“Xin hai vị chớ hiểu lầm!” Cửa mở ra, một tiên nga bưng khay, thái độ không được lễ phép lắm tiến vào, “Đông Ly quân và Tư Lộc tinh quân trước nay vẫn luôn có quan hệ tốt, nếu đã là chuyện Tư Lộc tinh quân nhờ vả thì Thượng quân của chúng ta sẽ luôn khắc ghi trong lòng, việc Thượng quân cứu hai người cũng là vì Tư Lộc tinh quân.”
“Huống hồ, Thượng quân của chúng ta đã sớm có người trong lòng, nếu bị hiểu lầm e rằng không hay.”
Tiên nga nói năng rất chừng mực, ý tứ lại có lý có tình. Ta liếc mắt nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại, cười nhẹ: “Sau này cứ gọi em là Minh Nguyệt. Đây là gấm năm màu do Thượng quân bảo người của Thiên hà dệt suốt đêm. Thượng quân nói chuyện năm xưa là Thiên đế của Cửu Trọng Thiên và Vân Hi tinh quân của Thiên Hà có lỗi với người, vật này xem như chút bồi thường cho người.”
Ta chẳng ừ hử gì, Vũ Hồng cũng không tỏ vẻ vui sướng khi nhìn thấy gấm vóc đẹp mắt như bình thường.
“Còn nữa, Thượng quân nhắc em nói với hai người, Hiên Viên kiếm là thần vật, nửa bên mặt của Vân Hi tinh quân từ nay về sau xem như hỏng hẳn, dù pháp thuật tinh thâm thế nào cũng không xóa được vết sẹo dài bốn tấc kia. Đại hôn mấy ngày tới, tiên quân lớn nhỏ của Cửu Trọng Thiên đều mất hết thể diện, xem như giúp người giải sầu.”
Ta vẫn không trả lời.
Minh Nguyệt để đồ mang đến lên bàn bát tiên, cười tươi để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu: “Thượng quân nói, sính lễ trôi nổi trong Thiên Hà chẳng thấy tăm hơi đã khiến Thượng quân mất mặt, chẳng khác nào người trước mặt chúng tiên cho ngài ấy một bạt tai, nếu không cưới người thì ngài ấy làm sao dìm chuyện này xuống chứ. Mà lễ cưới cũng không cần quá phức tạp, Thượng quân nói người cũng chẳng mấy để tâm đến hôn lễ nên định luôn sẽ cử hành sau đại hôn của Tư Lộc tinh quân một ngày, đỡ cho tiên hữu khắp tứ hải bát hoang phải nhọc công đi thêm chuyến nữa.”
Vũ Hồng nóng nảy toan đứng dậy, ta đá chân nàng dưới gầm bàn, nàng mới ngồi xuống.
“Áo cưới của ngày đại hôn, Thượng quân đã lệnh cho tiên nga đến Bồng Lai tiên đảo lấy, ít ngày nữa sẽ mang về. Còn Quỳnh Quang điện hạ, Thượng quân nói tùy theo ý nàng ấy, nếu đồng ý nhận ngài ấy làm cha thì tới, nếu không cũng không ép. Thượng quân biết việc này có chút ép uổng người, kính mong người chịu đựng một thời gian, chờ chiến sự Thiên Ma bình ổn, Thượng quân nhất định sẽ cho người câu trả lời thỏa đáng.”
Đầu óc ta đột nhiên thông suốt, hỏi: “Trước ngày đại hôn Đông Ly quân không có ý định lộ diện?”
Minh Nguyệt cười gật đầu: “Người thật thông minh. Người trong lòng Thượng quân gần đây không được khỏe, Thượng quân đã đi thăm, theo lệ thường cũng phải hơn một tháng mới về. Người đừng lo, đến ngày đại hôn, Thượng quân đương nhiên sẽ tuân thủ mọi cấp bậc lễ nghĩa.”
Ta cũng đáp lại nàng bằng một nụ cười xán lạn: “Chuyện này khiến Đông Ly quân của các ngươi phải chịu ấm ức rồi.”
Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó mới nói: “Đó là chuyện của Thượng quân, phận nô tì như em đâu dám bàn luận.”
“Mấy hôm trước ta nhận được thiệp mời đại hôn của Tư Lộc tinh quân, muốn đến dự lễ.” Ta cảm nhận sâu sắc đây là một trong những nguyên nhân khiến Đông Ly quân tránh mặt ta, ta đành tự mình đi tìm lời giải vậy.
Má lúm đồng tiền Minh Nguyệt như ẩn như hiện: “Thượng quân trước khi đi đã dặn dò, dù sao ngài ấy cũng là Thiên tôn của Thiên giới, mà khúc mắc tình cảm giữa người, Tư Lộc tinh quân và Vân Hi tinh quân đã sớm bị bàn tán xôn xao ở Cửu Trọng Thiên. Nay hai lễ đại hôn chỉ cách nhau một ngày, khiến người ta nói này nói nọ là chuyện không nên, kính xin người nín nhịn.”
Ta không đáp. Thời khắc này ta rốt cuộc hiểu ra, Đông Ly quân đã sắp xếp mọi chuyện vô cùng ổn thỏa, chuyện hắn muốn ta làm đơn giản là cùng hắn diễn tốt vở tuồng này mà thôi.