt nàng ta thoáng chuyển động, ta nhìn theo mắt nàng ta liền thấy trên tầng tầng mây là thiên binh thiên tướng mũ giáp chỉnh tề. Bóng hình xinh đẹp kia xông tới ta, nở một nụ cười rạng rỡ, giọng nói khẽ khàng như không có sức: “Ngươi, đấu không lại ta…”
Ta bỗng nhiên hiểu ra một chuyện, ta cũng cười, không biết điên cuồng đến mức nào, cầm kiếm xông đến. Nàng ta đã muốn ta thân bại danh liệt trước mặt chúng thần thì ta cũng không khách sáo nữa. Một kiếm này đâm xuống, lại kéo thêm ít thiên binh thiên tướng chôn cùng thì một đời Hoa Sở ta cũng coi như viên mãn.
Nhưng, tình huống lại đột ngột thay đổi ngoài dự đoán của ta.
Nước Thiên Hà chẳng hiểu sao lại nổi cơn thịnh nộ, đánh vào mặt ta. Ta theo bản năng ngăn lại, thân người bỗng được một đôi tay đỡ lấy. Kiếm trên tay ta bị một lực tương ứng ngăn lại, kêu lên một tiếng chói tai.
Hết thảy lại trở về yên tĩnh như lúc đầu.
Ta thấy thiên binh thiên tướng cúi xuống quỳ lạy, Vân Hi ôm nửa mặt, máu men theo bàn tay xanh xao của nàng ta chảy xuống dưới, mắt ngập oán hận như muốn xuyên thủng ta. Bàn tay để trên lưng ta cũng nới lỏng như thể ta chưa từng được ai đỡ lấy, ta hơi nghiêng đầu, thấy hắn.
Đông Ly.
Người này lạnh lùng đứng bên ta, tay chắp sau người, áo choàng trắng nổi bật xuất trần, đang nhìn ta.
Bỗng nhiên, hắn khẽ cười, nụ cười này khiến ta nhớ đến chuyện xảy ra ở U Minh ty. Ta cắn chặt môi dưới, trong lòng oán hận lan tràn, vung tay tát hắn một cái.
“Bốp!”
Âm thanh phát ra trong trẻo lạ thường, tiếng thiên binh thiên tướng hít khí lạnh dù ở xa cũng nghe rõ.
Hắn không tránh né, cũng không mở miệng nói chuyện, song ý cười đáy mắt đã biến mắt, vẻ mặt lạnh như băng khiến người ta muốn cách xa vạn dặm.
“Đông Ly quân…” Vân Hi nức nở, dịu dàng đáng yêu gọi hắn. Ta cầm kiếm toan xông lên thì bị Đông Ly nắm chặt tay ngăn lại. Ta chẳng thèm để tâm chuyện mình từng là Tán tiên phụ cận Cửu Trọng Thiên, lạnh lùng nói: “Người bỏ tay ra, dù ngươi thế nào thì ta cũng sẽ không chấp nhận tình cảm của ngươi.”
Ta có thể không hiểu rõ sao? Ngày ấy ta chỉ phá mấy cây cầu của Thiên Hà mà Thiên Đế đã muốn xử phạt ta, huống chi hôm nay ta đã huyết tẩy Thiên Hà. Ta biết Đông Ly muốn cứu ta. Nhưng, ta không cần.
Đông Ly không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ta là vì Quỳnh Quang.”
Ta mất hết sức lực.
Quỳnh Quang, Quỳnh Quang… Đúng rồi! Sao ta lại quên chứ? Ta còn có Quỳnh Quang.