[Dịch]Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 235 : Khúc hân hoan 1




Lúc Hương Diệp ra khỏi Ninh Nhiễm cung, Ngọc Sanh Hàn đã đứng chờ cô ở cửa cung.

Trời đã gần tối, mây đã che kín, lấp cả ánh trăng, bóng dáng của hắn lẳng lặng hắt lên chân tường, trong bóng đêm vô tận càng thêm cao gầy phóng khoáng, Hương Diệp bước tới, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ, cũng không để ý xem hắn có thấy hay không.

“Bọn họ đi trước rồi.”

“Ừm.”

Ngọc Sanh Hàn vươn tay, kéo tay cô qua nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay lạnh như băng bây giờ mới dần có chút ấm áp, hắn không hỏi cô đã nói chuyện gì với Thái hậu, chỉ nhàn nhạt nói, “Anh đưa em về.”

“Mai anh xử lý xong quốc sự sẽ xuất cung tìm mọi người.”

“Không cần đâu. Anh là Hoàng đế, cứ xuất cung mãi cũng không tốt.” Hương Diệp nhàn nhạt nói, cảm thấy bàn tay nắm tay cô của Ngọc Sanh Hàn hơi căng thẳng, quay đầu lại, thấy sắc mặt có chút khó coi của hắn, thầm nghĩ mình không phải lại khiến hắn căng thẳng rồi chứ? Cho là mình lại muốn tạo khoảng cách với hắn sao? Hương Diệp bước đến trước mặt hắn, vươn tay vuốt nhẹ chân mày của hắn, nhẹ giọng bổ sung, “Vẫn là để bọn em đến tìm anh đi.”

Một câu nói, bỗng chốc khiến cho chân mày nhíu chặt của hắn giãn ra.

“Em cố ý.” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng chỉ trích cô, Hương Diệp mặt đầy vô tội, “Em nào có…”

Còn chưa dứt lời, cả người đã bị Ngọc Sanh Hàn ôm vào lòng, nghe thấy giọng nói trầm muộn của hắn trách móc, “Em lúc nào cũng không để cho người ta an tâm được.” Lúc lạnh lúc nóng, thỉnh thoảng lạnh lùng, thỉnh thoảng xa cách, hắn sắp bị cô làm cho phát điên rồi.

Hương Diệp biết trong lòng hắn bất an, chỉ đành mặc cho hắn nhẹ nhàng ôm lấy, tai nghe tiếng hoa mộc miên lặng lẽ rơi xuống đất, miễn cưỡng nhìn bóng cây có chút tiêu điều trong đêm.

Quanh những cành khô, dường như chỉ có bóng hoa, không thấy một phiến lá rụng, giờ là lúc hoa mộc miên đang nở đẹp nhất, lá cây đã rụng hết xuống đất, cô và Ngọc Sanh Hàn, một là lá, một là hoa, không sao có cách nào nằm chung một cành.

Hôm sau, mấy người tới Phượng Hoàn cung, bởi vì sau khi đông đến, luyện khúc ở bên ngoài thực sự rất lạnh, đến Phượng Hoàn cung, cũng là vì ở đây thanh tĩnh không có ai quấy rầy. Hơn nữa, trước kia Hương Diệp có ở thiết kế một gian nhà ấm ở đây, mùa đông ở trong này là vừa hay.

Hương Diệp cũng không nghĩ qua, hơn nửa năm, hoa cỏ nơi đây vẫn như cũ, dường như đều được chăm sóc đúng giờ, rõ ràng An Quế đã nói sau khi cô đi, Phượng Hoàn cung đã bị niêm phong lại không phải sao?

“Oa~ mới nhìn đã biết ngay là chỗ ở của Hương Diệp, xanh hóa thật là tốt ~” Ân Ngôn vừa bước vào cửa đã than như vậy, Hương Diệp liếc xéo cô nàng một cái, đưa người vào bên trong nhà ấm, thu dọn một chút, năm người bắt đầu luyện bài ở bên trong.

Hương Diệp chơi tỳ bà, Tần Khê thổi địch trúc, Ngọc Sanh Hàn kéo đàn nhị, Ân Ngôn thổi địch đào, Hương Nại Nhi đánh đàn, các loại thanh âm đan xen vào nhau, có chút hỗn loạn, mới bắt đầu cũng không được hay, vốn trong mấy người, trừ Hương Nại Nhi học âm nhạc ra, những người khác đều chỉ là yêu thích thôi.

“Này, Ngọc Sanh Hàn, sao tôi thấy anh kéo đàn nhị mà lại có cảm giác như kéo violon nhỉ?” Ân Ngôn có chút e dè hỏi, Ngọc Sanh Hàn chuyển mắt, nhướn mày nói, “Tôi vốn chỉ biết đàn vionlon thôi.” Mà trong đống nhạc cụ này, chỉ có đàn nhị là dùng để “Kéo” ~

Mấy người còn lại nghe vậy đều toát mồ hôi, té ra là người này coi đàn nhị là violon để kéo ~

“Được rồi được rồi, nghiêm túc cho tôi nào! Trước khi Ân Ngôn đi phải luyện xong bài này!” Hương Nại Nhi cầm một chiếc quạt trong tay vỗ một cái, mặt đầy nghiêm túc, theo như lời Tần Khê nói, lúc Hương Nại Nhi luyện bài cũng là lúc cô ấy bình thường nhất.

Mà như lời Hương Diệp nói, Hương Nại Nhi và Tần Khê đều là cùng một loại người.

Bình thường thì tùy tiện, không có tí nghiêm chỉnh nào, chỉ khi nào đối với chuyện mình thích thì mới hoàn toàn chuyên chú.

“Ân Ngôn chuẩn bị bao giờ thì đi?” Tần Khê hỏi.

Ân Ngôn sờ sờ bụng mình, mặt đầy vẻ điềm đạm nói, “Mới vậy mà đã gần nửa năm rồi, nàng dường như cũng không náo loạn, cho nên tôi định chờ luyện xong bài hát này sẽ lên đường quay lại Nam Lâm~” Nói xong, còn hơi mỉm cười với Tần Khê, Tần Khê nhất thời giật giật khóe miệng, “Nghe cứ như là lời thoại của phụ nữ có thai ấy?”

Ân Ngôn nghe vậy có chút ngượng ngùng cười, phất tay về phía Tần Khê, “Ai da, Tần Khê anh thật là, người ta còn chưa có mang bầu mà~”

Vừa dứt lời, đỉnh đầu của Tần Khê và Ân Ngôn đã bị một cái quạt giấy đập xuống, Hương Nại Nhi nhìn chằm chằm hai người, “Hai người có thể chọn chăm chỉ luyện tập hoặc là tiếp tục buôn dưa sau đó quay về chọn hình cụ giống nhau để tôi làm thí nghiệm sống.”

“Hương Nại Nhi cậu đừng mang cái Thập đại khổ hình Mãn Thanh kia ra làm cho người ta buồn nôn nữa~” Ân Ngôn sờ sờ đầu mình, không nhịn được lầu bầu, Hương Nại Nhi hừ hừ một tiếng không thèm để ý đến.

Có điều, Ân Ngôn không nói, cô thực sự cũng không để ý, thì ra mới đó mà đã nửa năm rồi, Ân Ngôn tới Tây Ngọc, vốn chính là để tìm cách khắc chế linh hồn thuộc về Ân Nhan Nhan trong cơ thể cô ấy, khi ở cạnh Lăng Duẫn Hàm, rất dễ mất lý trí, nhưng khi ở cùng mấy người Hương Diệp, trừ một lần khi tán gẫu với Hương Nại Nhi hỏi quá nhiều khiến cho nàng ta đột nhiên chạy ra, mùa đông này vẫn chưa thấy nàng ta xuất hiện.

Cho nên Ân Ngôn mới có chút nóng lòng muốn quay lại gặp Lăng Duẫn Hàm.

“Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp đi hơn nửa năm, xin hỏi tâm trạng của anh thế nào?” Ân Ngôn đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy hỏi hắn, bởi vì cô cảm thấy tình huống của Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp và cô với Lăng Duẫn Hàm có chút giống nhau, có điều trước đó cô đi rất quyết tuyệt, Lăng Duẫn Hàm chắc đã hận chết cô.

Ngọc Sanh Hàn nhìn Ân Ngôn, đôi mắt chuyển qua Hương Diệp đang luyện đàn tỳ bà ở một bên, chỉ thấp giọng nói một chữ, “Đau.”

Ân Ngôn nghe vậy, trái tim hơi chấn động một chút, nhìn Hương Diệp một cái, lại nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, một người đàn ông lãnh khốc cứng cỏi như Ngọc Sanh Hàn, mà cũng thốt ra một chữ đau.

Hương Diệp rời đi hơn nửa năm, như vậy, nửa năm nay hắn vẫn ở đó mà đau sao?

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trái tim, cảm nhận nhịp đập của nó, đột nhiên, vươn một bàn tay khác vỗ lên vai Ngọc Sanh Hàn, khích lệ nói, “Cố lên! Một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu ra.”

Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, trong mắt dường như hiện lên ý cười, đang định mở miệng nói, lại nghe thấy Hương Nại Nhi ở một bên cố ý cao giọng hỏi, “Hai người đang ở đấy làm gì thế? Quang minh chính đại yêu đương vụng trộm à?”

Một câu của Hương Nại Nhi, thành công thu hút được ánh mắt của Hương Diệp.

Lúc này, một tay Ân Ngôn đang đặt lên ngực mình, một tay khoác lên vai Ngọc Sanh Hàn, hai người mặt đối mặt, cảm giác như đang muốn tỏ tình, lại cảm giác như sắp hôn đến nơi.

Ngọc Sanh Hàn và Ân Ngôn nghe một câu của Hương Nại Nhi, phản ứng kịp, đồng thời đẩy nhau ra, Ân Ngôn tương đối xui xẻo, không cẩn thận một cái bị ngã xuống đất, kêu đau oai oái ~

“Ai da~ con của tôi~ con của tôi mất rồi~ Hương Diệp~ cậu phải làm chủ cho mình ~” Ân Ngôn thừa cơ nói, trực tiếp ôm lấy Hương Diệp kêu khóc ~ quay đầu nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn đã mang vẻ mặt âm hiểm, ai bảo anh đẩy tôi ngã! Ai bảo anh đẩy tôi ngã!

Có điều, đối với diễn xuất vụng về như vậy của Ân Ngôn, Hương Diệp đã sớm quen, tất cả mọi người đã tập mãi thành quen.

“Mất thì giả bộ lại là được thôi.” Hương Diệp nói rất lý trí.

“Hay là bây giờ lập tức quay về đòi một đứa với Lăng Duẫn Hàm đi.” Tần Khê nói đơn giản như là người ta đòi ăn kẹo vậy.

“Trước thông báo cho vị kia nhà cô ấy, để anh ta trải sẵn giường chiếu, về đến nơi là biến lên giường được luôn và ngay.” Hương Nại Nhi hăng hái vô cùng.

”…” Ngọc Sanh Hàn im lặng.

Ân Ngôn nhìn bốn người, khóe miệng giật giật, dường như có chút hiểu được cảm giác của Lăng Duẫn Hàm với cô.

“Đừng lo mà, mau đưa cô ấy tống về đi~” Hương Nại Nhi hăng hái, quay ra nói với Tần Khê, Tần Khê gật đầu một cái, để địch trúc xuống, “Anh đi tìm cái hòm to to tí.”

”… Vậy tôi sẽ sắp xếp vận chuyển.” Ngọc Sanh Hàn cuối cùng vẫn phải phụ họa.

“Vậy em đi tìm sợi ruy băng lớn lớn một chút, nhưng mà em không biết thắt nơ bướm.” Hương Diệp cũng phụ họa theo mấy người, ai nấy làm như thật, Ân Ngôn yếu ớt giơ tay lên, “Tôi biết đấy, có cần tôi giúp mọi người thắt không?”

“Được quá.” Bốn người trăm miệng một lời, Ân Ngôn nhất thời phù một tiếng, làm ra vẻ hộc máu.

Cô thề, sau khi về nhà, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với Tam gia nhà mình.

Giày vò cả một buổi chiều, Hương Diệp đi chỉnh đốn hoa cỏ của cô một chút, lúc quay lại, chỉ có một mình Ngọc Sanh Hàn ở trong phòng, ba người kia đã không thấy bóng dáng đâu.

“Người đâu rồi?”

“Bọn họ nỏi, cho chúng ta thế giới của hai người .” Ngọc Sanh Hàn nhíu mày nói, Hương Diệp mặt bình thản, cầm tỳ bà lên gảy, Ngọc Sanh Hàn lại vươn tay, lấy tỳ bà trên tay cô ra, “Luyện cả buổi chiều rồi, không mệt à?”

“Bình thường.” Hương Diệp cũng không khăng khăng, nhìn Ngọc Sanh Hàn một chút, hỏi, “Anh muốn uống trà không?”

“Trà Đoàn tụ?”

“Tùy anh.”

Hai người đến bàn đá trong sân pha trà, ngửi hương trà, không khí yên lặng, cũng không thấy có chút ngượng ngập nào, Ngọc Sanh Hàn không hỏi cô và Thái hậu đã nói gì, cũng không hỏi Hinh Phi đã nói gì với cô, hắn chỉ biết, hai người ở bên nhau như vậy, cũng là một loại biết đủ.

Uống qua một chén, Đoạn Lặc đột nhiên xuất hiện, nói là Cao thân vương đột nhiên cầu kiến, Hương Diệp nhìn hắn một chút, chỉ nói, “Anh đi trước đi, em ở đây chờ anh.”

Vẻ mặt Ngọc Sanh Hàn hơi biến đổi, gật đầu một cái, đứng dậy đi, Hương Diệp nhìn hắn đi rồi mới đứng lên, dạo quanh Phượng Hoàn cung một vòng, lại bước ra ngoài, tản bộ quanh quanh, nhìn đông mai ở khắp nơi, chợt thấy trong đình không xa, có một người đang cầm một cây kéo, cái có cái không tỉa một chậu hoa, Hương Diệp hơi ngẩn ra, liền đi qua, nhìn một đống lá khô rơi trên bàn, không nhịn được nói, “Cắt tỉa hoa không chỉ là tỉa bớt cành khô đi, còn phải chú ý tỉa bớt chạc cây thừa.”

Người nọ nghe vậy, chợt quay đầu, thấy Hương Diệp, mặt hơi giật mình, theo bản năng giấu cây kéo trên tay đi, nhưng giấu được một nửa, lại cảm thấy không phục, tiếp tục cắt cành, Hương Diệp thấy vậy vội cản lại, “Cành này mới mọc ra, không thể cắt được.”

Người kia, chính là Quan Niệm Nhã, nghe vậy mặt đỏ bừng lên, ném chiếc kéo qua một bên.

Hương Diệp không nói gì, cầm lấy kéo tỉa lại những chỗ bị cô ta cắt hỏng, Quan Niệm Nhã không nhịn được mở miệng, “Ngươi đến để chê cười ta sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.